Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con

Chương 20 : Anh hai

Trong bóng tối, một đứa trẻ ngơ ngác. Xung quanh nhìn đâu cũng là màn đêm mờ mịt. Cậu bé còn rất nhỏ, không dám đi đến trước cũng không thể lùi về sau được, chỉ biết co người ngồi khóc, tiếng khóc chìm vào trong tĩnh lặng của đêm đen. Đêm. Trời sấm sét. Xung quanh vắng lặng. Một cậu nhóc co người trong tấm chăn dày cộm. Cửa sổ đóng kín nhưng vẫn còn thấy những chớp sáng vụt qua, như muốn xé toạt bầu trời. Dù thế nào cũng chỉ mới là một đứa nhóc. Trong nhà trẻ cao cấp, những đứa bé khác sạch sẽ, mặc toàn đồ hiệu nhìn cậu bạn mới bằng ánh mắt tò mò. Rồi sau đó nghe ba mẹ chúng nói thế nào lại âm thầm trêu chọc. Đứa trẻ kia cũng chỉ là một đứa con hoang. Mẹ nó bán nó cho nhà nội để lấy tiền. Ba và mẹ…Ông bà nội….Chỉ có cô đơn tràn ngập. Chỉ có một mình đứa trẻ trong căn phòng vắng. Muốn khóc, chỉ có thể khóc một mình. -Anh hai ơi! -Em ngoan…Nín đi. Có anh đây. Ban đầu chỉ là một cánh tay cho cậu bé tựa vào. Sau đó hình dáng càng lúc càng rõ…Đã ra dáng hình một con người. -Đồ con hoang. -Mày là đồ con hoang… Đồ con hoang thay vì cắn môi chịu đựng bỗng nhếch môi: -Ừ. Tao là đồ con hoang. Một đám nhóc 4,5 tuổi, chỉ biết hùa thêm người lớn. Ba mẹ bọn chúng không dám trêu chọc người lớn, chỉ âm thầm mượn lời con nít mà trút đi bực bội của mình thôi. -Con muốn chuyển trường. Con bị bạn học hiếp đáp. Ông Thiệu phừng phừng lửa giận. Đứa cháu duy nhất bị bạn bè hiếp đáp, đương nhiên là phải làm cho mọi chuyện sáng tỏ rồi. Sau đó, không ai trêu chọc cậu bé nữa. Nhưng cũng không ai dám đến gần. Cậu nhóc chỉ có một mình. -Anh hai ơi! Không ai chơi với em hết. Em buồn quá à. -Anh hai chơi với em. -Chơi xếp hình nha? -Ừ. Chơi xếp hình. Người cha cậu nhóc thường rất trông đợi mỗi tháng về nhà có một lần. Nhưng không hề nhìn tới con mình, không có một lời an ủi. Chỉ có lạnh nhạt, chỉ có một khoảng cách mênh mông. Thằng nhóc mỗi lần nhìn thấy ba lại buồn, lại tủi thân. Tốt nhất là không nên đến gần. Có tới gần thì lời nói lại trở nên cay nghiệt. Cha và con – càng lúc càng là một khoảng rộng, như con sông không thấy được bến bờ. -Anh hai ơi….Em đau lắm! -Đau ở đâu? -Đau nhiều chỗ lắm. Nhưng mà….- Cậu bé lại khóc thút thít- Đau nhất là ở đây nè. Vị trí con tim. Căn bệnh bao nhiêu ngày hành hạ cậu nhóc. Như có hàng ngàn con sâu gậm nhấm từ trong xương tủy. Đau nhưng xoa khắp nơi không bao giờ thấy bớt. Nhức nhưng không thể biết lúc nào sẽ kết thúc đây? -Sao lại đau tim hả? Giọng nói dịu dàng của anh hai làm cậu bé ngưng khóc một chút rồi lại nức nở, càng lúc càng lớn hơn: -Mẹ rất tốt…Mẹ thương em lắm. Mẹ không bỏ rơi em. Em thương mẹ…Em muốn sống chung với mẹ. -Ừ. Anh hai biết mà. Mẹ tốt lắm…Rất tốt. -Nhưng anh hai ơi -Cậu bé con lại khóc tức tưởi- Em đau lắm…Người em đau lắm. Em bị bệnh anh hai ơi. Em sẽ không sống lâu với mẹ được….Mẹ sẽ không ở hoài với em được. Em sẽ chết…Sớm muộn gì em cũng chết. Mẹ thương em như vậy, chỗ này của mẹ cũng đau lắm phải không anh hai? Em chỉ là một đứa trẻ….Mãi mãi chỉ là một đứa trẻ. Em thương mẹ. Mẹ cũng thương em. Em không muốn làm mẹ buồn khổ. Anh hai cũng không muốn, không muốn em và mẹ, cả hai đều buồn. -Ừ. Mẹ sẽ đau lòng lắm. -Giờ làm sao hả anh hai? Em không muốn đau như vậy nữa. Em muốn…em muốn ở với mẹ. Nhưng mà…nhưng mà…em vẫn thấy…thấy rất đau. Nếu không có căn bệnh quái ác đó. Nếu không có những cơn đau rút tỉa dần của em từng tia hy vọng, khiến em vùng vẫy mãi trong cái đau không biết bao giờ kết thúc thì bây giờ sự xuất hiện của mẹ sẽ làm cho em vô cùng hạnh phúc, phải không em? Anh và em đều quên dần cơn bệnh.Song thực tế, nó vẫn ở đó, vẫn làm em đau, và anh cũng đau không kém gì em. -Làm sao bây giờ hả anh hai? Em đau lắm…Em thật sự đau lắm. Em không muốn mình đau như vậy nữa. Em cũng không muốn mẹ đau như vậy nữa. Em… Em chỉ đơn giản là muốn mẹ không thấy mình đau đớn. Anh lại nhìn thấy ở mẹ một vòng tròn lẩn quẩn. Mẹ thương em nhiều lắm. Mẹ chắc sẽ sinh thêm một đứa trẻ khác vì em đó. Nhưng….có thể em sẽ không chờ được đứa bé ấy. Nó sẽ thay vào chỗ em. Một đứa bé khác sẽ từ từ lớn lên, co vào trong một góc lặng thầm như em vậy. Anh hai thương em lắm. Nhưng anh hai cũng bắt đầu mệt mỏi. Anh hai sẽ không thể ở bên em bé kia được. Anh hai… -Anh hai ơi… -Ngủ đi em! Ngủ đi! Anh đã cùng em chịu đựng. Nhưng bây giờ sức lực của chúng ta đã từ từ đi tới cực hạn. Anh không muốn em phải đau đớn nữa…Càng lâu dài sẽ càng đau khổ. Nhân lúc tình cảm của chúng ta còn chưa quá gắn bó….Cũng nên kết thúc. Kết thúc đi! -Anh hai… -Ngủ với anh hai đi. Ngủ rồi chúng ta sẽ không làm mẹ phải buồn nữa. Ngủ đi em…. Cửa phòng Thiên Hằng khóa chặt làm Lạc Ân vô cùng sợ hãi. Linh cảm cho cô biết, tối nay Thiên Hằng như thế, nhất định sẽ có chuyện xảy ra. -Tiểu Hằng…Mở cửa đi con. Là mẹ…Là mẹ đây. Thiệu Tường Phong về đến. Anh đã thu xếp xong, ngày mai sẽ đưa hai mẹ con Thiên Hằng sang Canada. Ngày mai… -Sao vậy? -Tiểu Hằng lạ lắm. – Lạc Ân run rẩy- Tối nay con rất lạ. Sau đó đóng kín cửa. Em không biết chuyện gì…. Thiệu Tường Phong không chần chừ nữa. Anh ra hiệu Lạc Ân tránh ra rồi dùng chân phá cửa. Cảnh tượng bên trong khiến tim hai người giật thót. Chân Lạc Ân run lẩy bẩy nhưng thân thể vội vàng phóng tới chiếc giường. -Tiểu Hằng….Tiểu Hằng….Đừng mà….Tiểu Hằng… Gương mặt Thiên Hằng trắng nhợt. Trên cổ tay một dòng máu đỏ ứa ra, không ngừng chảy dài, nhuộm đỏ một khoảng đệm giường…. * Bệnh tâm lý cực nặng.