Khách sạn Hào Lệ...8h00 sáng... ! Dường như không khí ở đây trở nên căng thăng và rộn rã hơn thường ngày. Tất cả các nhân viên từ nhân viên bảo vệ đến nhân viên lễ tân, ai cũng tất bật với công việc của mình, bởi họ không muốn xảy ra bất kì sai sót nào. Bởi họ biết rằng, Tồng Giám Đốc của họ vốn là một người vô cùng khắc khe và luôn đòi hỏi sự hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ nhất Tổng Giám Đốc theo những gì mà các nhân viên Hào Lệ biết được thì đó chính là đứa con trai độc nhất của chủ tịch Hạng- ông Hạng Chấn Thiên, vừa mới đi du học lớp quản trị ở Mỹ trở về...đó là một thanh niên chỉ khoảng chừng hai mươi bảy tuổi và nổi tiếng với cái phong thái lạnh lùng và quyết đoán. Không bao giờ giải quyết công việc bằng trái tim mà chỉ dựa vào những nguyên tắcvà hôm nay là ngày đầu tiên...vị Tổng Giám Đốc chính thức xuất hiện. 8h30 ! Một chiếc xe limusine màu vàng đang tiến vào khu tiền sảnh của khách sạn...chiếc xe lăn bánh chầm chậm rồi dừng hẳn... Một anh thanh niên trạc tuổi ba mươi bước xuống, trên người vận một chiếc veston màu đen..đó là một chàng thanh niên dáng người cao, gương mặt ưa nhìn..những cử chỉ và động tác nhanh nhẹn..anh tiến đến cánh cửa sau của xe và nhẹ nhàng dùng cánh tay phải của mình mở cửa xe...tay trái thì để phía trên thành xe... Một chàng thanh niên khác bước ra Đó là một chàng trai với thân hình rắn chắc, làn da trắng mượt...đôi mắt tinh anh...dù nó đã bị đôi kính râm màu vàng che đi... Trên người anh vận một bộ comlê màu trắng sang trọng..một đôi giày hiệu Nike được đánh bóng loáng... Thời khắc anh xuất hiện có thể nói...giống như một vầng hào quang rực rỡ... so với anh thì chàng trợ lý chỉ như là một tia sáng yếu ớt... Anh khéo léo và nhẹ nhàng đưa tay tháo chiếc kinh râm xuống và từng bước từng bước tiến vào bên trong khách sạn...và thời điểm này dường như mọi thứ xung quanh trở nên bất động bởi gương mặt tuấn tú ấy, một nét đẹp như tạc tượng không chút khiếm khuyết... - Mọi việc thế nào rồi hả David ? Cuộc thi lựa chọn đại sứ cho khách sạn của chúng ta thế nào ? - Anh vừa đi vừa hỏi chàng trợ lí đang đi phía sau mình, không hề ngoảnh lại, gương mặt dường như cũng chẳng biểu lộ chút cảm xúc gi.. - Dạ thưa Tổng Giám Đốc, mọi việc vẫn đang tiến hành rất tốt. Về khâu PR thì giám đốc Mộc bên phòng Makerting chịu trách nhiệm, còn về BGK cũng như người đồng hành với thí sinh đoạt giải là Phó Tổng Quý ạ..- Người trợ lý đáp một cách trơn tru không chút ngập ngừng mọi diễn biến công việc cứ như đã được lập trình sẵn.. - Tốt lắm...vậy được rồi. Hôm nay, tôi sẽ đi kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa... - Này Tiểu Na, tôi và cô hôm nay thật may mắn..hai chúng ta là hai nhân viên lễ tân đầu tiên được diện kiến Tổng Giám Đốc của chúng ta đấy..Tôi nghe nói..anh ta đẹp trai lắm đấy- Một cô tiếp tân xinh đẹp đang mộng mơ tán chuyện với cô bạn đồng nghiệp của mình... - - Ừ !...nhưng tôi khuyên cô..bớt mơ mộng đi...tôi nghe nói Tổng Giám Đốc nổi tiếng là lạnh lùng đấy..cứ y như anh chàng Nghiêm Cách trong phim « Hạ gia ba thiên kim » vậy đó.. - Ôi vậy thì...tôi vẫn có thể mơ mộng nữa...biết đâu tôi là ...Hạ Thiên Mỹ thì sao chứ... !!!!!!!!- Cô nhân viên lễ tân vừa mỉm cười, đôi mắt nhắm..đôi bàn tay chắp lại như đang cầu nguyện - Trước khi cô là Hạ Thiên Mỹ thì cô sẽ bị sa thải khỏi khách sạn Hào Lệ...- Một giọng nói lạnh lùng như xuyên qua từng lớp da thịt của người nghe... Cô nhân viên tiếp tân như chết lặng đi...một phần có lẽ vì cô bị cái vẻ đẹp thần sầu kia hớp hồn..một phần vì run sợ vì cái vẻ lạnh lùng ấy... - Dạ...dạ thưa...ngài...ngài...- Cô nhân viên lắp bắp - Ngài gì mà ngài, đây là Tổng giám đốc đó..cô không biết sao- Chàng trợ lý lên tiếng - Dạ..xin...xin..Tổng giám đốc tha cho tôi...tôi biết mình sai rồi...nhưng xin Tổng giám đốc...đừng đuổi việc tôi ...tôi còn phải nuôi con tôi xin Tổng giám đốc ạ..- Giọng cô nhân viên tiếp tân vừa run rẩy, khuôn mặt tái xanh..đôi mắt đã bắt đầu ngấn nước..cô nhân viên Tiểu Na bên cạnh..dù rất thương cho bạn mình nhưng cũng không khác gì người bạn..mặt cô cũng tái đi vì run sợ... - Cô trong giờ làm việc không tập trung, lại ở đây nói chuyện vớ vẩn..tôi trả lương cho cô là để cô ở đây tán chuyện sao ? – Vẫn một giọng nói lạnh như băng không chút đọng lòng... Mọi người xung quanh ai cũng chứng kiến cảnh tượng đáng thương của cô nhân viên kia nhưng tuyệt nhiên không một ai dám đứng ra nói thay cô một lời... - Tổng giám đốc Hạng- ngài vừa mới từ Mỹ trở về đây tiếp nhận công việc..còn nhiều thứ phải lo ...những chuyện nhỏ như thế này cứ để tôi cho- Đó là giọng nói thanh thoát đầy quyết đoán của Mộc Chi Tình..cô chính là người bạn thanh mai trúc mã của Hạng Thiên Kỳ...đối với Chi Tinh mà nói, Thiên Kỳ giống như vầng thái dương của cô..cô sống, làm việc, cô khóc hay cười tất cả cũng chỉ vì Thiên Kỳ... - Giám đốc Mộc, bốn năm không gặp...cô vẫn như xưa...vẫn rất sành điệu, và xinh đẹp, được rồi..chuyện ở đây tôi sẽ giao cho cô...nhưng tôi muốn ngày mai, chỗ cô nhân viên kia sẽ được thay bằng người khác..- Thiên Kỳ nhìn Mộc Chi Tình, nhếch mếp một cái rồi nói, giọng nói đã bớt đi chút sự lạnh... - Tôi sẽ có cách giải quyết của riêng mình, xin Tổng Giám Đốc yên tâm- Mộc Chi Tình đáp... - Lát nữa..sau giờ họp ghé phòng anh nhé...anh có quà tặng em – Thiên Kỳ tiến sát và ghé vào tai của Mộc Chi Tinh khẽ nói... Mộc Chi Tinh khẽ nở nụ cười và gục đầu Rồi Thiên Kỳ lại lạnh lùng bước đi Mộc Chi Tinh hướng mắt nhìn theo vừa mỉm cười, vừa nghĩ thầm « Hạng Thiên Kỳ...anh đã trở về...niềm hạnh phúc của em đã sắp bắt đầu rồi.xin lỗi anh Quý Như Phong ! » Thế rồi...cô nghiêm nghị quay sang hướng cô nhân viên lễ tân kia nói : - Tôi cho cô hay, Tổng Giám Đốc là một người rất ghét những người làm việc không có sự chú tâm,cô nhớ mà rút kinh nghiệm. Hôm nay, tôi sẽ tìm cách nói giúp cô, tôi tin anh ấy sẽ nghe tôi. Nhưng tôi cũng cảnh cáo cô đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng..nếu lần sau cô còn để tái phạm thì tôi không thể cứu cô nữa đâu... - Dạ...cảm ơn..giám đốc Mộc... Nói rồi cô lại thong thả bước đi. Mộc Chi Tinh là đệ nhất thiên kim của Mộc gia. Bố của cô cùng với bố của Thiên Kỳ và Như Phong là ba người bạn thân, và họ đã cùng nhau gây dựng Hào Lệ.. Mộc Chi Tinh vừa xinh đẹp, nét đẹp của cô vừa sắc sảo lại vừa hoàn mỹ. Làn da trắng, mượt mà... gương mặt tròn..đôi mắt đen láy với bộ váy tuy đơn giản nhưng không thiếu đi vẻ lịch lãm và kiêu sa.. Cô luôn là nỗi khát khao, là niềm ước mong để được bảo vệ che chở và ở bên cạnh suốt cuộc đời của rất nhiều đàn ông trong giới thượng lưu...thế nhưng trong mắt chẳng có ai khác ngoài Thiên Kỳ...kể cả Như Phong...người luôn ở bên cô mỗi lúc cô cần anh... - Cốc cốc- Tiếng gõ cửa bên ngoài căn phòng của Tổng giám đốc.. - Mời vào- Một giọng nói trầm cất lên Cánh cửa bật mở... Cô bước vào - Xin chào giám đốc Mộc, cô và Tổng giám đốc cứ nói chuyện..Tôi ra ngoài có chút việc- Nói rồi David khẽ cúi đầu chào rồi quay đi... Gian phòng rộng chỉ còn lại hai người... Thời khắc ấy..mọi thứ đều như dừng lại... Hai đôi mắt nhìn nhau - Em đẹp lắm ! – Thiên Kỳ nhìn Mộc Chi Tinh lên tiến trước. - Anh cũng vậy..vẫn rất đẹp trai, đĩnh đạc và lạnh lùng..không khác gì Hạng Thiên Kỳ của bốn năm trước. Có khác chăng chỉ là giờ đây anh đã trở thành một ông chủ lớn.. - Đương nhiên..anh vẫn là Hạng Thiên Kỳ..là chồng tương lai của em..- Anh nhìn cô đầy tự tin nói - Em biết..vậy ngày mai chúng ta.- Chuyện cô nhân viên lễ tân sao rồi ? - Lời nói đầy niềm vui của Mộc Chi Tinh bị cắt ngang, cô muốn ngày mai cùng anh đi sắm một vài thứ chuẩn bị cho lễ đính hôn...thế nhưng mặc dù cảm thấy mình như vừa trên cung trăng rớt xuống đất, gỡ đôi tay khỏi thân mình Thiên Kỳ...cố gắng mỉm cười đáp : - Anh nể mặt em, mà bỏ qua cho cô ấy một lần. Khải Nhi là một nhân viên giỏi, nếu sa thải cô ta đi thì rất khó để tìm được người thay thế..hơn nữa vì họ tò mò trước những gì được nghe về anh nên mới như thế...anh có thể vì sự ngưỡng mộ hơi quá đó mà tha cho cô ấy được không ? Thiên Kỳ suy nghĩ một lúc rồi đáp: - Được rồi, nể mặt em..hơn nữa điều em nói cũng có chỗ đúng. Lần này anh sẽ không sa thải cô ta..nhưng em nên khuyên cô ta, lần sau giờ làm việc thì tập trung mà làm, đừng ở đó mà nói những điều vô bổ. - Em biết điều đó mà , thế anh có chuyện gì muốn nói với em vậy ? Thiên Kỳ nghe câu hỏi của Mộc Chi Tinh...anh bỗng trở nên đăm chiêu hơn..gương mặt đã lạnh lại càng lạnh hơn... - Anh có chuyện gì sao ? em thấy sắc mặc anh không tốt... ?- Mộc Chi Tinh lo lắng hỏi... Thiên Kỳ lại đặt tay lên trán và trầm ngâm…mãi một lúc sau anh mới cất lời : - Hôm qua, anh mới biết được một sự thật mà bố mẹ đã giấu suốt hơn hai mươi năm qua – Thiên Kỳ đáp - Sự thật….? là..là sự thật gì? Chi Tinh không dấu được sự ngạc nhiên xen lẫn tò mò… - Anh…anh có một người anh trai song sinh….- Thiên Kỳ đáp một cách lạnh lùng..mắt hướng ra ngoài ban công ……………………………………. - Tiểu Ngư !cho chú một đĩa há cảo đi – Một người khách gọi… - Dạ có liền..có liền- Anh bưng đĩa há cảo trên tay..trên môi luôn nở những nụ cười… Mỹ Tú nhìn đứa con trai mỉm cười đầy tự hào…