Hoàng tử lạc đến thế kỉ 21
Chương 4
Nó định đi ra thì 1 thứ khác lại đập vào mắt:
- Trời ơi! Cái này đẹp quá!! Thắt lưng của ngươi hả???
- ừ
Nó cười tít mắt khi nhìn thấy cái thắt lưng nạm toàn ngọc của hắn
- Cái này mà đem bán thì giàu to...haha...
Nó cười thầm trong bụng, tiếp tục vơ vét bộ đồ ...cổ của hắn.
" Bụp"
1 vật gì đó rơi xuống đất...
NÓ cúi xuống...
Là tấm kim bài thời xưa sao???
Cái chữ gì đây nhỉ??? hehe, nhưng ta không cần biết...miễn nó là vàng là được rồi...
Nó đưa lên cắn thử rồi cười khoái chí...
- Trả ta đây!
Hắn bay đến và giật lấy...
- Này!!! Làm gì thế hả???
- Cái này nàng không thể lấy được!
- Why???
Nó hất mặt cãi. Gì chứ? Cái đó đáng giá nhất mà!!!
-????
- Tại sao ta không được lấy nó???
- Mất nó, ta sẽ bị xử trảm đấy!!
" Trời ơi, lo gì cái đó nào! K biết ngươi có về được nữa k??? Lo xa quá!"
- Thì ngươi cứ đưa cho ta đi! Ta giữ giùm cho mà!!!
- Không được!!!
Hắn nói xong rồi bỏ đi một mạch.
- Haizzz! Để hôm sau...lấy trộm vậy! Hứ, cái đồ ki bo, tưởng bà để tuột dễ vậy sao???
Xếp đồ đạc đâu ra đấy, nó mới giục hắn đi
- Nhớ là đi nhè nhẹ thôi nha!
- ừ, ta nhớ mà!
Nó và hắn lẻn ra sau nhà trọ êm thấm. Nhưng mà...
- híc, bức tường này cao vậy làm sao ta leo nổi ...
- Đừng lo, nắm lấy tay ta nào..
- Không
- Đưa tay đây, nếu không ta sang trước đấy!
- Ờ, nhưng ngươi định làm gì?
Chẳng cần đợi câu trả lời, nó đã trợn mắt ngó hắn chăm chăm. Chẳng qua là hắn đang bay ấy mà! híc..bay..bay lỡ hết năng lượng rồi rớt xuống thì sao nhỉ??? ( mê game) À...nó nghe ngày xưa có võ công rất thâm hậu, khinh công thì cực đỉnh. Nhưng mà bay như chim thế này thì...không tin nổi!!!
- Híc!
Nó nép sát vào người hắn, úp mặt vào ngực
- huhu, ta chưa muốn chết sớm như vậy đâu!!
- Không sao!
1 phút sau, nó vẫn chưa thấy mình ngã, từ từ hé mắt nhìn thì cả 2 đã hạ cánh từ đời nào rồi
- Sao ngươi không nói gì với ta, làm tưởng chết rồi chứ!
- hì hì - hắn cười tươi rồi kéo tay nó - đi thôi nào!
- ờ! Nhưng ngươi kéo ta đi đâu đấy???
- ừ nhỉ, ta không biết đường.
Nó phì cừoi, rồi kéo ta nó đi hướng ngược lại
Nó và hắn men theo con đường nhỏ ra phố lớn, lê đi lết lại để kiếm nhà trọ mà mãi chẳng cái nào ưng ý. Cái thì nhỏ quá, cái thì đắt quá...
- Ây, mệt quá đi!!! Mãi mà chưa thấy cái nhà trọ nào nên hồn. híc!!
Hắn nhìn quanh rồi rao lên
- Ngôi nhà này được đấy!!!
Nó liếc qua. OAAAAAA! Đẹp kinh khủng. Cổng cao màu xanh, nhìn vào bên trong thì...nó cảm tưởng đi rã chân chắc cũng chẳng đến được cánh cửa chính mà vào nhà. Hai bên đường cây cối um tùm, hoa đua nhau khoe sắc. Thật là chốn thiên đường mà. Nhưng...
- Đây là nhà của họ mà!!!!!
NÓ giật mình nhìn lại:
- Tiệm cầm đồ à???? Được đấy!!!!!!!
NÓi rồi nó giao hết hành lí cho hắn, tiến thẳng vào trong
- Chờ ta ở đây nhé!
Nó đi được vài bước thì bất ngờ quay lại:
- Mà thôi, ngươi đi với ta, nếu không ngươi đi lạc thì ta die mất ( mất hết tiền...huhu)
NÓ và hắn bước vào trong. OAAAA! Trong này cũng thật tuyệt, mái nhà cao vời vợi, bốn bức tường xung quanh sơn màu bạch kim, không gian đã rộng giờ càng rộng thêm. Vậy mà duy nhất chỉ có 1 chiếc bàn lớn trong căn phòng.
Nó thầm nghĩ, nhà giàu thế này mà lại mở tiệm cầm đồ, chắc làm ăn bất chính rôi đây!!!
- Quý khách cần gì ạ???
1 anh chàng, có vẻ là nhân viên, cúi đầu lễ phép
- CHo ta gặp ông chủ, ta có 2 món đồ quan trọng.
- Dạ vâng, 2 vị chờ tôi 1 lát.
Nói xong hắn chạy biến vào trong. 1 lúc lâu sau, 1 người đàn ông trung niên, khuôn mặt khá phúc hậu, nhưng có đôi mắt rất sắc, hơi....gian gian...
- 2 người cần gì???
- Ta muốn cầm 2 món đồ này!!
Nói rồi nos lôi ra 2 nén vàng ( còn lại cất dự trữ) va chiếc thắt lưng của hắn trong vali Ông chủ cầm lên xem xét, xoay đi xoay lại rồi phán:
- Vàng của vương triều Thuận Thiên, thắt lưng của hoàng tộc.
Ai ya, ông ta thật tinh mắt. Giỏi, giỏi quá!!
- Ông nói đúng đấy, chiếc thắt lưng này là của hoàng tử Dương Phong.
NÓ hí hửng nói.
- Dương Phong??? Hoàng tử của vương triều Thuận Thiên???
- ừ!!!
Nó nhìn bộ dạng kinh ngạc của ông ta mà thích thú. hehe, ai mà chả ngạc nhiên chớ!!! Nhưng bất chợt sắc mặt ông ta thay đổi, môi nhếch lên 1 nụ cười đểu, nó rùng mình
- Nghe nói hắn ta đã mất tích, làm sao cô có được nó???
- À....ông ta là...- nó ậm ừ, hắn ta là gì của mình nhỉ???- ông ta là cụ tổ đời thứ 25 của tôi. CHiếc thắt lưng này là bảo vật gia truyền của gia đình tôi đấy!
ông ta k thắc mắc gì thêm nữa, nó thở phào. Còn hắn đứng ngoài thì buốn cười, hăn là cụ tổ đời thứ 25 của nó bao giờ chứ??? Con nhóc này thật là...
- Vậy cô muốn đòi giá bao nhiêu???
ừ nhỉ? cái này bán được bao nhiêu ta??? Mình đâu rành về mấy thứ đồ cổ này lắm đâu, thôi, hỏi ý kiến chuyên gia!
- Ông cứ ra giá trước đi!
- ừmk- ông ta trầm ngâm suy nghĩ- 50 000 USD, được không??? ( nói giá chừng, đừng tin na, miến cứ tưởng tượng nó giàu đến nơi rồi!)
- Hả???
NÓ ngạc nhiên, trợn tròn mắt. Thế mà ông ta lại tưởng nó chê ít,trả thêm:
-Nếu cô thấy chưa hợp lí thì 70 000 USD vậy!
- Cái...gì???
Nó nói không nên lời. Nhiều tiền quá! 70 000 USD là bao nhiêu nhỉ, ....ôi, tiền!!!!!!!!
- 75 000 USD nhé!!
Ông ta nài nỉ. Gì chứ? Cái thắt lưng này ông phải có bằng được. Mới nhìn sơ cũng đủ thấy nó giá trị rồi. Được làm từ da thú, những viên ngọc màu xanh quý hiếm được nạm đầy trên thắt lưng, mà cộng thêm giá trị lịch sử nữa thì thành vô giá luôn rồi!!!!
- À...được...được mà!!! Nhưng ông có thể đổi sang tiền Việt Nam giúp tôi không???
- Được, tôi sẽ viết ngân phiếu cho cô!!!
Ông ta mừng rỡ, cái nụ cười để ấy đã biến mất.
NÓ run run cầm tờ ngân phiếu. Bao nhiêu đây??? một...hai..ba...10 chữ số 0 chứ chẳng ít!Áaaaaaaaaaaaaaaa! Giàu to rồi!!!
- ê, 75 000 USD là bao nhiêu vậy???
Kắn kéo kéo nó. hehe, nó nhìn hắn, khuôn mặt rạng rỡ:
- Thank you nhá!!! Không ngờ cái thắt lưng của ngươi là được nhiều tiện đến vậy! Kiểu này có khi ta đến ăn trộm lại rồi đến tiệm câm fddoof khác bán ấy chứ!!! haha...
Hắn nheo măt nhìn nó. Sao nữ tử này lại mê tiền thế nhỉ??? ôi trời, kiểu này ai mà dụ nó đi làm kiêm sdduwowcj nhiều tiền thì chắc nó đồng ý cả 2 tay 2 chân luôn rồi!
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
30 chương
92 chương
7 chương
122 chương
21 chương