"Thôi thì bây giờ ngươi cứ ở hình dáng này đi vào không gian Long mệnh đi. Ta không muốn làm người khác chú ý. Nên khiêm tốn mới tốt!" Mặc Chi xoa cằm rồi bảo Huyền Ly đi vào Long mệnh không gian. "Hài tử như ngươi mà cũng biết khiêm tốn là gì à." Huyền Ly trả lời lạnh nhạt ngó lơ Mặc Chi tiến vào Long mệnh không gian.
"Đồ kiêu ngạo!" Mặc Chi nói thầm. Kang đi tới bỗng dưng cốc đầu Mặc Chi một cái. "Đau!" Mặc Chi nhảy dựng. "Vậy nãy giờ không phải là mơ a." Kang nói lời ngốc nghếch nhưng vẻ mặt thì tỏ ra mừng thầm đối với Mặc Chi.
"Nếu hài tử ngươi muốn tu luyện thì nên vào Long mệnh bốn năm rồi hẳng ra. Huyền Ly sẽ giúp ngươi tu luyện có khi còn hơn cả mục tiêu ngươi đề ra." Tù trưởng vuốt râu rồi lại quay người biến đi đâu mất.
Mặc Chi ra về cùng với Kang. "Tuyệt thật! Lần đầu tiên ta thấy huyễn thú thượng cổ mà còn là giống biến dị.", "Còn phải nói!" Mặc Chi vênh mặt chống hông tự hào. "Có nên nói việc này cho Yang biết?", "Không! Muội muốn làm tỷ ấy bất ngờ!"
Mặc Chi vẻ mặt vô cùng hào hứng. Nàng nghĩ nếu còn thời gian thì sẽ tu tập tới cấp Tôn Quân mới đi ra ngoài. "Ngày mai muội đi à?", "Ừ. Muội muốn nhanh chóng tu luyện để thoát khỏi cái tù giam lỏng này. Huynh cõng muội đi!" Mặc Chi kéo áo của Kang, "Bà cô tôi ơi! Lớn rồi mà còn bắt ta cõng sao.", "Hứ! Không thì thôi. Lè." Mặc Chi lè lưỡi giận dỗi bước chân đi nhanh. Kang từ sau đi tới nhấc bổng nàng để trên vai. Hai huynh muội đi về nhà dưới ánh nắng mặt trời của buổi chiều tà. "Về nhà muội nói như thế nào với Yang bây giờ?", "Muội nói là sẽ theo Tù trưởng tu tập chắc tỷ ấy sẽ tin." Mặc Chi suy tư nghĩ về Yang. Một cô gái hai mươi mốt chưa tìm được người thương thì chắc thành bà cô già ở giá mất!
Về tới nhà.
"Tỷ! Nam nhân này là ai?" Mặc Chi cùng Kang bùng bùng lửa giận nhìn nam nhân bị thương nằm trên giường. "À. Ta thấy hắn bất tỉnh trên đường nên đưa về đây chữa trị." Yang nấu nồi thuốc đem lên để trên bàn.
"Nhìn bộ dáng này chắc là một tên công tử giàu có nào đó.", "Đúng đúng! Bọn nhà giàu chẳng có gì tốt lành cả. Hơn nữa không thể để hắn biết về bộ lạc Satana này." Mặc Chi và Kang ngồi nhìn nam tử trên giường mặt mày người nào cũng cau có. Tỉnh dậy mà dám cướp Yang tỷ ta đập chết ngươi!
"Đúng rồi Yang tỷ! Ngày mai muội phải đi cùng Tù trưởng tu luyện. Chắc là bốn năm sau muội mới trở về." Mặc Chi chợt nhớ có chuyện cần nói nên nói thẳng với Yang không giấu diếm.
"Gấp vậy sao?" Vẻ mặt của Yang thoáng có chút buồn. "Tỷ đừng buồn. Rồi muội ấy sẽ quay về mà!" Kang lại gần an ủi Yang.
Nam tử trên giường động đậy. "Không để hắn thấy mặt của muội đâu!" Mặc Chi lấy mặt nạ quỷ đeo lên ngồi trên ghế. Nàng cảm nhận được khí tức của nam nhân này. Cấp tôn giả sơ kì.
"Nơi này là...?" Hắn ngồi dậy nhìn thấy ba người ngồi trước mặt. Một người là nữ nhi xinh đẹp như một bông hoa mẫu đơn. Một nam nhân khí sắc u ám như muốn bóp chết hắn. Còn bên kia là một tiểu hài tử đeo mặt nạ quỷ, khí sắc cũng không kém nam nhân bên cạnh.
"Ngươi không cần biết! Khỏi rồi thì mau rời khỏi đây." Yang lạnh lùng nhìn khí sắc hai huynh muội kia rồi nói với nam nhân. Mặc Chi nhìn thấy trên người nam tử rớt ra một miếng kim bài bằng vàng. "Ngươi là người của hoàng tộc?" Mặc Chi nhận ra tấm kim bài đó là của hoàng tộc nhìn nam nhân hỏi.
"Phải! Ta là Lưu Khải, là lục hoàng tử của vương triều Tây A Lạc. Đa tạ ơn cứu mạng của các người!" Nam nhân tỏ vẻ cung kính nói. "Không cần. Khỏi rồi thì đi đi." Kang tỏ vẻ ghét bỏ.
"Nếu ngươi không chê thì cứ ở lại đây." Yang ngồi nhấp ngụm trà. "Tỷ!!", "Không cần nhiều lời. Hắn là một lục hoàng tử bị thất sủng. Những vết thương của hắn là bị truy sát." Yang giải thích ngắn gọn. "Nhưng trưởng lão.", "Đệ yên tâm, ông ấy đã đồng ý." Kang cố gắng thuyết phục Yang đuổi tên nam nhân này đi nhưng ý định này bị Yang bác bỏ.
"Hừ! Muội tới chỗ Tù trưởng." Mặc Chi rời khỏi ghế lấy trong gian sợi dây cột tóc có đính Chuông chiêu hồn rời khỏi. "Làm sao thứ đó!", "Ta cấm ngươi bàn tán đấy!" Kang bực tức rời khỏi nhà đi ra ngoài cổng.
"Ngươi yên tâm ở lại. Nó sẽ sớm nguôi giận." Yang lạnh nhạt đi xuống gian bếp.
"Đứa trẻ đó... thật kì lạ. Ta dường như cảm nhận được có thứ gì đó thật mạnh mẽ bên trong nó." Lưu Khải nói thầm và cảm nhận khí tức của Mặc Chi.
Mặc Chi định tới nhà của Tù trưởng nhưng suy nghĩ một hồi nàng lại đi tới sơn động trồng Từ Tinh Thảo. Huyền Ly thần giao cách cảm nói lời châm chọc. "Ngươi vì một nam nhân mà giận bỏ nhà đi à. Đúng thật là.", "Một lão yêu quái như ngươi thì biết cái gì." Mặc Chi lạnh nhạt, giọng nói tràn ngập sát khí. Nàng tới sơn động thì bắt đầu đi vào Long mệnh không gian bắt gặp bộ dạng đầy chướng mắt của Huyền Ly. Lâu đài băng của nang giờ bây cư nhiên trở thành hang ổ của hắn.
"Tùy tiện quá nhỉ?" Nàng ùng ục lửa giận muốn nổ tung. "Cũng có lợi cho nhà ngươi mà. Toàn bộ nơi này đều được bày trí bằng lông của ta nga!" Nàng tùy tiện ngồi trên một chiếc thảm lông. Hai tay kết ấn bắt đầu tập trung tinh thần lực tu luyện. "Thấy nhà ngươi như vậy ta sẽ giúp ngươi tu luyện tới nơi tới chốn." Huyền Ly cũng ngồi xếp bằng đối diện Mặc Chi, tay cũng kết ấn.
Tâm linh của hai người bây giờ đã tương thông với nhau.
Còn 1 chương.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
10 chương
23 chương
57 chương
56 chương
83 chương