Vương Tú Lệ cứ thế mà bị đưa vào hang cọp mặc cho chúng dày xéo, Cao Hoành Thí thì chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn Vương Tú Lệ bị bọn khốn này hành hạ. Bao nhiêu nữ nhi tới nơi này một là chết, hai là hồn lìa khỏi xác mà trở về. Chính điện uy nghiêm bây giờ trở thành hang ổ của bọn quỷ bẩn thỉu. Vương Tú Lệ chỉ biết nằm đó mà chuẩn bị cho cái chết. Nàng ta cắn lưỡi mà tự vẫn ngay khi bị tên Lâu Tử xé rách ngoại y.
"Không!", Cao Hoành Thí mắt trợn tròn, cắn răng mà gào thét khi thấy Vương Tú Lệ nhìn nàng với vẻ mặt buôn xuôi. "Đáng chết, chưa làm được gì mà dám cắn lưỡi tự vẫn, bổn đại gia vẫn chưa kịp hưởng thụ.", tên Lâu Tử vừa nói vừa đánh mắt qua Cao Hoành Thí. "Mang cô ta qua đây."
Hắn xoa cằm rồi đá xác chết của Vương Tú Lệ sang một bên, Cao Hoành Thí lại trở thành con mồi tiếp theo của hắn. "Tên cặn bã, đừng đụng bàn tay bẩn thỉu của ngươi vào ta.", nét mặt đầy vẻ thù hận của Cao Hoành Thí càng khiến hắn trở nên thích thú mà liếm môi. Nàng ta bị đẩy vào người Lôi Tử, hắn cứ thế mà đè xuống. "Để khỏi mất niềm vui, để mĩ nhân chịu thiệt rồi.", Hắn xé vạt áo của Cao Hoành Thí rồi nhét vào miệng của nàng ta để không cắn lưỡi mà tự vẫn. Rồi bỗng nhiên hắn cảm thấy một nguồn uy áp nguy hiểm đang tiến tới gần mang theo luồng sát khí đậm đặc.
Chính điện bỗng phút chốc bị cắt làm đôi, nhưng tên canh cửa chưa kịp phản ứng cũng theo cơn gió bị cắt làm đôi như tòa chính điện. "Chuyện, chuyện gì?!", tên Lâu Tử bắt đầu nhíu mày nhìn liếc xung quanh. Cao Hoành Thí thấy hắn có sơ hở liền ngồi dậy dùng dây xích quấn chặc cổ khống chế hắn khiến hắn khó thở.
"Dựa vào ngươi cũng đòi khống chế ta. Con đ* thối.", xích quấn cổ hắn liền bị rạng nứt, Cao Hoành Thí bị ném ra bên ngoài. Cảm giác của nàng ta lúc này vừa đau mà vừa vui, "Có chết ta cũng không chết trong tay ngươi a.", "Đại sư tỷ nói gì vậy. Người chết phải là hắn."
Một thân ảnh màu đen nhẹ nhàng bế nàng trên tay. Cao Hoành Thí lúc nãy còn có chút mơ màng không cảm nhận được nhưng khi nghe được giọng nói quen thuộc thì nàng lại có chút hoang mang không tin vào mắt mình. Nàng ta bình tĩnh ngước nhìn vị hắc y nhân đang bồng nàng trên tay. Ở trên không từ từ hạ xuống mặt đất, hắc y nhân để Cao Hoành Thí xuống, mũ của tấm áo choàng hạ xuống. Khi nhìn thấy hắc y nhân chính là Mặc Chi thì nàng ta có chút không tin vào mắt mình. Một Mặc Chi trưởng thành và có chút tà đạo. Mặc Chi từ từ gở chiếc mặt nạ quỷ ra.
Cao Hoành Thí bước nhanh, tay dơ lên cho Mặc Chi một cái tát mạnh. "Tại sao bây giờ mới về? Có biết ta và mọi người lo lắng cho ngươi lắm không tiểu tử thối!", Mặc Chi sau khi nhận cái tát của Cao Hoành Thí thì có chút sững sờ rồi nàng ta lao tới ôm chặt Mặc Chi, hai hàng nước mắt lăn dài trên má làm ướt cả áo choàng.
"Đã khiến mọi người lo lắng rồi.", Mặc Chi cười một cái nhẹ rồi vỗ nhẹ vào tấm lưng đầy vết thương của Cao Hoành Thí.
"Đại tỷ, tỷ buông được rồi. Mặc Chi khó thở quá! Tỷ ngồi xuống để Mặc Chi chữa thương cho tỷ rồi còn đi cứu mọi người.", Mặc Chi vỗ về được Cao Hoành Thí ngoan ngoãn thì dùng ám nguyên tố dán chặt tên Lôi Tử xuống đất. "Ngươi là kẻ nào!", "Không đến lượt miệng chó của ngươi lên tiếng.", Mặc Chi vẻ mặt sát khí u ám dùng phong nguyên tố cắt đứt lưỡi của tên Lâu Tử. Hắn đau một cách quằng quại không thể cử động mắt nổi tơ máu trừng mắt nhìn Mặc Chi.
"Chắc ngươi không cần đôi mắt này nữa nhỉ?", Mặc Chi định dơ tay móc mắt của Hắn nhưng bị Cao Hoành Thí cản lại rồi nói. "Hắn còn sử dụng được, đệ cứ từ từ. Việc bây giờ là...", Cao Hoành Thí chưa kịp nói xong thì bụng của tên Lâu Tử bị thủng một lỗ. Mặc Chi ánh mắt sát khí chết người ra tay không chớp mắt. Ngay cả tên Lâu Tử nằm ở đó khi bụng bị thủng một lổ to cũng không hề có cảm giác rồi nhận lấy một cái chết không toàn thây.
Trước lúc hắn chết, Mặc Chi thấy một thi thể đang nằm trên đó với bộ y phục vô cùng quen mắt. Nhìn kĩ hơn chính là thi thể của Vương Tú Lệ đã chết trong bộ y phục bị xé rách. Cao Hoành Thí khi nhìn thấy xác của tên Lâu Tử nhìn thấy vẻ mặt u ám đầy sát khí có chút không nhận ra Mặc Chi nữa, bây giờ cứ như là một người khác vậy.
Mặc Chi bàn tay run rẫy ôm lấy thi thể của Vương Tú Lệ chợt nhận ra vẫn còn một chút hy vọng. "Còn hơi ấm.", Mặc Chi lấy một viên đơn dược đút vào miệng của Vương Tú Lệ rồi cõng nàng ta trên lưng. Cao Hoành Thí thấy Mặc Chi như vậy cũng có chút đau lòng đi tới gần giúp Mặc Chi đỡ Vương Tú Lệ trên lưng nhưng nghĩ lại Mặc Chi còn phải lo nhiều việc nên nhận lấy phần chăm sóc Vương Tú Lệ. Lần này Mặc Chi đã quyết phải thanh tẩy cả vùng đất này.
Truyện khác cùng thể loại
661 chương
610 chương
46 chương
34 chương
230 chương