Hoàng tử điện hạ đích ngạo phi

Chương 97 : Chế tạo thuốc mới

Edit: dark Angel Beta: “Sắc mặt người thoạt nhìn không tốt lắm.” Hắn tỉ mỉ nhìn gương mặt không chút máu của nàng, ‘Muốn hạ thần giúp người nhìn xem không? Thân thể của người đang vô cùng suy yếu, giống như đã tiêu hao rất nhiều thể lực.” “Không cần, còn không phải bị chén thuốc kia làm hại hay sao.” An Ny nhếch nhếch môi, không khỏi thầm oán một câu. Y thuật của ngự y này thật sự rất lạc hậu, chẳng lẽ trình độ của bọn họ chỉ có thể điều chế ra loại thuốc làm cho người ta uống xong bị đau bụng như bị xoắn lại hay sao? Bọn họ không cần uống, đương nhiên không biết loại đau bụng này khiến người ta thống khổ như muốn chết đi trong khoảng khắc đó. “Sau khi hắn chạm vào người, người uống chén thuốc kia, phải không?” Qua Kiều Phu đúng là thông minh, hắn nhìn thấy vết hôn trên cổ nàng, hơn nữa bộ dáng nàng lại suy yếu vô lực, rất nhanh đã nhìn ra sự thật. “Theo như hiểu biết của hạ thần với hắn, tâm ý của hắn với người đã biểu hiện rõ ràng, hẳn là sẽ không để người phải chịu thống khổ thế này…” “Ngươi không cần nói tốt hay che dấu cho hắn.” Nàng nhăn mày lại, vội vàng đánh gãy lời của hắn, “Ta rất rõ ràng, sau mỗi lần hắn lâm hạnh các phi tử, các nàng đều dưới sự giám sát của thị quan, uống hết chén thuốc kia, không phải sao? Như vậy tất nhiên ta cũng muốn uống, nói cách khác là ta không muốn trúng thưởng ngoài ý muốn.” Đối với câu cuối cùng của nàng, hắn lộ ra vẻ mặt mê man, lập tức phỏng đoán ra ý của nàng từ mấy câu trước đó. “Trong vương thất ngươi lừa ta gạt này, người thật sự rất đặc biệt, thẳng thắn khiến cho người ta có ấn tượng sâu” Khóe môi hắn bất giác giơ lên, mang theo vẻ thưởng thức cùng thú vị. “Ngươi có biết có bao nhiêu nữ nhân ước gì có thể mang thai tiểu vương tử hoặc tiểu công chúa, người lại trăm phương nghìn kế tránh né. Hạ thần thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc là trong lòng người muốn thế nào? Nếu không ngại, có thể tiết lộ một chút hay không, để cho sự tò mò của hạ thầ được thỏa mãn một chút.” Nàng không nói gì, thầm nghĩ kỹ, dựa vào khẩu khí nói chuyện của hắn, dường như hắn rất hiểu tên kia, có thể thấy quan hệ của bọn họ là như bằng hữu này nọ. Chẳng may nàng nói thật, khẳng định sẽ rơi vào tai tên kia. “Người không cần lo lắng.” Hắn nhún vai, lấy ánh mắt cực kỳ chân thành nhìn nàng. “Tuy rằng hạ thần thầm làm bạn với hắn, nhưng hạ thần vẫn biết thế nào là đúng mực, tuyệt không đem chuyện giữa người và hạ thần nói cho hắn. Bởi vì cá tính của người hợp khẩu vị của hạ thần, nên hạ thần rất muốn làm bằng hữu với người.” Lời nói của hắn, trong nháy mắt đã làm mất đi băn khoăn của nàng, vốn đã có ấn tượng đầu không tệ với hắn, cái này lại giải không ít sầu. Ở trong hoàng cung này, nàng không có bằng hữu gì, có một người như Qua Kiều Phu làm bạn có vẻ cũng là một lựa chọn không tệ. “Ừ, ta cũng xem ngươi là bằng hữu của ta.” Nàng chậm rãi gật đầu, “Ta nói thân thế lai lịch của ta cho ngươi, về phần ngươi có tin lời của ta hay không, chỉ có thể xem khả năng tiếp nhận của ngươi.” “Được, người nói xem.” Hắn vuốt cằm, tràn đầy hứng thú nhìn nàng. Có lẽ nàng chôn giấu chuyện cũ nào đó khiến hắn ấn tượng. An Ny tạm dừng một chút, dùng ánh mắt bảo Duy Á Đặc, bảo nàng mang theo thị nữ mang hòm thuốc kia tránh đi. “Ta… Đến từ thế giới tương lai.” Nàng rất cẩn thận nói ra những từ này, thấy vẻ mặt hắn cũng không giật mình nhiều lắm, vì thế yên tâm lớn mật mà nói tiếp. “Ta bị người đuổi theo đến bên hồ, ta không có cách nào ngoài nhảy xuống. Sau khi tỉnh lại thì phát hiện đã ở quốc gia cổ xưa này của các ngươi. Trong lúc vô ý ta đã xuyên qua đến nơi này, nhưng vẫn muốn quay về cuộc sống trong thế giới của ta.” “Người… Nói người đến từ tương lai mấy trăm năm, hoặc là mấy ngàn năm sau?” Hắn có chút ngạc nhiên, cố gắng tiêu hóa chuyện khó tin hắn vừa nghe được. “Ý của người là, người không thuộc về nơi này, chỉ là ngoài ý muốn mà đến quốc gia của chúng ta, cuối cùng vẫn muốn trở về, là ý này sao?” “Ừ, đúng vậy. Lúc trước ta bị trúng độc trong nước hồ, sau khi được người cứu lên bờ, nằm liền sáu mươi ngày trên giường. Ta vẫn muốn tra được bí mật của nước thánh hồ, như vậy là ta có thể trở về.” “Bí mật này nằm trong tay hắn.” Hắn thì thào, đột nhiên nói một câu như vậy, nhất thời mang đến cho nàng một tia hy vọng. “Quả nhiên ta đã đoán đúng.” Khóe môi nàng đầy ý cười, “Lần đầu tiên gặp hắn ở thánh hồ, vậy mà hắn có thể qua lại tự nhiên trong nước có độc, ta chỉ biết, khẳng định trên người hắn có bí mật này. Ngươi có biết bí mật của nước hồ bị hắn giấu nơi nào hay không?” “Này… Thật xin lỗi, hạ thần không giúp được người cái gì.” Trong giọng nói của hắn mang theo vẻ đành chịu, nhìn ra hắn rất khó xử. “Trong đời điện hạ ghét nhất là bị phản bội và lừa gạt, hạ thần đã biết hắn nhiều năm, không muốn mất đi bằng hữu này.” Nhất thời gương mặt nhỏ nhắn của nàng liền ảm đạm lại, ý đồ muốn thông qua Qua Kiều Phu mà tìm được hy vọng gì đã thất bại, tâm tình liền u ám hẳn. Hắn nhìn vẻ mặt uể oải của nàng, nhất thời có chút không đành lòng. “Người có thể đổi góc độ mà ngẫm lại, sống tại hoàng cung này là ước mơ tha thiết của rất nhiều cô gái bình dân, hiện tại người đang hưởng thụ chính là đãi ngộ mà vạn người mong. Ngưới có thể thử tiếp nhận điện hạ…” “Qua Kiều Phu, ngươi không cần nói nữa, chúng ta tán gẫu chuyện khác đi. Ta không muốn nghe nhắc tới hắn…” Nàng lạnh giọng ngắt lời hắn, chỉ cần nhắc đến ma quỷ kia, lòng của nàng sẽ khó chịu đến hít thở không thông. “Được rồi. Hiện giờ chúng ta là bằng hữu, trừ bỏ yêu cầu hạ thần không thể giúp người này, về sau người có khó khăn gì thì hạ thần đều nghĩ biện pháp giúp người.” Hắn sờ sờ mũi, không hề tiếp tục đề tài này nữa, nhìn nàng suy yếu tựa đầu vào gối phía sau, tiện đà chuyển đề tài. “Gần đây hạ thần đang nghiên cứu một loại thuốc mới, dùng để thay thế loại thuốc có tác dụng phụ lớn này.” “Ý của ngươi không tệ. Loại thuốc này uống xong quả thật có loại tra tấn khiến người ta muốn tự sát, cũng không biết phát minh ra loại thuốc này là do ngự y nào nghĩ ra, tuyệt không hề thông cảm cho thống khổ của người uống.” Nàng như phát tiết mà quơ quơ nắm tay, “Ta nghĩ ngày nào đó nên cho hắn nếm thử hương vị khiến người ta thống khổ này.” “Này, người đang chỉ trích chính là phụ thân của hạ thần.” Hắn giả vờ khẽ ho khan, che giấu nụ cười xấu hổ ở khóe môi. “Hả?” Gương mặt nhỏ nhắn của nàng liền đỏ bừng, thè lưỡi cười khẽ, không thể ngờ là kết quả như vậy, thế giới này quả là không phải nhỏ bình thường. Cũng may là nàng vẫn chưa nói lời gì quá phận, bằng không nàng đã gây ra họa lớn. “Ha ha… Người không cần thấy nặng nề, người nói là sự thật.” Hắn không chút để ý, không có chút nào không vui. “Hạ thần đã nhìn thấy thống khổ sau khi uống thuốc này, quả thật là khiến người ta chịu không nổi, cho nên hạ thần mới quyết định nghiên cứu loại thuốc mới để thay thế nó.” “Thật chứ? Vậy ngươi chính là ân nhân cứu mạng của các phi tử trong hoàng cung này.” Khóe môi xinh đẹp của nàng cong lên một độ cong như trăng non, tâm tình âm u như biến thành ánh sáng rực rỡ, môi vang lên tiếng cười sung sướng đã lâu không thấy. Nàng cảm thấy ngoài sa mạn có bóng người qua lại, theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chạm vào đôi tử mâu chứa đầy ghen tỵ.