Hoàng tử điện hạ đích ngạo phi
Chương 86 : Thời gian hẹn gặp thần bí
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Mạt Đức Lệ Hạ càng thêm kiêu ngạo, liếc mắt, cười lạnh mấy tiếng. “Ta đã phái người đi nói cho phụ thân ta là đại thần Bố Luân Đạt, hiện tại người đang mang theo các đại thần đi gặp mặt bệ hạ, xin bệ hạ lên tiếng. Tin tưởng là sẽ không bao lâu nữa, bệ hạ sẽ phái người đến đây ngăn hành động vô lý này của các ngươi lại.
An Ny đắc ý nhướng mày, hiện tại tên kia đang bị quần thần công kích như nàng đã lường trước, khẳng định Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất cũng sẽ nổi giận đến không thể nén. Dường như nàng có thể tưởng tượng được dáng vẻ chật vật khi đối mặt với hai bên của hắn, tin tưởng là không bao lâu sau, tên kia sẽ chịu không nổi áp lực nữa, sẽ thả nàng, đến lúc đó nàng sẽ được tự do.
Hai gã thị vệ bị lời này của Mạt Đức Lệ Hạ dọa, kinh hãi mở to hai mắt, đờ đẫn đứng tại chỗ, không dám tiến lên một bước.
Một vài phi tần không chịu đi bị bọn thị vệ túm lấy, đã bị kéo đến bên ngoài hành cung. Tiếng khóc thét cùng không cam lòng của các nữ nhân vang lên liên tiếp, An Ny lắc đầu không đồng tình, cần gì phải làm vậy chứ? Cùng một đống nữ nhân chia sẻ một nam nhân, chẳng chút thoải mái, với số vàng này, đi tìm một nam nhân tốt, sống một cuộc sống hoàn toàn mới.
Thủ lĩnh thị vệ trở lại thấy bọn họ còn đứng sờ ra đấy, chạy nhanh đến, có chút nổi cáu nhìn hai thị vệ.
“Các ngươi ngốc sao? Còn đứng yên ở đây làm cái gì?”
Một thị vệ trong đó liền tiến lên nói nhỏ những lời Mạt Đức Lệ Hạ vừa nói vào tai của thủ lĩnh, thủ lĩnh vừa nghe xong, liền đánh cho thị vệ một bạt tai.
“Đuổi các nàng ra khỏi hành cung, đây là mệnh lệnh của điện hạ. Trách nhiệm của chúng ta là chỉ nghe theo mệnh lệnh của điện hạ, hiện tại các ngươi đã biết làm thế nào chứ?”
Thị vệ vỗ vỗ hai má nóng rát, cũng không dám cãi lệnh nữa, đi về phía trước, không để ý đến tiếng mắng chửi ầm ĩ của Mạt Đức Lệ Hạ, một trái một phải kéo nàng ra ngoài.
“Nô tài các ngươi, buông… Ta muốn gặp bệ hạ, muốn nói với người hành động vô lễ của các ngươi, ta muốn các ngươi phải trả giá… Nô tài hạ lưu, có nghe hay không, cha ta là đại thần Bố Luân Đạt… Điện hạ sẽ không đối xử với ta như vậy, nhất định là các ngươi nghe lầm… Điện hạ… Ta muốn gặp điện hạ… Ta là nữ nhân điện hạ sủng ái nhất, người sẽ không đuổi ta đi như vậy… Sẽ không…”
Đôi mắt xinh đẹp của Mạt Đức Lệ Hạ tràn đầy hận ý, giọng nói trở nên cuồng loạn, mái tóc màu đỏ bordeaux bay lượn như điên, gương mặt quyến rũ vặn vẹo, dữ tợn cực độ.
“Ha ha… Điện hạ thích nam sủng ngươi, chỉ là ham mê nhất thời, tin tưởng sẽ không bao lâu, sẽ cảm thấy chán ghét… Ngươi nhất định sẽ bị điện hạ vứt bỏ… Đến lúc đó điện hạ sẽ nhớ tới ta, Mạt Đức Lệ Hạ, nữ nhân xinh đẹp nhất kinh thành…”
An Ny che tai, rốt cuộc nghe không nởi nữa, xoay người chạy như điên về phía sau, cặp mắt tràn đầy hận ý kia của Mạt Đức Lệ Hạ khắc sâu vào đầu nàng, không cách nào xóa đi. Nếu thật sự như nàng nói, tên kia chỉ là cảm thấy mới mẻ nhất thời với thân phận nam sủng của nàng, như vậy nàng cầu còn không được, tình nguyện để hắn chán ghét sớm chút, nàng cũng được giải thoát sớm một chút.
Bước chân càng lúc càng nhanh, nàng không biết mình đang chạy về hướng nào, chỉ là chạy như điên, giống như có ác ma đuổi theo phía sau lưng. Chạy qua một cánh cửa, lách qua một cây cột đá cao lớn, tinh xảo, đi qua vài hành lang gấp khúc, chạy đến khi mệt, nàng mới dừng lại.
Hai tay chống gối, há mồm hít thở, theo bản năng nhìn về phía sau, thân ảnh theo dõi nàng sớm đã chẳng biết đi đâu. Sở trường của nàng chính là khinh công, bước chân cũng nhanh hơn một ít so với người thường, người bên cạnh Mạc Đế Sâm, đại khái cũng chỉ có Lao Sâm có thể vượt qua tốc độ của nàng. Nhưng hôm nay hắn đã hộ tống bên người tên kia đi gặp Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất, như vậy là người hôm nay được phái tới theo dõi nàng đã khó đuổi theo, sớm bị nàng bỏ rơi từ xa.
Nghĩ đến phía sau không có cái đuôi nào, nhất thời nàng liền cảm thấy thoải mái, đứng thẳng người, duỗi duỗi cánh tay, hoạt động thân thể cứng ngắc.
Lúc này, một trận gió thổi qua bên tai nàng, nàng cảnh giác quay đầu lại, dưới gốc cây to bên cạnh là một bóng đen, nhìn có điểm quen mắt, là tùy tùng của người thần bí kia – Nạp La.
“Cát Ân Tư, chủ nhân có việc tìm ngươi đã lâu.”
“Tìm ta?” Nàng chỉ vào mũi mình, vừa chậm rãi đi qua, vừa giải thích. “Gần đây ta có chút khó khăn, bị giám thị nghiêm mật, thoát không ra.”
Kẻ thần bí nắm được nhược điểm của nàng, hơn nữa còn giữ ba lô cùng khung ảnh giữ lại trong tay, tuy rằng nàng không tình nguyện chút nào, nhưng cũng không còn biện pháp.
Nạp La nghiêng người, hơn nữa còn bị cành cây che khuất, nhìn không rõ vẻ mặt, giọng nói cứng nhắc vang lên từ miệng hắn. “Tất cả chuyển động của ngươi, chủ nhân đều nắm rõ. Người biết ngươi bị Mạc Đế Sâm Áo Cách Nhạc Tác Phổ theo dõi chặt chẽ, cho nên bảo ta tìm thời cơ thông báo cho ngươi.”
“Cho ta biết cái gì?” An Ny vội vàng nói tiếp, “Chuyện hắn muốn ta làm, đã bị người khác nhanh chân đến trước, hiện tại hẳn là các ngươi nên trả đồ lại cho ta.”
Nạp La yên lặng một chút, cũng không trả lời, mà là chuyển sang chuyện khác. “Chủ nhân cho ngươi cơ hội làm lại, hơn nữa gặp mặt tại chỗ cũ.”
“Khi nào?” Dường như nàng thấy được chút hy vọng, chỉ cần có thể gặp kẻ thần bí kia, nàng còn có cơ hội thuyết phục hắn trả đồ lại cho nàng.
“Chạng vạng hôm nay.” Nạp La miễn cưỡng phun ra bốn chữ, định xoay người.
“Chờ một chút.” Nàng vội vàng lên tiếng, khó xử cắn môi. “Có khả năng là chạng vạng ta không ra được, có thể đến sớm một chút hay không?”
Tên kia nói lúc hắn quay lại tẩm cung phải nhìn thấy nàng, cho nên phải gặp kẻ thần bí kia và trở về trước khi hắn trở lại.
“Có thể.” Nạp La không chút do dự, gật đầu đáp ứng. “Nhưng ta phải đi bẩm báo cho chủ nhân trước, nửa canh giờ sau, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây.”
“Được, nửa canh giờ sau chúng ta sẽ gặp ở đây.” An Ny gật gật đầu, nhưng thần sắc trên mặt lại ngưng trọng. “Nếu ta không tới, hiểu là ta không thoát ra được, ngày mai, vào giờ này, ta sẽ tìm cách đến nơi này.”
“Ta sẽ chuyển lời của ngươi đến chủ nhân.” Nạp La xoay mình tiến vào rừng cây, biến mất không thấy.
An Ny không dám dừng lại, chạy nhanh về phía tẩm cung. Tuy rằng nàng khẳng định một trăm phần trăm, hiện tại tên kia đang tranh luận tối mày tối mặt cùng quân vương và các vị đại thần về chuyện “Nam sủng”, nhưng nàng vẫn phải vạn phần cẩn thận, trước khi gặp người thần bí phải quay về tẩm cung xem tình huống thế nào.
Trải qua vài lần tranh đấu, nàng hoàn toàn lĩnh giáo khả năng xuất quỷ nhập thần của tên kia, nếu hiện tại quay về tẩm cung mà không thấy hắn, cho thấy đúng như lời khi nãy của Mạt Đức Lệ Hạ, hắn sẽ không thể thoát ra trong thời gian ngắn, vậy thì nàng có thể yên tâm mà đi gặp kẻ thần bí.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
51 chương
13 chương
52 chương
12 chương
58 chương