Hoàng tử điện hạ đích ngạo phi
Chương 82 : Tâm tình bất an
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Nhìn theo thân ảnh của Lạc Phất Nhĩ, nàng không biết làm thế này có đúng hay không? Chờ vết thương nàng tốt lên, lại có thể điều tra thêm bí mật về nước của thánh hồ, sau đó vỗ vỗ mông, cứ thế mà đi. Nhưng nàng nhớ rõ cái tên đáng hận kia đã từng nói qua, tánh mạng của huynh muội Y Ân cùng Phất Cát Ni Á đại thẩm, Cơ Bố Nhĩ đại thúc, còn có Duy Á Đặc đều nằm trong tay hắn. Chẳng may, vì nàng mà làm ảnh hưởng đến người vô tội như bọn họ, cho dù nàng quay về thế kỷ hai mươi mốt, nàng cũng sẽ không an tâm.
Lo lắng chu toàn mọi thứ, tình cảnh trước mắt này tựa hồ chỉ có thể đánh từng nước cờ hiểm, mượn quân vương để tạo áp lực cho hắn, có lẽ là biện pháp tốt nhất.
Đột nhiên nhớ đến Cơ Bố Nhĩ đại thúc là thợ thủ công của cung đình, như vậy khẳng định là ông làm việc ở nơi nào đó trong hoàng cung. Đã lâu rồi chưa gặp Tạp Lệ, không biết nàng sống ở nhà Cơ Bố Nhĩ đại thúc có tốt không? Thật muốn tìm Cơ Bố Nhĩ đại thúc để hỏi cho rõ, nhưng lại không biết vị trí cụ thể của ông, chỉ có thể tìm cách khác để hỏi thăm.
Sao thân ảnh đi như bay phía trước có chút quen thuộc như vậy, có chút giống Lao Sâm. Lao Sâm vẫn luôn theo tên kia như hình với bóng, hẳn là hiện tại hắn nên ở trong đại sảnh mới đúng. Bỗng chốc linh quang chợt lóe lên trong đầu, nếu thật sự đó chính là Lao Sâm, như vậy khẳng định là do tên kia phái tới theo dõi nàng. Chỉ nghĩ đến điểm ấy, lông cả người nàng đều căng thẳng đến dựng đứng lên, từng cơn ớn lạnh truyền lên từ lòng bàn chân.
Nàng trở lại tẩm cung trong tâm trạng bất an, bên trong trống vắng mà lạnh lẽo, xem ra hắn còn đang nghe các đại thần khuyên giải, hẳn là trong thời gian ngắn nàng vẫn chưa gặp nguy hiểm gì.
Lúc này Duy Á Đặc đi đến, vẻ mặt vô cùng lo lắng. “Cát Ân Tư, ngươi mau nhìn mắt cá chân của ngươi xem, xem có phải Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo đã khuếch tán ra hay không.”
Đúng à, sao lại quên mất chuyện quan trọng như thế. Nàng vội vàng ngồi xuống, vén quần lên, nhìn đến nét vẽ trên mắt cá chân đã có vẻ bị sưng phù lên, hình xăm kia đã bất tri bất giác mà lan rộng ra.
“Duy Á Đặc, sao… Làm sao bây giờ?” Nhất thời An Ny không biết làm gì, tuy rằng nàng biết giải độc, nhưng đây là loại cỏ độc nàng chưa bao giờ gặp qua, hoàn toàn không biết gì về độc tính của nó cả, trong nhất thời thì hoàn toàn bó tay.
“Cát Ân Tư, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ giúp ngươi suy nghĩ ra biện pháp.” Duy Á Đặc cầm lấy tay An Ny, ngăn lại hành động hoảng loạn của nàng. “Lúc ngươi té xỉu lần trước, điện hạ từng mời một vị ngự y tên là Qua Kiều Phu, ta thấy tuy rằng hắn trẻ tuổi, nhưng y thuật cũng rất cao minh, chúng ta có thể mời hắn đến đây giúp ngươi trị liệu.”
“Gọi là Qua Kiều Phu phải không? Được, vậy làm sao chúng ta có khả năng mời hắn đến đây chứ?” Lúc này chủ ý gì An Ny cũng không có, tâm tư nàng lúc này vô cùng rối loạn, vừa phải lo lắng lúc Mạc Đế Sâm quay về sẽ dùng thái độ thế nào để đối xử với nàng, vừa bị độc tính của Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo này khiến cho tâm thần không yên.
“Cát Ân Tư, ngươi yên tâm. Ta đã suy nghĩ tốt cho ngươi, qua vài ngày nữa, lúc vết thương trên cổ ngươi khỏi hẳn, khẳng định là Qua Kiều Phu sẽ đến tháo mảnh vải trên cổ ngươi đi, lúc đó ngươi có thể thừa cơ nhờ hắn giúp ngươi giải độc của Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo.
Duy Á Đặc thong thả nói ra chủ ý của nàng, An Ny gật đầu đồng ý. “Ừ, cảm ơn ngươi, Duy Á Đặc, đó là một ý hay.”
Duy Á Đặc ngượng ngùng cười cười, “Đúng rồi, Cát Ân Tư, hình như mấy ngày nay Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo không có gây ra ảo giác cho ngươi.”
An Ny nao nao, chợt nhớ tới quả thật mấy ngày nay không có loại ảo giác mông lung này. “Ừ, lần trước Y Ân đã nói với ta, Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo chỉ xuất hiện trong những tình huống chịu kích thích. Mấy ngày nay, mỗi ngày đều uống canh Ma Thập quả, có khả năng điều dưỡng bổ dưỡng có lẽ là có ít hiệu quả với đọc tính của Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo, hơn nữa tình trạng của ta cũng không tệ, cho nên không phát tác được.”
“Đương nhiên, mấy ngày nay điện hạ đối xử với ngươi chỉ có dịu dàng hơn, tâm tình của ngươi đương nhiên không tệ rồi.” Duy Á Đặc chỉ ra, ý cười dí dỏm trên mặt lại càng thêm sâu. “Cát Ân Tư, hoàng tử anh tuấn như điện hạ vậy, mỗi ngày đều nằm bên cạnh ngươi, thật sự ngươi không có một chút cảm giác động tâm?”
“Duy Á Đặc, không được nói bậy.” An Ny gõ nhẹ lên đầu nàng, “Căn bản là ta không thuộc về nơi này, một ngày nào đó ta sẽ phải quay về.”
“Trở lại bên cạnh Thư Á ca ca của ngươi hay sao? Nhưng, không phải hắn đã kết hôn hay sao?” Duy Á Đặc không chút nghĩ ngợi mà thốt ra, nàng đã sớm biết tâm sự của Cát Ân Tư, nhiều lần nghe thấy nàng kêu to tên này trong lúc hôn mê.
“Duy Á Đặc, ngươi… Đã biết.” An Ny chán nản gục đầu xuống, “Ngươi nói đúng. Hắn đã kết hôn, trở thành chồng của người khác. Ta có trở về hay không, với hắn còn có ý nghĩa gì sao? Có lẽ hắn đã sớm quên ta, tất cả tâm tư đều để trên người vợ của hắn đi.”
Từ lúc nàng xuyên qua đến quốc gia này, thời gian cũng đã hơn nửa năm. Hiện tại nàng trở về, nói không chừng bọn họ đã có con, nàng trở về đó thì cũng chỉ có thêm phiền não thôi. Nhưng nếu không quay về, nàng sẽ tiếp tục bị trói lại bên người tên kia. Qua vài ngày nữa, hắn còn muốn đem nàng về đất phong, nơi đó là thiên hạ của hắn, chỉ sợ đến lúc đó mà muốn trở về thì đã khó lại càng thêm khó.
Sắc trời đã chạng vạng, không biết việc Lạc Phất Nhĩ đề cập với Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất như thế nào? Sự tình sẽ thuận lợi giống như nàng đã nghĩ sao? Lúc nàng chia tay với Lạc Phất Nhĩ để trở về, rốt cuộc thân ảnh nàng nhìn thấy có phải Lao Sâm hay không? Nếu là Lao Sâm, chỉ bằng khả năng của hắn thì nghe thấy nàng cùng Lạc Phất Nhĩ nói chuyện thì khẳng định là không thành vấn đề, như vậy thì khẳng định khi hắn trở về sẽ đem đầu đuôi nội dung đã nghe được mà kể cho Mạc Đế Sâm nghe.
Hiện tại nàng nên làm gì bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng sốt ruột đi lại trong tẩm cung, thỉnh thoảng nghe động tĩnh ngoài cửa. Dường như những đại thần này bàn bạc cũng quá lâu đi, Mạc Đế Sâm không đáp ứng đề nghị của bọn họ, bọn họ bắt đầu áp dụng chiến thuật biển người mà oanh tạc đến mệt lã, tất cả đều đến đây khuyên can.
Trời càng lúc càng tối, vẫn không thấy bóng người của tên kia. Nàng càng lúc càng buồn ngủ, ngáp liên tục, thấy giường lớn nằm ở giữa như vậy, mí mắt luôn đập vào nhau, toàn thân như rời rạc cả ra.
Quên đi, người này không trở lại cũng tốt, tránh cho nàng lúc đó còn phải quan sát sắc mặt của hoàng tử điện hạ hắn, rốt cuộc cũng là mưa nắng thất thường.
Nàng nằm trên giường, đắp chăn, nặng nề đi vào mộng đẹp. Lúc nàng đang say sưa trong mộng đẹp, trong lúc ngủ thân hình mềm mại mơ hồ bị kéo vào trong ngực ấm áp, chậm rãi mở mắt, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, môi anh đào đã bị làn môi nóng phủ lên.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
51 chương
13 chương
52 chương
12 chương
58 chương