Hoàng tử điện hạ đích ngạo phi
Chương 78 : Vết thương cũ tái phát
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Ngoài cửa phút chốc truyền đến giọng nói lạnh lùng, cứng rắn mà cung kính của Lao Sâm. “Điện hạ…”
“Biến…” Mạc Đế Sâm dừng động tác trong tay, trong giọng nói hàm chứa bực mình dày đặc.
Người ngoài cửa dường như trầm mặc một chút, tiếp tục không sợ chết mở miệng. “Điện hạ, nô bộc không muốn quấy rầy ngài. Nhưng là, Lạc Phất Nhĩ điện hạ tới, nô bộc để người chờ trong đại sảnh, người nói muốn lập tức gặp ngài.”
Trái tim u ám của An Ny giống như thấy được một tia sáng, quả nhiên Lạc Phất Nhĩ không nuốt lời, đến gặp hắn đòi người.
“Sao? Loại chuyện này còn làm phiền ta…” Mạc Đế Sâm thiếu chút nữa đã rống giận ra tiếng.
Giọng nói lạnh lẽo, cứng rắn của Lao Sâm cũng mang theo chút nơm nớp lo sợ. “Nô bộc đã ngăn cản người, nhưng hiện tại người đang tìm ngài khắp nơi trong hành cung, sắp tìm đến nơi này đây…”
“Chết tiệt…” Mạc Đế Sâm cúi đầu nguyền rủa, quyến luyến nhìn thân thể mềm mại đang run run không thôi dưới thân, thu hồi ánh mắt nồng nhiệt, xoay người đứng dậy đi ra ngoài.
An Ny cuống quýt dùng bàn tay run rẩy kéo quần áo không ngay ngắn lại cho tốt, kéo chăn chui vào trong, vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ. Nước mắt đã thấm đẫm gương mặt nhỏ nhắn, vừa thẹn vừa quẫn, có chút sợ hãi, nhiều hơn nữa chính là sỉ nhục. Nàng hối hận, nguyên bản nghĩ có thể dựa vào năng lực cùng sự gan dạ, sáng suốt hơn người mà thành thạo như cá gặp nước trong vương cung này, nhưng nàng phát hiện mình đã sai rồi, mười phần sai, hơn nữa còn sai quá mức rồi.
Nếu mới vừa rồi không phải Lạc Phất Nhĩ đến đến quấy nhiễu, nàng đã sớm bị hắn ăn đến không còn xương cốt, như thế thì chờ tên kia xử lý xong mọi việc, nàng cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị hắn làm nhục. Cho nên, nàng phải tự cứu, phải chạy khỏi nơi này. Nghĩ đến đây, nàng bất chấp vết thương đang chảy máu trên cổ, vội vàng ngồi dậy từ trên giường, cởi quần áo hỗn độn trên người, thay quần áo thị vệ nàng thường mặc, lại sửa soạn qua loa một vài thứ bỏ vào bao đồ.
Trong lúc nàng đang vội vội vàng vàng chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ để chạy trốn, một giọng nó âm lãnh giống như đến từ địa ngục trong phút chốc vang lên phía sau nàng.
“Ngươi muốn chạy trốn đến nơi nào? Nam sủng của bổn vương tử.”
Nàng đang muốn cưỡng chế thân thể suy yếu, thử thả người bay khỏi cửa sổ, chợt nghe câu như thế, hai chân chút xíu nữa đã xụi lơ, lấy tư thế cực kỳ cứng ngắc mà xoay người. Cẩn thận đứng dậy che dấu túi đồ sau lưng, bên trong có vũ khí phòng thân cuối cùng của nàng, nếu cái này lại bị lấy đi, trong lúc gặp nạn, một lợi thế nàng cũng không có.
“Ta muốn về nhà… Không bao giờ muốn quay trở lại nơi quỷ quái này nữa… Vĩnh viễn cũng không muồn nhìn thấy ngươi…” Giọng của nàng hơi khàn, trong giọng nói rõ ràng còn mang theo tiếng khóc nức nở cùng run rẩy.
“Về nhà? Ngươi quay về nơi nào? Trở lại bên cạnh người ngươi vẫn nhớ mãi không quên hay sao?” Khóe môi hắn lạnh lùng cong lên, bước chân thong thả, tao nhã chậm rãi tiến đến gần.
“Đúng thế thì sao?” Nàng không sợ chết khiêu khích lại, phẫn nộ đọng lại trong lòng trong nháy mắt đã bộc phát ra tất cả. “Ở trong lòng ta, ngươi ngay cả một sợi tóc cũng không bằng hắn. Hắn dịu dàng chăm sóc ta, ngoan ngoãn phục tùng, ta chính là thích hắn, thích hắn đến không có thuốc chữa, cho dù hắn đã kết hôn, có một nữ nhân khác đứng bên cạnh hắn, về sau già mà thay đổi hình dáng, ta vẫn thích hắn, thích hắn đến như phát điên. Tâm nguyện lớn nhất đời này của ta, chính là vĩnh viễn, ở, cùng, một, nơi, với, hắn –”
Nói xong những điều này, trái tim đau đớn khó nhịn giống như là bị dao nhọn đâm mạnh vào, một cảm giác vô lực cùng mất mát dày đặc chiếm chặt lấy nàng, vết thương trên cổ giống như theo cảm xúc kích động mà chảy ra càng nhiều máu. Vươn ngón tay run run khẽ sờ lên, chạm vào một mảnh sền sệt mà ấm áp, ngón tay mảnh khảnh bị nhiễm máu đỏ chói.
Cổ tay gầy nhỏ không phòng bị mà bị hắn bất ngờ nắm lấy, trong nháy mắt đã rơi vào trong ngực cứng rắn, tác động đến vết thương trên cổ, tựa hồ như miệng vết thương đã bị kéo ra theo động tác mạnh của hắn, ma sát đến vải trắng bên ngoài, máu lập tức phun trào ra bên ngoài, dính vào vải trắng, từng giọt từng giọt không tiếng động mà rơi lên thảm.
Khí lực toàn thân giống như bị rút ra khỏi người trong nháy mắt, trước mắt vô cùng choáng váng, gương mặt của Mạc Đế Sâm vốn đang cuồng nộ lại trở nên chồng chéo, mơ hồ không rõ. Nàng nhịn không được mà cười khổ một chút, bản thân mình thật vô dụng, cũng không thể thoát khỏi ma chưởng của hắn. Cánh tay rất đúng lúc mà ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh, người phía dưới đã rơi vào bóng đêm khôn cùng.
Lần này Mạc Đế Sâm triệu đến một vị ngự y trẻ, Qua Kiều Phu. Xử lý tốt vết thương của người đang nằm trên giường, đầu hắn đầy mồ hôi mà đi ra, quỳ một gối xuống hành lễ.
“Điện hạ, miệng vết thương lại xé rách, đối với thân thể vốn suy yếu của hắn vô cùng bất lợi, cần tĩnh dưỡng thật tốt, tốt nhất đừng khiến cho cảm xúc của hắn bị dao động quá nhiều, như vậy ảnh hưởng đến vết thương sẽ chỉ khiến bệnh tình nặng hơn.”
“Qua Kiều Phu, lần trước phụ thân của ngươi đã đến đây chữa trị, hắn chỉ nói băng bó là được, cũng không có nói nghiêm trọng như ngươi vậy.” Mạc Đế Sâm lạnh lùng nheo đôi mắt tối tăm lại, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Qua Kiều Phu nghe ra hoàng tử điện hạ là ý tại ngôn ngoại(*), gương mặt tuấn tú trấn định tự nhiên, không chút hoang mang mà giải thích cho rõ. “Điện hạ, lần trước lúc ngài triệu phụ thân đến đây, là vì trị liệu ngay lúc vừa có vết thương, lần này hoàn toàn khác với lần trước, nó là loại vết thương cũ tái phát, là thân thể bị thương lại thêm một lần nữa bị thương nặng, đối với bệnh nhân…”
“Tốt lắm, Qua Kiều Phu, bổn vương tử đã biết.” Mạc Đế Sâm đưa tay ngăn hắn nói tiếp, “Sao ngươi vẫn không thay được bệnh lải nhải như cũ.”
Qua Kiều Phu đặt hai tay trước người, biểu tình không hề nề hà, lại tiếp tục nói tiếp. “Không có biện pháp, điện hạ, hạ thần là một ngự y, bình thường phải nhắc nhở bệnh nhân chú ý rất nhiều việc, nếu không nhắc nhỏ bọn họ, bọn họ sẽ…”
“Qua Kiều Phu –” Giọng nói bực tức cố ý kéo dài. Mạc Đế Sâm khẽ khép mắt nhìn Qua Kiều Phu, tuy rằng hắn là hoàng tử tôn quý, nhưng hai người có tình cảm cá nhân rất tốt, không có gì giấu nhau, cho nên cũng tạo thành thói quen thẳng thắn cho Qua Kiều Phu.
“Được, hạ thần không nói.” Qua Kiều Phu ngẩng đầu nhìn Mạc Đế Sâm một cái, lộ ra ánh mắt thú vị. “Điện hạ, ngài quan tâm người thị vệ bình thường như vậy, chẳng lẽ lời đồn đãi bên ngoài là thật?”
“Oh? Đồn đãi cái gì?” Mạc Đế Sâm đang chuẩn bị đi đến bên giường phút chốc liền dừng lại.
“Chính là chuyện gần đây ngài nuôi dưỡng nam sủng, hình như Lạc Phất Nhĩ điện hạ cũng thích người thị vệ này, muốn ngài tặng cho hắn, nhưng lại bị ngài cự tuyệt, hiện tại trong hoàng cung mọi người đều bàn luận chuyện này, tin tưởng qua không lâu nữa, bệ hạ…”
“Qua Kiều Phu, ngươi nói nhiều lắm.” Bàn tay nắm bội kiếm của Mạc Đế Sâm kêu răng rắc, âm lượng tăng cao để lộ ra tức giận cuồn cuộn.
“Vâng, hạ thần hoảng sợ, hạ thần cũng nên lui ra.” Qua Kiều Phu vội vàng im miệng, lúc xoay người rời đi, liếc liếc mắt nhìn thân ảnh suy yếu bên trong sa mạn, nở ra nụ cười hiểu rõ, xem ra lời đồn đãi quả nhiên là không sai.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
51 chương
13 chương
52 chương
12 chương
58 chương