Hoàng tử điện hạ đích ngạo phi

Chương 7 : Hoàng tử điện hạ (1)

Edit: Ying Người trấn Tháp Tháp, một trấn nhỏ ở gần ven hồ Da Tháp Lạp Tư, người dân đơn thuần chất phác, cảnh sắc địa phương đa dạng, dân cư không đến vài trăm người. Trải qua vài ngày điều chỉnh cảm xúc, An Ny rốt cục tiếp nhận được sự thật này, chính mình đã xuyên qua đến một quốc gia cổ xưa chưa từng biết tên. Người dân quốc gia này nói tiếng Pháp, cũng có nhiều phong tục tập quán địa phương đặc sắc, nhưng phát âm cùng với tiếng Pháp có chút khác nhau. Nàng chỉ có thể nghe hiểu. cũng không thể nói chuyện lưu loát được với họ. Vì không muốn nàng gặp phải phiền toái, huynh muộn Y Ân đề nghị nàng làm bộ như câm điếc, cũng đối với bên ngoài nói nàng là biểu đệ bà con xa của hắn. Hiện tại, nàng lợi dụng chính ba lô đựng công chụ dịch dung của mình đêm mái tóc dài giấu vào trong bộ tóc giả, mặc vào bộ quần áo của Y Ân đưa cho nạng, từ một cô gái thanh tú thoát cái biến thành một thiếu niên tuấn lãng anh tú. Tuy rằng hai má cùng làn da đều có màu đỏ tím nhưng vẫn không nén được khí chất độc đáo toát ra quanh thân nàng. Sau giữa trưa ánh mặt trời dần dần hé mở, miễn cưỡng chiếu vào trên trấn nhỏ này. Ngã tư đường tựa hồ đã ở trong trạng thái mê man, chỉ có vài người nhàn tản đi tới đi lui trên đường. Tất cả trước mắt, đều tràn ngập phong tình, từ nhà ra đến ngã tư đường, hoa quả, đồ ăn vặt, vật phẩm trang sức, đồ gốm ở các cửa hàng ven đường không một cái nào là không kích thích ánh mắt của An Ny. Nàng cắn môi, không khỏi vui sướng hài lòng thầm nghĩ, chỉ cần tùy tiện mang mấy thứ linh tinh ở nơi này trở về, Thư Á ca ca khẳng định sẽ rất chấn động đi! Nếu đưa tất cả những thứ này vào tay những thương gia đam mê đồ cổ, nói không chừng những vật phẩm tựa như lỗi thời có thể được mua với cái giá trên trời. Nàng lôi kéo tay Tạp Lệ đến một quầy hàng trước mặt, cầm lấy một vật phẩm có tạo hình rất khác biệt, vừa định tinh tế thưởng thức, không cẩn thận lại bị người đi đường đụng phải. Nàng phản ứng nhanh nhẹn một tay giữ quầy hàng, chân đá nhẹ vật phẩm đang chuẩn bị rơi xuống đất kia lên theo tay trôi xuống lại một lần nữa rơi vào lòng bàn tay mềm mại. Nàng vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, hô, hoàn hảo là nàng có luyện ít công phu, tay mắt lanh lẹ, nếu không hiện tại hắn là quầy hàng tán loạn, khó tránh khỏi bị chủ quán bắt đến quan phủ trị tội. Phút chốc, một đợt tiếng vó ngựa từ xa đang dần đến, xa xa xuất hiện một đột ngũ hoa lệ. Trong nháy mắt, ngã tư đường yên tĩnh không người nhất thời chật như nêm cối, bình dân vui mừng khôn xiết, kích động dị thường. Đột nhiên cánh tay của nàng bị Tạp Lệ bên người kéo lại, hai người vội vàng chạy tới ngã tư đường, chen vào trong đám người đang hoan hô. Ai nha? Thật là rất phô trương. Những thứ này chỉ có trên ti vi, phim ảnh, không nghĩ tới hôm nay nàng được gặp phải, đợi lát nữa nhất định phải xem thật kỹ. Dù sao loại cơ hội người lạc vào hoàn cảnh kỳ lạ này không phải ai cũng gặp được, thật sự là khả ngộ không thể cầu a! Đáng tiếc không mang máy chụp ảnh kĩ thuật số, nếu bắt chụp được hình ảnh này, có lẽ sau khi trở về còn có thể bỏ vào viện bảo tang tiến hành triển lãm, từ nay về sau tên nàng không chừng có khi còn được lưu danh vào sử sách. “Tạp Lệ, Tạp Lệ.” Nàng kéo ống tay áo tạp lệ, chí vào đội nhân mã cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi :” Quốc gia các người đều dùng phương thức như vậy để hoan nghênh những người được gọi là quan to sao? Hừ, trong cuộc sống đã phải chịu sự áp bách cùng thống trị của họ, còn muốn….” “Hư, Cát Ân Tư, trăm ngàn lần đừng lấy tay chỉ, bằng không sẽ bị cho là đắc tội hoàng thất, sẽ bị hạ xuống làm nô lệ hạ đẳng.” Tạp Lệ quá sợ hãi, cuống quýt che miệng An Ny, đem tay nàng đang chỉ cũng đè lại, sau đó giống như làm trộm hết ngõ đông lại ngó tây. “Nói cho ngươi biết, bọn họ là hai vị hoàng tử của bệ hạ, hàng năm đều thay bệ hạ đên nhân gian tuần tra. Mà hai tháng nay hai vị hoàng tử điện hạ hoàn toàn ở những thị trấn phụ cận tiến hành thị sát. Hôm nay là ngày thị sát cuối cùng, không nghĩ tới hoàng tử điện hạ lại chọn lựa địa phương của chúng ta. Ha ha….. Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hoàng tử điện hạ.” Hoàng tử? Hơn nữa còn là hai vị? Nàng hai mắt tỏa sáng, không nghĩ tới vận khí tốt như vậy, có thể nhìn thấy được hoàng tử ở sâu trong thâm cung, chuyện này đi xem ra không tệ. Nhưng là, hoàng từ của máy trăm mấy ngàn năm sau rốt cuộc là cái dạng gì? Nàng thân dài quá cổ, theo ánh mắt mọi người, đem tầm mắt tập trung ở người cưỡi trên tuấn mã. Bên tai không ngừng vang lên tiếng hoan hô cùng một số gần như rơi vào trạng thái vui mừng điên cuồng, đều bị biểu hiện của hai vị hoàng tử mà không ngừng hoan hô. Nàng không khỏi cảm thán, cuộc sống của chính mình ở thế ký hai mươi mốt, sùng bái thống trị sớm trở thành hành vi cười nhạt ngu xuẩn đối với mọi người. Nàng nằm mơ cũng không có nghĩ đến loại hành vi sớm bị người hiện đại quẳng đi đâu đó thế nhưng nay lại sờ sờ hiện ra trước mặt mình. Đội ngũ chậm rãi dần dần tới gần, bình dân đều cúi đầu quỳ xuống, An Ny cũng bị bách phải quỳ theo. Quỳ xuống còn chưa tính, như thế nào còn muốn dán mặt xuống đất, còn nhìn thấy được gì nữa?! Nàng không kiên nhẫn vặn vẹo cổ, vụng trộm ngẩng mặt lên, ánh mắt theo đám người xuyên qua tìm tòi, nhìn tung tích của hai vị hoàng tử sau mấy trăm mấy ngàn năm. Di, thấy được. Một thân ảnh thon dài ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, trên áo khoác là một loại cúc chế từ bảo thạch lóe ra tinh quang hoa lệ, tầm mắt dần dần hướng lên trên, xuất hiện vô số lần trong mộng của nàng, làm nàng mê muội là một khuôn mặt tuấn tú tóc màu nâu đầu cài trâm, không hề báo động trước va chạm vào tận sâu đáy lòng nàng. Giống nhau đến từ tóc, dung mạo, thân hình. Là Thư Á ca ca sao? Nàng đứng thẳng dậy, trừng lớn hai mắt, từ trong đám người quỳ đột ngột hiển hiện ra. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt thản nhiên xẹt qua, nàng lại ngoài ý muốn bắt gặp ánh mắt lén qua của hắn, giống như ánh mắt ôn hòa ý cười mà nàng đã từng quen biết.