Hoàng tử điện hạ đích ngạo phi
Chương 69 : Bệnh tình nguy kịch của bệ hạ
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Đi ra từ hành cung của Lạc Phất Nhĩ, An Ny bỏ qua lo lắng trước đó, tâm tình tốt, đi ra lâu như vậy cũng nên trở về. Nếu tên kia phát hiện không thấy nàng, giận dữ, liên lụy đến thị nữ trong tẩm cung phải chịu tội vì nàng, trong lòng nàng cũng không đành lòng.
Ngẩng đầu xác định phương hướng đi đến hành cung của Mạc Đế Sâm một chút, đi đến chậm như rùa. Từ lúc đi vào hoàng cung này, trừ bỏ mỗi ngày đi qua lại trong hành cung kia, đi sau mông tên kia, đây là lần đầu tiên nàng đi ra bên ngoài, cảm thấy thật mới mẻ, lại tò mò. Quyết định trước lúc trở về, đi bộ một vòng thả lỏng tâm tình rồi nói tiếp.
Trong không khí chậm rãi truyền đến một khúc nhạc, nghe kỹ lại giống như là tiếng sáo, giống như là đang truyền đến từ trước mặt. Nàng chậm rãi tới gần, dưới cây đại thụ là Kiệt Tây Tạp đang cầm ống sáo nhẹ nhàng thổi, khúc nhạc du dương giai điệu uyển chuyển bay ra, vài sợi tóc vàng khẽ rơi ở trước mắt, ánh mắt mê người lại nhiễm mấy phần sầu bi, phối hợp với khúc nhạc biểu đạt ra một loại sầu não cùng thẫn thờ vô tận.
Đột nhiên hắn giương mắt nhìn thấy nàng, nhẹ nhàng cười cười, buông cây sáo trong tay xuống. “Cát Ân Tư, đến đây ngồi.”
Từ sau khi đi vào hoàng cung, mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn luôn lạnh nhạt mà xa lánh, giống như bọn họ là người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt. Vừa rồi nàng có chút cẩn trọng, muốn vụng trộm liếc hắn một cái rồi rời đi. Bây giờ thái độ của hắn lại chuyển một trăm tám mươi độ, mời nàng đi qua.
“Ngươi… Uh, thổi thật là hay. Chỉ là trong khúc nhạc có chút thương cảm.” Nàng ngồi xuống băng đá bên cạnh hắn, nhất thời không biết nên nói gì để đánh vỡ cục diện xấu hổ này.
“Thật ư? Ngươi nghe được?” Kiệt Tây Tạp khẽ hạ mi mắt, bên môi lại hiện lên một nụ cười khổ không dễ phát hiện, “Ba tháng sau, ta sẽ quay về đất phong của chính mình, rời đi hành cung ta đã ở gần hai mươi năm, đến một nơi hoàn toàn xa lạ.”
“Ba tháng sau?” An Ny kinh ngạc ngẩng đầu, “Nói như vậy, ngươi cũng muốn đi đến đất phong ư? Giống như hoàng huynh của ngươi? Không phải các ngươi ở trong hoàng cung cũng tốt sao? Nếu đã xác định thái tử là Cáp Mông Đức, như vậy sự tồn tại của các ngươi cũng không tạo uy hiếp với hắn, các ngươi có thể tiếp tục ở lại hành cung của mình.”
“Cát Ân Tư, ngươi có điều không biết.” Kiệt Tây Tạp lơ đễnh, lắc lắc đầu, “Ngươi có biết vì cái gì mà phụ vương gọi là Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất không?”
“Chẳng lẽ có liên quan đến việc các ngươi đến đất phong?” An Ny động não, nghĩ tới một chút.
“Đúng vậy, bởi vì vương vị của phụ vương cũng là đoạt được từ trong tay người khác.” Kiệt Tây Tạp cúi đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của An Ny, bên môi lại hiện lên một nụ cười mê người. “Ta nói đơn giản cho ngươi nghe một chút. Ba mươi năm trước, quân vương bệnh chết, ngay lúc đó thì ba vị hoàng tử ai cũng không phục ai, đều muốn ngồi lên ngai vàng quân vương, vì thế phát động chiến tranh, phân thành ba quốc gia nhỏ, trong suốt mười năm sau đó, chiến tranh không ngừng, khiến cho ba bên đều bị tổn thương tiêu hao. Ngay lúc đó chí khí của phụ vương, hợp thành một quân đội lớn mạnh, cũng lấy được ủng hộ của thế lực quý tộc, đánh bại ba quốc gia nhỏ đó, đem một quốc gia bị chia cắt mười mấy năm thống nhất thành một quốc gia rộng lớn. Phụ vương đã rút ra giáo huấn từ ba vị hoàng tử, cho nên mới quyết định cho Cáp Mông Đức lên ngôi vị hoàng đế trước, để chúng ta quay lại đất phong.”
“Như vậy xem ra, phụ vương các ngươi có thể xem là vắt óc tìm kế, không muốn cho huynh đệ các ngươi phát sinh chuyện huynh đệ tương tàn giống như ba hoàng tử kia.” An Ny vỗ vỗ cằm, chợt hiểu gật đầu.
“Kỳ thật trong lòng Mạc Đế Sâm còn khó chịu hơn so với ta.” Kiệt Tây Tạp nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Thình lình Kiệt Tây Tạp nói ra một câu, khiến cho An Ny ngây ngẩn cả người. “Vì sao ngươi nói như vậy…. Chẳng lẽ đất phong của hắn nhỏ hơn ngươi? Không giàu có bằng đất phong của ngươi?”
“Đương nhiên không phải.” Kiệt Tây Tạp bởi vì lời của nàng mà bật cười, “Bởi vì trong tay hoàng huynh có hai vật trọng yếu, là năm đó phụ vương ban thưởng cho hắn. Đây là truyền thống từ trước của vương thất, quân vương vì tỏ vẻ ưu ái, mà để cho hoàng tử yêu quý nhất bảo quản bí mật. Hai loại này đã nằm trong tay hắn mười mấy năm, chỉ cần có được nó, liền có được quyền lực vô thượng, chỉ cách vương vị một bước ngắn, hiện tại lại muốn cứng rắn cướp khỏi tay hắn…”
“Oh… Ta nhớ ra rồi. Phong thư mật kia… Đúng, nhất định là phong thư mật kia.” An Ny nhịn không được mà đánh gãy lời nói của hắn, kích động đứng lên khỏi băng đá. “Ngày đó, sau khi tên kia nhận được thư mật, cũng không dám mở ra, thì là là vì nguyên nhân này, hắn đã sớm đoán được…”
“Cát Ân Tư, ngươi đang nói gì? Thư mật gì?” Kiệt Tây Tạp kéo An Ny ngồi trở lại ghế đá, lời nói có chút cấp bách.
“Chính là….”
An Ny vừa muốn nói gì, một thân ảnh gấp gáp chạy đến đánh gãy lời của nàng. Một gã nội thị quỳ một gối xuống, bởi vì chạy nhanh mà còn thở dốc chưa ổn định.
“Điện… Hạ, tẩm cung bệ hạ phái người tới nói, bảo… Người nhanh chóng qua đó một chuyến. Người ta nói… Nói bệ hạ không được….”
Cái gì? Ý của hắn chẳng lẽ là nói Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất không ai bì được kia rất nhanh sẽ không ổn? An Ny giật mình không thôi.
Nội thị còn chưa nói xong, Kiệt Tây Tạp đứng ngồi không yên, liền đứng lên từ băng đá. “Cát Ân Tư, hiện tại ta có việc đi trước. Chuyện ngươi vừa nói, về sau chúng ta gặp mặt nói lại.”
“Nhưng là, thị vệ hành cung nghiêm ngặt, không có cho phép của hoàng huynh ngươi, ta không thể ra ngoài…”
“Ngươi yên tâm, đến lúc đó ta sẽ có biện pháp.” Ánh mắt của Kiệt Tây Tạp lộ ra vẻ khẳng định, xoay người đi đến vị trí trung tâm của hoàng cung.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
64 chương
78 chương
10 chương
100 chương
10 chương