Hoàng tử điện hạ đích ngạo phi
Chương 63 : Cảnh bị phạt
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Mạc Đế Sâm ngồi tít trên cao đang vuốt nhẹ môi, không nói một câu, thỉnh thoảng mười ngón tay lại gõ nhẹ lên mặt bàn. Thân hình quỳ rạp trên mặt đất ngay cả một cử động cũng không dám, mấy vị đại thần cúi người đứng lặng một bên, động tác giống như là hình ảnh bị dừng vậy, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
An Ny cố gắng đè nén kinh hoàng không thôi trong lòng, im lặng đứng bên tay phải của Mạc Đế Sâm.
“Ngươi nói ngươi muốn bổn vương tử trị tội ngươi?” Tiếng nói trầm thấp của Mạc Đế Sâm chậm rãi vang lên trong đại sảnh, đôi môi đầy đặn mím lại thành một đường thẳng không có tình cảm. “Nói nghe một chút, rốt cuộc là ngươi phạm vào tội gì?”
Thân ảnh người dẫn đầu đang quỳ rạp trên đất khẽ run một cái, thân thể vì kinh sợ mà run rẩy như cành cây khô rung rung trong gió lạnh.
“Hạ thần… Hạ thần không nên bị người khác mê hoặc, mang… mang theo một vài thị vệ trong lúc trực tối qua, vụng trộm uống rượu, mà… để cho… những người đó đi vào phòng ngủ của điện hạ trộm lấy cuốn da dê quan trọng kia… Hạ thần đáng chết… Xin điện hạ trị tội thật nặng.”
“A…” Mạc Đế Sâm khẽ a một tiếng, cúi mi mắt xuống, lại trầm mặc, phong kinh vân đạm, giống như vừa mới nghe người ta bàn luận về thời tiết bình thường mà thôi. Ngón tay thon dài lại khẽ đặt lên đôi môi đầy đặn, động tác nhẹ nhàng thong thả, lại khiến cho thần kinh của người ta từng chút từng chút bị kéo căng ra, bởi vì sợ một mệnh lệnh cay nghiệt hà khắc từ trong miệng kia phát ra.
Cuốn da dê? An Ny hơi chấn động, tối hôm qua, vào khắc cuối cùng nàng buông tay ra, thật là cuốn da dê kia? Nhưng bị trộm là ý gì? Rõ ràng là nàng không có lấy a. Chẳng lẽ là người đánh nhau với bọn thị vệ tối hôm qua sau khi nàng rời đi, đã lẻn vào phòng ngủ, phát hiện cái hốc lộ ra sau bức tranh, thấy được cuốn da dê bên trong, thuận tay cầm lấy đi? Không ngờ thứ nàng đã hao hết trăm cay ngàn đắng mà lại để cho người khác dễ dàng chiếm lấy.
“Cuốn da dê” này là một cái gì đó cực kỳ quan trọng, bên trong là cơ mật quân sự hay là bố cục quốc phòng? Hay là… Trước mắt đột nhiên sáng ngời, trên mặt của cuốn da dê có vẽ ra kế hoạch… Đối với những lời này, trong phút chốc nàng liền liên tưởng đến lời của kẻ thần bí kia.
Nối lại những tin tức mà nàng đã biết trước mắt xem, tối hôm qua người đến rất có khả năng chính là người do kẻ thần bí kia phái tới, nếu thật sự là như vậy, như vậy thì chuyện kẻ thần bí kia giao cho nàng không cần tốn nhiều sức liền tự động hủy bỏ? Hắc hắc…. Thật tốt quá, tên kia không còn lý do giấu ba lô cùng khung ảnh của nàng nữa rồi. Rốt cục nàng có thể thoát khỏi cảnh bị hắn nắm trong tay, chỉ cần tìm được bí mật của nước trong thánh hồ, như vậy không phải là nàng có thể rời khỏi quốc gia này hay sao?
Nàng mím môi cười trộm không dứt, nghĩ tới kế hoạch thoát thân hoàn mỹ của mình thì trong lòng không nhịn được mà vui mừng không thôi.
“Ngươi đã muốn nhận tội, như vậy…” Mạc Đế Sâm lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang rút lại, bỗng nhiên đổi lời, “Khố Lý Áo, y theo quy củ, nên xử trí thế nào?”
“Điên hạ, hẳn là… Là…” Thân hình Khố Lý Áo khẽ run tiến lên từng bước, nói chuyện ấp a ấp úng, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, hiển nhiên hắn cũng không muốn nói ra hình phạt tàn khốc kia.
“Tịch thu tất cả gia sản, cả nhà giáng làm nô lệ, nhiều thế hệ cũng như vậy…”
Mạc Đế Sâm khẽ phất tay, một nụ cười lãnh đạm cùng tàn khốc hiện lên bên môi, tầm mắt của An Ny đứng bên cạnh hắn vùa vặn nhìn thấy một chút không đành lòng trong tận sâu dưới đáy mắt của hắn.
Lời nói của hắn vừa dứt, trong đại sảnh liền xuất hiện hai thị vệ hung ác, giống như túm lấy một con chó thấp hèn mà đem người bị trị tội tha ra khỏi đại sảnh. Nếu dựa theo tình tiết trên phim truyền hình, lúc này thường thường người bị phạt sẽ nói vài lời cầu xinh tha thứ, cầu một con đường sống cho chính mình cùng người nhà, nếu không thì khẳng định cũng sẽ lớn tiếng khóc thét. Nhưng là, người này không có, không có khiếp đảm ,cầu xin, khủng hoảng, chỉ là mở một đôi mắt thản nhiên, nhìn chằm chằm vào phía trước mặt.
Trong lòng An Ny không khỏi cảm thấy bất bình thay cho hắn, cho dù hắn có bỏ quên nhiệm vụ thật, chỉ cần phán tội một mình hắn là được, cần gì phải liên lụy người vô tội đây.
Trong lòng vừa động, mới bước ra một bước liền dừng lại, hiện tại nàng không hề có lập trường nào để nói, chẳng qua chỉ là một thị vệ nho nhỏ, lại tùy tiện vì “Tội phạm” mà nói chuyện thì khẳng định sẽ bị hoài nghi, vẫn là im lặng là tốt nhất.
Ngẫm lại, một người phạm tội, lại hại người nhà vô tội phải chịu liên lụy, từ nay về sau bị giáng thành nô lệ, mất đi tôn nghiêm tối thiểu của việc làm người, trong lòng nàng không khỏi thẫn thờ than thở…
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
64 chương
78 chương
10 chương
100 chương
10 chương