Hoàng tử điện hạ đích ngạo phi
Chương 20 : Hình xăm tôn kính
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Vừa bước chân ra khỏi phủ tướng quân, bối rối trên mặt An Ny liền lộ ra ngay, vội vàng kéo Y Ân một đường chạy như điên chạy về căn phòng tồi tàn nơi mà bọn họ dùng để nghỉ chân.
Xa xa liền nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đang cuộn mình dưới mái hiên của căn phòng, là Tạp Lệ. Hai người mờ mịt nhìn qua, chạy nhanh ngồi xổm xuống, hỏi han cẩn thận.
“Tạp Lệ, Tạp Lệ. Ngươi làm sao vậy?”
Nghe được hai âm thanh thân thiết mà quen thuộc, Tạp Lệ buông bàn tay đang che mặt. Y Ân cùng An Ny lắp bắp kinh hãi, mặt nàng đầy nước mắt, không tiếng động mà khóc nức nở. Nhìn thấy hai người thân cận, tiểu cô nương rốt cuộc nhịn không được mà òa khóc lên.
“Ô… Ca ca, Cát Ân Tư, các ngươi không có việc gì, thật là tốt quá. Ta cứ nghĩ đến sẽ không nhìn thấy ngươi. Trên đời này ta chẳng còn ai là người thân…. Ô…..”
Thì ra Tạp Lệ được Y Ân tìm thấy, ở trong phòng trái phải trước sau ngồi chờ mãi, cũng không thấy thân ảnh của bọn họ, hơn nữa đã đói đến bụng kêu lên, tâm ý càng thêm hoảng, bắt đầu miên man suy nghĩ.
Y Ân lập tức ôm muội muội vào trong lòng, đau lòng không thôi, liên tục an ủi. “Tạp Lệ, Tạp Lệ. Muội muội tốt nhất trên đời của ta, đừng khóc. Ca ca có tin tốt cho ngươi đây. Lần này ta và Cát Ân Tư đã thông qua tuyển chọn, đã thành thị vệ cho hai vị hoàng tử.”
“Thật vậy chăng? Ca ca, ta không phải đang nằm mơ đi. Các ngươi thật sự trở thành người bên cạnh hoàng tử?” Tạp Lệ hơi ngẩng đầu, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, vẻ mặt rốt cục cũng vui vẻ lại. “Thật tốt quá, ta vẫn nghĩ đến nếu rốt cuộc không thấy các ngươi đâu? Không thể tưởng được… Thật tốt quá. Ta có thể ăn ngon, có thể ở phòng lớn rồi.”
An Ny nhìn Tạp Lệ rốt cuộc cũng mở nụ cười, khẽ thở ra. Ai, Tạp Lệ này cũng tương tự tuổi với mình, mà tư tưởng lại thành thục như vậy, đã bị kinh hách nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể ăn cùng có nơi ở liền hoàn toàn không có việc gì. Tư tưởng của người thường ở xã hội cổ đại đều là như vậy, cả đời bọn họ theo đuổi, đơn giản cũng chỉ là thỏa mãn vật chất này thôi.
An Ny nôn nóng đi qua đi lại, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chỉ cần nghiệm thân, thân thể của nàng không phải hoàn toàn bị lộ hay sao? Chính mình đã thật vất vả để tiếp cận hoàng thất, tìm kiếm bí mật của thánh hồ, không nghĩ đến tại thời điểm mấu chốt còn xảy ra chuyện như vậy. Nàng thực sự không cam lòng mà buông chuyện này ra.
An Ny xoay người nhìn Tạp Lệ đã được trấn an tốt phía sau, cùng Y Ân đi vào phòng, vội vàng kéo tất cả lại.
“Y Ân, ngươi mau giúp ta giải thích một chút trước. Khắc Lý đại nhân nói, cái gì gọi là lễ trưởng thành? Dấu hiệu của người trưởng thành? Vạn nhất bọn họ nghiệm thân, ta không phải bại lộ rồi sao?”
Y Ân trở tay không kịp, vạt áo đã bị An Ny nhanh tay nắm lấy, hắn hơi khó thở đỏ mặt một chút, nhanh tay chụp lấy tay của An Ny, thở hổn hển. Hắn hoàn toàn không dự đoán được, nhìn một nữ tử yếu đuối như vậy, lực tay đúng thật rất mạnh, ngay cả một đại nam nhân như hắn ở trước mặt nàng cũng cảm thấy không bằng.
“Khụ… Cát Ân Tư, ngươi đừng kích động, trước hết nghe ta nói cho hết đã. Lễ trưởng thành ở quốc gia chúng ta thì dấu hiệu trưởng thành là tối trọng yếu, mỗi nam tử đến tuổi mười bốn chỉ cần tham gia săn thú là có thể khắc vào người dấu hiệu trưởng thành.”
“Dấu hiệu? Dấu hiệu gì?” An Ny hơi sửng sốt một chút, vội truy vấn.
Y Ân vỗ nhẹ cổ của mình, vừa lòng nhìn thấy cảm xúc của An Ny đã bình tĩnh lại, vì thể lại một phen giảng giải mọi chuyện.
“Mỗi nam tử cử hành lễ trưởng thành xong, sẽ khắc trên người một loại hoa văn, nó chính là một loại thánh thảo trong thánh hồ, nở ra có màu đỏ hoặc màu nâu đỏ rất đẹp.”
“Vậy của nữ hài tử đâu?” Nàng hoàn toàn bị loại phương thức của lễ trưởng thành cổ quái này hấp dẫn, giống như đang nghe chuyện xưa, chọn một tảng đá trong phòng ngồi xuống. “Có phải các nàng sẽ không khắc cái loại hoa văn kỳ quái này?”
Y Ân do dự không biết có nên ngồi vào vị trí bên cạnh nàng hay không, nhưng nhìn thấy Cát Ân Tư không để ý mà vỗ vỗ chỗ bên cạnh, vì thế cũng thoải mái đi qua ngồi.
“Đương nhiên không phải. Nữ hài tử mười ba mười bốn là có thể khắc hoa văn thánh thảo, so với nam tử chúng ta còn sớm hơn một hai năm.”
“Hừ, như vậy thật không công bằng” An Ny nhịn không được bĩu môi, nắm tay nho nhỏ vung lên. “Người cổ đại các ngươi đều là như thế, nam tôn nữ ti. Ở nơi chúng ta, nam nữ đều giống nhau, đều là dựa vào năng lực của chính mình mà làm việc.”
Y Ân tuy rằng đối với tức giận bất bình của nàng cảm thấy khó có thể lý giải, nhưng đối với thế giới mà nàng nói vẫn là có một ít tò mò. “Cát Ân Tư, khi nào rảnh hãy kể cho ta nghe về nơi của các ngươi nơi đó, ta nghĩ nhất định rất thú vị.”
An Ny hãy còn đắm chìm trong thế giới của chính mình, mơ hồ lên tiếng, tựa hồ như nhớ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nhăn thành một đoàn.
“Theo như lời của ngươi nói, nó hình như là ở nơi chúng ta gọi là xăm mình, là cả đời cũng không thể xóa được. Các ngươi ở đây vừa không có thuốc tê, vừa không có nước tiêu độc. Vậy chẳng phải là đau muốn chết?”
Thuốc tê? Nước tiêu độc? Y Ân đối với việc Cát Ân Tư thường thường nói ra những từ ngữ cổ quái vẫn là không thích ứng được. “Ừ… Đúng vậy, đau là tránh không khỏi. Nhớ rõ lúc ta khắc vào thực rất đau, qua mấy tháng mới hết sưng.”
Y Ân cuốn ống quần lên, lộ ra hoa văn lục sác, chỉ có một đường cong đơn giản, nhìn kỹ thì có thể thấy đó là một hoa văn hoa cỏ đơn giản.
Nàng từng nhìn qua tư liệu trong sách vở, người cổ đại cho rằng trên người có hoa văn là có thể được thành linh phù hộ giúp đỡ. Đam mê này của bọn họ là xuất phát từ sùng bái với tổ tiên hoặc là sùng bái tranh họa. Nam tử xăm hình này nhằm biểu hiện hắn dũng mãnh vô địch, còn nữ tử là biểu hiện trí tuệ cùng tài giỏi.
“Ca ca, ta đói bụng. Khi nào thì có thể ăn cơm chiều?”
Không biết từ khi nào thì Tạp Lệ đã đi đến, vuốt bụng đang kêu, vẻ mặt đáng thương hề hề ngồi xổm nhìn hai người.
An Ny đem vật phẩm trên đất nhét vào trong bao, vẻ mặt thoải mái như chưa từng có buồn khổ mới nãy. “Chúng ta mang Tạp Lệ đi ăn trước đi.”
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
64 chương
78 chương
10 chương
100 chương
10 chương