Hoàng tử điện hạ đích ngạo phi
Chương 116 : Âm thầm lấy được dược
Edit: huyenbibo
Bọn thị vệ đều đứng ở ngoài cửa, An Ny không chút lưu tình mà đóng cửa lại, sau khi xác nhận đóng kỹ rồi, lúc này nàng mới yên tâm mạnh dạn đi đến trước mặt Phách Tắc Nhĩ.
Phách Tắc Nhĩ từ đầu tới đuôi đều dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn nàng làm xong một loạt hành vi cổ quái này, hắn lẳng lặng đứng ở trước bàn bày đầy dược thảo, chờ nàng mở miệng.
“Ừ…… Cái kia…… Ta muốn hỏi là……” An Ny liếm liếm môi, nghĩ làm thế nào mở miệng cho có vẻ hàm súc một chút, nghĩ đến cuối cùng cũng không nghĩ tới một từ thích hợp, cuối cùng dứt khoát nhắm ánh mắt lại, đem lời muốn nói toàn bộ nói ra một hơi.“Ta muốn hỏi ngươi ngươi có cái loại dược nào uống mà không dễ dàng mang thai hay không?”
“Ngươi là nói……” Hắn hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu cười cười.“Ngươi là đang muốn bài thuốc này của ta? Không phải ngự y trong cung đình có sao?”
“Cái kia không được, tác dụng phụ quá lớn, người uống chịu không nổi.” Nàng liên tục lắc đầu, nhớ tới cái loại cảm giác bụng như là bị trăm ngàn cái dao nhỏ đang xoắn vắt, toàn thân nàng liền xuất ra mồ hôi lạnh. Quan trọng nhất là, tên ma quỷ kia hiện tại một lòng muốn nàng mang thai đứa nhỏ, do đó sẽ đạt tới mục đích hắn tra tấn và giam cầm nàng, căn bản là sẽ không bảo quan nội thị đưa tới cái chén thuốc kia. Hôm nay vận khí nàng không tệ, ở trong này gặp Phách Tắc Nhĩ, xem ra ông trời cũng là đang cố ý giúp nàng.
“Ừ, bên người ta có loại dược này, là do ta nghiên cứu chế tạo .” Phách Tắc Nhĩ gật gật đầu, trên mặt thanh tú lộ một tia thử dò xét, “Nhưng nàng dám uống khong? Nó là cho một vài người dân bình thường uống. Khác với chén thuốc ngự y, của ta chỉ là thuốc bột, chỉ cần mỗi lần đổ ra một lượng thuốc nhất định rồi đổ nước sôi vào là có thể uống.”
“Đương nhiên dám. Ta tin tưởng y thuật của ngươi, chỉ cần công dụng giống như chén thuốc này, thì ta dám uống.” Nàng cười nhẹ, dùng ngữ khí biểu đạt khẳng định tín nhiệm của nàng. Nàng vốn đang âm thầm hướng Thương kiều phu yếu cầu hắn nghiên cứu chế tạo ra chén thuốc tránh thai mới, nhưng mà hiện tại hắn không ở thủ thành, cũng chỉ có thể từ bỏ. Hiện tại Phách Tắc Nhĩ nói hắn cũng có loại này dược, nàng đương nhiên là mừng không thôi .
Thấy An Ny đối dược của hắn không có nửa phần hoài nghi, ngược lại càng tín nhiệm hơn, Phách Tắc Nhĩ được ủng hộ, nên có vẻ cực kỳ hưng phấn, dùng một loại khẩu khí tự hào tiếp tục nói. “Hơn nữa dược này của ta sau khi uống xong không có gì không khoẻ, là nghiên cứu chế tạo riêng cho người dân bình thường cùng nô lệ, mỗi ngày bọn họ đều lao động rất vất vả, căn bản là không có thời gian dừng lại nghỉ ngơi.”
“Phách Tắc Nhĩ xem ra ngươi vẫn là đại phu rất có chính nghĩa.” An Ny phát ra khen ngợi từ nội tâm, so với ngự y dùng lỗ mũi xem ngươi, chỉ xem bệnh cho vương thất quý tộc, Phách Tắc Nhĩ không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
“Cho ngươi.” Phách Tắc Nhĩ từ trong ngực lấy ra một cái bao bố nhỏ đưa cho nàng, cũng cẩn thận giảng giải cho nàng. “Chỗ lượng dược này có năm lần, sau khi trở về ngươi lấy nó chia làm năm phần. Nó là dược ta dùng vài loại đặc biệt mà hiếm thấy chế thành , cho nên nhược điểm lớn nhất của nó chính là rất đắng, hương vị còn có chút quái dị.”
“Đựơc, ta đã biết.” Nàng vui sướng đem bao bố nhỏ dán ở ngực, trái tim treo cao rốt cục cũng buông xuống. Thật tốt quá, hừ, tên ma quỷ này muốn dùng đứa nhỏ trói chặt nàng xem ra kế hoạch đã bị nàng phá hủy dễ dàng. “Nhưng, ta có thể chia làm nhiều phần hơn không.”
Nàng xấu hổ mà thè lưỡi, không có biện pháp thêm mấy phần thì nàng ít đi một phần nguy hiểm, hôm nay nàng khó được đi ra một chuyến, vẫn là dùng Duy Á Đặc danh nghĩa. Lần sau còn không biết khi nào thì hắn mới có thể thả nàng đi ra, hiện tại trước chuẩn bị cho chu đáo, đến lúc đó mới không còn luống cuống tay chân.
“Ách……” Trong con ngươi đen trong trẻo của Phách Tắc Nhĩ để lộ ra chút khó xử,“Thật có lỗi, hôm nay trên người ta không mang nhiều như vậy.”
“Ừ, được rồi.” Nàng cong môi, trên mặt khó nén thất vọng nồng đậm, sau khi đem bao bố bỏ thật cẩn thận nhét vào trong ngực, xoay người vừa định đi.
“Chờ một chút.” Phía sau vang lên thanh âm Phách Tắc Nhĩ gọi của nàng, nàng xoay người nhìn thấy Phách Tắc Nhĩ lộ ra bỡn cợt dở khóc dở cười.“Ta chỉ nói hôm nay trên người không mang, cũng không đại biểu ta không có a.”
“A? Vậy ý của ngươi là……” Nàng nhìn phía hắn, ảm đạm trong mắt lóe một tia sáng chờ mong.
“Ngày mai ngươi lại đây đi.” Phách Tắc Nhĩ than nhẹ một chút, cười hai mắt chớp chớp, “Ngày mai lúc ta tới đổi dược cho nữ bộc này, sẽ mang cho ngươi nhiều một chút. Bởi vì qua ngày mai ta sẽ không cần tới đây .”
“Ngày mai?” Nàng giật mình, hôm nay đến xem Duy Á Đặc là nàng mất rất nhiều sức lực mới tranh thủ đến , ngày mai không biết có đựơc hay không……
“Hoàng cung lớn như vậy, mỗi ngày đều có thị vệ, nội thị, nữ bộc, nô lệ bị phạt, một mình ta muốn xem nhiều bệnh nhân như vậy thật sự bận không qua nổi.” Hắn nhìn thoáng qua Duy Á Đặc nằm ở trên giường, bất đắc dĩ mở ra hai tay.“Dược trên người nàng về sau chỉ cần có người đúng giờ đến đổi giúp nàng là đựơc, không cần ta mỗi ngày lại đây.”
“Đựơc, ngày mai có lẽ là giờ này ta sẽ đến.” Nàng cắn răng một cái, nhanh chóng đáp ứng. Ngày mai mặc kệ như thế nào cũng phải tìm biện pháp lại đây.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa không được tự nhiên, xem ra thị vệ chờ ở bên ngoài thấy thời gian trôi qua lâu quá, nên sợ bị trách phạt, đã bắt đầu thúc giục .
“Phách Tắc Nhĩ, hôm nay biết ngươi thật cao hứng. hôm nào có thời gian chúng ta ngồi xuống hàn huyên một chút. Mặt khác chuyện này cám ơn ngươi , mời ngươi nhất định phải giữ lại giúp ta, trăm ngàn không được nói cho bất luận kẻ nào.”
“Cho dù ngươi không nói, ta cũng biết, yên tâm đi.” Hắn nghịch ngợm che che miệng, trán lộ ra ý cười ấm áp.“Chuyện này ta tính đem dấu ở trong bụng, vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra.”
“Phách Tắc Nhĩ, cám ơn ngươi. Đúng rồi, ta gọi là An Ny, thật cao hứng biết người bằng hữu như ngươi.” Giờ phút này nàng nhìn đường cong nhu hòa trên gương mặt của Phách Tắc Nhĩ, trong mắt lộ ra cảm giác chân thành thân thiết. Hắn nhìn thẳng ánh mắt của nàng trong suốt giống như một cái đầm nước xanh thẳm trong trẻo, không mang theo chút tạp chất. Không khỏi nhớ tới Kiệt Tây Tạp, nàng hẳn là sớm nhìn ra đến mới đúng, ánh mắt của Kiệt Tây Tạp tuy rằng trong suốt gần như hoàn mỹ, nhưng ngẫu nhiên lơ đãng toát ra một tia sáng cùng âm u vẫn là thực dễ dàng bắt giữ đến.
“Ta cũng vậy……” Phách Tắc Nhĩ còn muốn nói nữa, nhưng tiếng đập cửa bên ngoài càng ngày càng dày đặc, xem ra thị vệ này không phải sốt ruột bình thường .
“Phách Tắc Nhĩ, ta đi trước. Bằng không ta phỏng chừng cánh cửa này sẽ bị đập hỏng rồi.” Nàng cười chua sót, mở cửa ra chậm rãi đi ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
51 chương
13 chương
52 chương
12 chương
58 chương