Hoàng tử điện hạ đích ngạo phi

Chương 108 : thoát khỏi ma chưởng

Edit: dark Angel Kiệt Tây Tạp nâng lên mái tóc màu bạch kim như nước, nhẹ nhàng quấn quanh tay thưởng thức. “Nữ nhân hắn thích, khẳng định là rất đặc biệt. Ta muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có mị lực như thế nào, có thể mê đảo hắn.” Thoáng chốc nàng bị choáng váng, bỗng chốc bị ném lên giường lớn. “Đừng!” Nàng vừa mới giãy dụa ngồi dậy, lại bị hắn nhanh chóng xoay người đặt nàng dưới thân, khiến nàng không thể động đậy. “Kiệt Tây Tạp, đừng… Ngươi muốn làm gì? Ngươi điên rồi…” Nàng liều mạng dùng chân đá hắn, nhưng cũng khó tránh sự đụng chạm của hắn. Tay hắn bắt đầu cởi quần áo của nàng, bởi vì nàng mặc y phục của thị vệ, quấn quanh rất chặt, nhất thời hắn khó thuận lợi, nàng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng như vậy sẽ khiến hắn dừng tay. Nhưng tay hắn lại xuyên vào vạt áo, vội vàng đưa vào dò xét. “Kiệt Tây Tạp… Ngươi đừng như vậy… Sao ngươi lại biến thành thế này… Kiệt Tây Tạp… Ngươi dừng tay…” Thân thể nàng cứng ngắc, khó có thể tin người này chính là Kiệt Tây Tạp dịu dàng kia, gần như là không có chỗ nào giống cả. Tay nàng bị hắn đặt trên đỉnh đầu, theo bản năng muốn nắm cái gì đó, trong giây lát đụng phải cái gì đó lạnh lẽo cạnh gối. “Dù sao ngươi cũng đã bị hắn chạm qua, đã sớm không còn là nữ nhân trinh tiết gì, cũng không phải để ý bị ta xâm chiếm một lần. Ta rất vội vã muốn nếm thử nữ nhân của hắn, xem thử ngươi có bản lĩnh thế nào mà khiến hắn mê mẩn đến thần hồn điên đảo.” Hắn vừa dứt lời, liền xé vạt áo của nàng ra, trước khi nàng kịp ngăn cản, phủ lên đôi vú trắng như tuyết của nàng, tay kia lại không chút băn khoăn mà chạy loạn trên da thịt non mềm. Nàng hít sâu một hơi, liều mạng muốn né tránh hắn. “Kiệt Tây Tạp, dừng tay… Đừng… Ngươi hạ lưu… Ta nhìn lầm ngươi… Ngươi quả thực… Quả thực không bằng cầm thú… Ngươi đừng chạm vào ta… Đừng chạm…” Hắn không lưu tâm, trong mắt lạnh như băng, không chút ấm áp, chợt tay thêm lực trên tay, mạnh tay xoa nắn bộ ngực sữa mềm mại, cúi đầu cắn cắn cổ nàng. “Ánh mắt hắn thật sự rất độc đáo, tất cả tốt đẹp của ngươi quả nhiên đều giống bên trong. Xem ra lúc này nên hưởng thụ thật tốt…” “Ngươi cầm thú này…” Nàng cắn chặt đôi môi run run, cực lực xem nhẹ bàn tay to đang chạy trên da thịt mềm mại, tất cả lửa giận nồng nặc đều dồn vào ngực, không còn áy náy, nắm chặt lấy cái gì đó lạnh như băng, tập trung toàn bộ sức lực cả người đâm mạnh vào ngực hắn. Hắn cảnh giác phản ứng lại ngay, bị hắn dễ dàng né đi, nhưng dao găm sắc bén vẫn xẹt qua tay hắn, nhất thời máu tươi chảy ra. Nàng nắm chặt cơ hội dùng sức đẩy hắn ra, xoay người một cái liền cầm lấy ba lô dưới giường, chạy ra phía cửa phòng, phía sau vang lên tiếng mắng của hắn, nàng không hề ngoảnh lại, cuống quýt đẩy cửa chạy ra ngoài. Nàng xiết chặt lại quần áo bị xé rách trước ngực, chạy như điên về phía trước, nước mắt nhanh chóng tràn đầy hốc mắt. Nàng không nghĩ được, vốn là một Kiệt Tây Tạp dịu dàng, thiện lương sao lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy, vậy mà hắn lại làm ra chuyện kích động muốn chiếm lấy nàng. Theo như lời hắn đây có vẻ như là để trút nỗi căm phẫn khó nói được bằng lời, chỉ là xuyên qua việc muốn lăng nhục nàng mà để lộ ra bộ mặt khác. Phía sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn, khẳng định là Kiệt Tây Tạp đuổi đến. Nàng chạy nhanh hơn, xuyên qua ngã rẽ trên hành lang của hành cung, chạy ra phía ngoài, thiếu chút nữa đụng phải một thân thể cứng rắn trước mặt. Là Phúc Lặc, hắn nhìn vẻ mặt bối rối cùng quần áo hỗn độn của nàng, ngây ngốc sửng sốt một lát. Nàng ôm chặt ba lô trước ngực, chạy qua người Phúc Lặc, chạy đến cửa lớn của tẩm cung, phía sau vang lên tiếng kêu to của tên ác ma Kiệt Tây Tạp. “Phúc Lặc, mau… Ngăn nàng lại… Đừng để nàng chạy đi…” Phía sau lại vang lên hai tiếng chân khác nhau, hiển nhiên là Phúc Lặc đã phản ứng lại, đã đuổi theo điên cuồng phía sau. Nàng không dám quay đầu, liều lĩnh chạy ra ngoài tẩm cung, đi tới đất trống bên ngoài. Phúc Lặc đuổi theo không ngừng, mắt thấy sắp bắt được nàng. Nàng vội vàng chạy xuống dưới tường vây, thả người nhảy lên, nhẹ nhàng nhảy tới trên tường vây, nhanh chóng nhảy xuống, trốn khỏi hành cung của Kiệt Tây Tạp. Nàng tìm được một chỗ cây cối rậm rạp, nhanh chóng thay đổi quần áo ở trong đó, nghĩ đến y phục đi đêm này là do Duy Á Đặc tự tay làm cho nàng, không khỏi rơi lệ đầy mặt. Mất đi sự giúp đỡ của Kiệt Tây Tạp, hiện giờ nàng đơn độc yếu sức, bằng sức một người mà muốn đánh binh lính có vũ trang để cứu Duy Á Đặc, tỷ lệ thành công vô cùng thấp. Kiệt Tây Tạp vừa nói đã hiểu được, chỉ cần nàng đáp ứng làm nữ nhân của hắn, như vậy hắn sẽ giúp nàng cứu Duy Á Đặc, nhưng hắn lại vừa nhục nhã nàng, thiếu chút nữa đã cường bạo nàng. Hai tay xiết chặt thành quyền, nàng quyết không quay đầu cầu cứu hắn, nàng sẽ nhờ vào sức chính mình mà cứu Duy Á Đặc. Nghĩ đến đây, nàng hít sâu một hơi, nhờ bóng tối che dấu, cẩn thận tránh đi tầm mắt của bọn lính tuần tra, chậm rãi đến gần nơi đó. Pháp trường không còn sáng như ban ngày, cửa có binh lính canh gác, binh lính tuần tra từ các nơi khác cũng qua lại thường xuyên. Nàng né tránh, xem xét địa hình, cuối cùng ở dưới chỗ tường vây canh gác lơi lỏng, lặng lẽ nhảy lên tường vây, tính lẳng lặng quan sát tình hình trên pháp trường một chút. Mấy trăm tù binh ban ngày đã không thấy, xem ra là đã bị áp giải đến nơi nào đó. Sân lớn như vậy mà tiêu điều, chung quanh là binh lính cầm đuốc vây quanh bốn phía, trên cột cờ chính giữa vẫn là Duy Á Đặc đang bị treo. An Ny cắn chặt tay, không cho tiếng nức nở trong cổ mình rơi vào những đôi tai cảnh giác của các binh lính này. Cả người Duy Á Đặc là máu, tóc tai bù xù, không thấy rõ vẻ mặt, không dám kết luận nàng sống hay chết. Nàng chưa từng nghĩ tới, Duy Á Đặc lại kiên cường bảo vệ nàng như vậy, nàng chỉ là một nữ phó nhỏ bé, lại có thể chịu được những khổ hình mà người thường không chịu được này, không rên một tiếng. Điều này càng khiến nàng thêm áy náy cùng có lỗi trong lòng, âm thầm thề, nhất định đêm nay phải cứu nàng ra. Bốn phía trừ binh lính cầm đuốc, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Mạc Đế Sâm, thậm chí một tướng lãnh nhỏ bé cũng không thấy. Khi nàng đang nghi hoặc khó hiểu thì, từ trong chính điện xuất hiện một nhóm binh lính cầm vũ khí trong tay, theo sau là một thân ảnh cao lớn, kiêu ngạo thong thả bước ra, đứng phía trước lan can. Ánh sáng từ cây đuốc chiếu vào gương mặt anh tuấn mà lạnh lùng, hắn nhếch môi, mái tóc xoăn màu nâu nhạt rối tung trên vai, một áo giáp màu vàng ôm sát dáng người to lớn, tràn ngập một khí thế nghiêm nghị của quân vương.