♥♪hoàng tử ♀♂công chúa thần tượng♪♥ ☼star idol☼

Chương 7 : Mục đích về nhật?!? partty sinh nhật!!

- ông cháu vốn dĩ sẽ rất vui vẻ nếu như Thiên Ánh không nhắc đến cái bí mật này, Thiên Ánh đứng lên cuối đầu với ông -Cháu xin lỗi, cháu đi trước! Còn chuyện cháu đang làm ở Việt , cũng xin ông tạm thời đừng cho ai biết… đến lúc thích hợp cháu sẽ nói với mọi người! Quay bước đi lặng lẽ đến cửa chợt cô nghe tiếng ông gọi với tên cô thì thầm -Karin… rồi cháu sẽ hối hận khi biết được bí mật về người đó! Lại bước tiếp bước đi của mình, đôi môi mọng đỏ tự nhiên khẽ nhếch lên. Nếu nói về… hối hận… thì từ khi cầm tờ báo cũ bị rách tươm nhưng dòng chữ mờ vẫn in hằn trong kí ức cô “…Thần tượng Tuyết Dương đã bị mất tích trên chuyến bay về Việt Nam để chuẩn bị cho dự án Thành lập Học viện Star Idol…”… kể từ khi đó cô đã nghĩ không còn gì hối hận. ……………………………………………….. Sau khi Thiên Ánh vừa rời bước, ông lại thở dài. -Haiz… Miran à, tại sao hai chị em cháu lại cứng đầu đến vậy? –Bỗng ông cất tiếng, tưởng như ông đang nói chuyện một mình trong căn phòng đang vắng bóng người. Nhưng không, câu nói ấy bỗng làm bóng người nào đó nãy giờ đang núp ở cửa bên cạnh nghe lén đoạn đối thoại có tật giật mình. -Hì! Ông phát hiện ra nhanh thế! –Là Thiên An, cô lo cái mặt ra sau cánh cửa cười hồn nhiên nhìn ông già đang ngồi nhấp một ngụm trà kia. Mái tóc rồi bù mới ngủ dậy chưa kịp chải đang bế chú cún nhỏ đi về phía ông. -Cháu đi nghe lén mà ẫm theo con Mika ưa cựa quậy đó thì có ngày lộ hết! Thiên An đơ mặt rồi nhìn cục bông màu trắng trong tay mình đang le cái lưỡi thở phì phào đỏ đỏ hồng hồng cùng đôi mắt viên bi to tròn đen biết vô “số” tội. Ặc, ông đoán đúng rồi… hức! Biết thế bữa sau không ẫm theo đứa con này nữa. Con ơi, con phiền phức quá! -Đâu có, đâu có, cháu hoàn toàn không nghe lén gì cả! Chỉ là ngủ dậy, muốn ẫm Mika đi dạo tí thôi mà. Cháu vô tình đi ngang qua đây thôi! Quả thật chưa nghe gì cả, không nghe gì cả… -Thiên An nhanh miệng bào chữa tội cho mình một cách lém lỉnh. Thế rồi, cô bỗng ngạc nhiên khi thấy ông không nói gì nữa mà im lặng trong một khoảng dài! Hình như ông đang suy nghĩ gì đó… là chuyện vừa rồi sao?!? -Ông à! Là thật…thật sao…?? -Thiên An bỗng hạ giọng hỏi ông với vẻ lấp lửng, phân vân. -Cái gì? - Câu mà ông đã nói với chị! Sẽ hối hận thật sao ông? Đặt chén trà xuống bàn, ông ngước nhìn cô bé đang ngồi trước mặt mình đôi mắt lúc này đã cụp xuống, mọi thứ ánh lên trong đôi mắt đó đều là vẻ lo lắng của một đứa trẻ. Con bé này! Vậy mà dám nói là chưa nghe gì cả! -Nếu cháu thương chị cháu thì hãy khuyên nó một lời đi! - Vậy ông cho cháu biết lí do đi ạ?! Người đó… rốt cuộc những bí mật về cái người tên Tuyết Dương đó có ảnh hưởng gì tới chị cháu chứ? - Ông… xin lỗi ông không thể. Nếu nói ra thì sợ rằng cả cháu cũng sẽ bị điều ấy làm cho tổn thương thôi! Thiên An hừ giọng nhìn ông, chòm râu bạc ấy chắc đã trải qua nhiều giông tố rồi nên lúc nào cũng muốn giữ những bí mật không tốt tránh xa những đứa cháu ông yêu quý! Nhưng mà… trong thời gian qua ở Việt đối mặt với những chuyện có thể coi là gian nan nhỏ nhặc, Thiên An đã học được một điều: Không có tổn thương thì không có trưởng thành! Đúng như ông nói, cả cô và chị cô đều giống nhau ở một điểm là Rất Cố Chấp! Vì thế… càng giấu thì càng muốn biết, muốn biết xem rằng cuộc phiêu liêu này sẽ thú vị bao nhiêu?!? -Chị cháu đã nói rằng: Bí mật nào cũng sẽ có ngày được bật mí đấy ông ạ! –Thiên An khẽ cười sau câu nói đầy ẩn ý. Rồi ẫm Mika đứng lên- Ây! Thôi cháu phải đi chuẩn bị còn nhà gặp ba mẹ nghe giáo huấn đây! Chắc phải hẹn gặp lại ông vào bữa tiệc sinh nhật chúng cháu vào nữa đêm giáng sinh rồi! Ông nhớ phải chuẩn bị hộp quà to to đấy nhé! Dewa mata(Hẹn gặp lại) ………………………………………………………………………. Ding dong! Tiếng chuông reo cửa của căn biệt thự to lớn vang lên. Một cô gái mặc bộ đồ bay bằng da màu đen, đeo kính râm che nữa gương mặt, trông rất ngầu đang kéo chiếc vali nhỏ đứng trước cánh cổng màu đen cũng rất to lớn của căn biệt thự. -Mẹ ơi! Con về rồi! –Sau câu nói qua bộ đàm được gắn ở cái chuông cửa cùng cái camera quay cả người lẫn mặt. Người trong ngôi biệt nhà vô cùng bất ngờ… là… là giọng nói ấy, là hình dáng ấy, dù gương mặt đã che kính nhưng nét mặt khả ái ấy vẫn không lẫn vào đâu được. Tiểu thư về rồi! Ngay lập tức chưa đầy hai phút sau, cánh cổng hoàng tráng kia được mở ra như vén bức màn cung điện nguy nga. Bắt đầu từ cổng ra vào đến cánh cửa lớn ở tiền sảnh hai hàng vệ sĩ cùng người hầu đứng chào đón Tiểu thư của họ trở về. Không khí huy hoàng này làm cô gái thấy không quen cho lắm, hình như mẹ và ông cô làm hơi quá rồi! Quả thật căn biệt thự vẫn không thay đổi gì nhiều sau mấy tháng hai chị em cô ra đi chỉ trừ có thêm rất nhiều người hầu mới và các dãy hoa đủ loại được trồng xung quanh lối đi được lát đá tráng bạc. Đưa cái valy nhỏ cho một chị hầu gái kéo vào, cô theo sự hướng dẫn của hai vệ sĩ đi theo lối đi lát đá tráng bạc đến phía cửa chính xa xa có một ông quản gia già dặn quen thuộc cùng đôi mắt người mẹ quý phái đang trông mong cô trở về đứng trước cửa. Khi chỉ còn cách nơi ấy chưa đến chục bước thì bóng dáng người mẹ đã nhào tới ôm đứa con gái bé bỏng của mình sau bao tháng ngày xa cách. -Tiểu An! –Bà Tuyết Linh siết chặt hài tử yêu dấu của mình trong tay -Mẹ!- Thiên An như cảm nhận được sự xúc động rưng rưng của mẹ. Cũng là một đứa trẻ lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ, dù nay cô đã mười bảy tuổi đầu nhưng cái cảm xúc gọi là… nhớ mẹ! Cái cảm xúc yêu thương mảnh liệt ấy vẫn luôn thường trực trong tận đáy lòng cô. Để im cái tình cảnh xúc động dạt dào của tình mẫu tử thiêng liêng một hồi lâu… Người quản gia già lâu năm bước tới khẽ cất tiếng nhắc nhở: -Phu nhân, Tiểu thư… hai người có thể vào nhà nói chuyện? - Đúng vậy, mẹ ơi chúng ta mau vào nhà đi. Đứng đây con mỏi chân quá! - Ừ… ừ, vào thôi! Vào căn phòng khách to lớn đầy sang trọng, bà Tuyết Linh bỗng đưa mắt dáo dạt nhìn quanh tìm thêm một hình bóng thân yêu quen thuộc khác: - Đúng rồi còn Thiên Ánh đâu? Sao không thấy nó về cùng con? -Dạ, chị nói có việc cần giải quyết ở công ti nên đến đó rồi. Chừng nào xong việc chị sẽ về nhà! - Vậy sao!- nắm tay Thiên An kéo cô ngồi xuống bà bắt đầu cuộc tâm tình -Tiểu An thời gian qua hai chị em con ở đâu? Sống có tốt không? Tại sao Thiên Ánh nói là sẽ thường xuyên gọi về báo bình an cho ba mẹ nhưng cuối cùng lại không thấy tin tức gì nữa, hai tháng trước mới nhận được một tin nhắn nói hai đứa vẫn khỏe rồi lại bật vô âm tín là sao??... À còn…??- Bà Tuyết Linh lên giọng hỏi một mạch -Mẹ, mẹ bình tĩnh hỏi từ từ thôi!-Thiên An lên tiếng tạm cắt ngang, cô mà không cắt ngang chắc bà Tuyết Linh sẽ đứt giọng luôn mất – Thời gian qua con và chị sống và học tập ở Việt Nam rất tốt, mọi thử đều rất ổn! Con và chị chỉ nhắn tin cho mẹ một lần đó là cũng để tránh sự dòm ngó của ông Ngoại thôi! Vậy mẹ đã yên tâm chưa?! -Việt sao? Hai đứa làm gì ở đó chứ?!? Ở đó hai đứa cũng không quen ai thân thích… mà tiền trong thẻ tín dụng cũng không đụng gì nhiều… Tiểu An, nói mẹ nghe có phải thời gian qua hai đứa đã chịu nhiều vất vả lắm đúng không?!? -Vất vả gì chứ mẹ! Con thấy đây cũng giống như một cuộc sống tự lập của tuổi mới lớn bọn con thôi. Con cũng hiểu thêm được rất nhiều thứ và trưởng thành hơn rất nhiều mẹ ạ!… –Thiên An chỉ khẽ cười nghĩ về thời gian ở Việt . Tuy không sống trong nhung lụa, kẻ hầu người hạ trong vai vế Thiên Kim tiểu thư như ở Nhật nhưng cuộc sống bình dân ở Việt làm cô thấy rất thích thú! Từ cái ngày cô đặt chân đến vùng đất Việt in dấu tổ tiên mình, cô đã trải qua rất nhiều thứ lần đầu tiên. Lần đầu tiên cố hết mình để thi vào Star Idol. Lần đầu tiên vất vả chạy xuôi ngược kiếm việc làm thêm, để rồi may mắn đến được với Momizi. Lần đầu tiên được nhận đồng lương tuy không lớn nhưng được lao động ra bằng mồ hôi và công sức của bản thân. Lần đầu tiên thử sức mình trong giới nghệ thuật. Lần đầu tiên nhận thấy tình bạn chân thành thật đẹp biết bao, những nụ cười hồn nhiên mà cô biết được từ niềm vui nho nhỏ qua sự giúp đỡ của Kim Hạnh, Mỹ Trang cả Huy Vũ. Lần đầu tiên sống ở một ngôi nhà nhỏ được tạo nên từ tài năng của bản thân…. Rất nhiều thứ lần đầu tiên… Ngoài những lần đầu tiên ấy ra, cô cũng đã gặp nhiều chuyện rất đau khổ: Việc gặp lại mối tình đầu oan nghiệt –Vương Khánh . Việc hối hận khi lừa dối những người hâm mộ đã tin tưởng mình. Việc đau đầu trong tình cảm khi nhận lời tỏ tình của Huy Vũ và còn… Quỳnh Trâm. Việc bị tẩy chay gần đây ở học viện cũng gây cho cô không ít ức chế… Rất nhiều việc nữa… Nhưng mọi thứ lại biến thành những ngọn núi chông gai để thử sức nghị lực của cô! Và có lẽ cô đã như trải nghiệm qua được tất cả mọi thứ đó!! Cuộc sống của hai chị em họ Hàn trở nên thú vị hơn sau gần ba năm sống trong đau khổ, nhàm chán! …………………………………………………………………………… Thời khắc bắt đầu Ngày Lễ mùa đông lớn nhất thế giới –Lễ Giáng Sinh- cũng là thời khắc bắt đầu ngày có mặt của hai đứa bé gái góp phần tạo nên câu chuyện đặc biệt này! Để kỉ niệm ngày sinh nhật của hai Thiên kim tiểu thư Tập đoàn WORRIES, cả nhà đều tổ chức một buổi Partty Brithday cũng như buổi Partty Nô-en vô cùng hoàng tráng đúng vào thời khắc đặc biệt 12 giờ đêm chuyển giao của bóng trăng ngày 24/12 sang ngày 25/12. Bữa Partty được bắt đầu ở Căn biệt thự nhà chủ tịch cũng là nhà của hai chị em cô! Bắt đầu từ buổi chiều, trong đại sảnh chính của căn biệt thư đã tràn ngập kẻ ra người vô rất là tất bật. Buổi Partty này bề ngoài chỉ là một Partty sinh nhật nhưng thật ra đây cũng là buổi Partty hết sức quan trọng để Tập đoàn WOORRIES đánh dấu tên tuổi, sức ảnh hưởng của mình và khẳng định sự ngoại giao với các Tập đoàn lớn trong và ngoài nước. Nên điều đó đã dẫn tới sự chuẩn bị của bữa tiệc vô vùng chu đáo,hoàn hảo và có mức quy mô lớn về mặt vật chất và tinh thần. Trong căn phòng thay đồ sa hoa tràn ngập váy áo phụ kiện to lớn của căn biệt thự, bà Tuyết Linh trông cũng vô cùng tất bật với việc chăm chút trang điểm cho cô con gái cưng của mình. - Ưm… Không được. A! Tiểu An con thay thử bộ này mẹ xem? - Hả?? Lại nữa sao? Mẹ ơi đây là cái thứ năm rồi đấy! Rốt cuộc con phải thử đến khi nào đây?? –Thiên An nhăn nhó cầm cái váy mẹ vừa ném cho mình, mẹ đã hành xác cô nguyên cả một buổi chiều rồi đấy! - Đến khi mẹ thấy hài lòng thì thôi. Nhanh, không nói nhiều nữa mau thay đi!! -Bà Tuyết Linh dùng giọng “ra lệnh”. Mà cũng phải nói, đối với một nhà thiết kế thì sở thích đặc biệt chính là xem người khác mặc những bộ đồ mà họ thiết kế. Nhưng hơn thế nữa với một nhà thiết kế yêu con như bà thì cìn gì vui sướng hơn việc nhìn đứa con gái đáng yêu của mình mặc những bộ do chính mình thiết kế -À mà, Thiên Ánh sao đến giờ này vẫn chưa về vậy? Chỉ còn mấy tiếng nữa là bắt đầu rồi, thế này thì làm sao chuẩn bị kịp chứ?! –Nhìn đồng hồ trên tay, Tuyết Linh trầm ngâm lo lắng. - Hay mẹ gọi lại cho chị đi, con cũng đang mong chị về nhanh để cứu giúp con thoát khỏi tình cảnh này đây! –Thiên An nói vọng ra từ phòng thay đồ. Ôi trời ạ, chẳng lẽ chị cô muốn bỏ mặc cô với bà mẹ oái ăm ưa hành sát con cái này sao?!? Huhu… Nghe Thiên An nói thế, bà Tuyết Linh cũng liền lôi di động ra gọi lại cho Thiên Ánh lần nữa xem sao. Số vừa bấm xong chỉ tiếc là chưa kịp ấn nút gọi thì… -Chậc, thật tiếc là chị vốn cũng là con của mẹ nên không thể nào cứu giúp em được đâu mà có khi lại còn là bị liên lụy không chừng ấy chứ!-Một giọng nói vang lên, cánh cửa phòng mở ra. -Thiên Ánh/Chị?!!-Bà Tuyết Linh và cả Thiên An vừa thay xong cái váy chạy ra cũng ngạc nhiên ngó về phía cánh cửa đồng thanh. -Mẹ, xin lỗi! Lâu ngày về lại công ty có nhiều việc quá nên đến tận giờ mới… - Không sao hết, không sao hết, con đừng đấy nữa. Vẫn còn mấy tiếng lận con lo đi chuẩn bị đi! –Bà Tuyết Linh như tỏ ra niềm nở. Thái độ của bà làm Thiên An đứng bên cạnh cũng thấy lạ. Bình thường mẹ cô cũng rất thương chị đáng lí gặp lại phải tỏa vẻ xúc động như sáng nay mẹ đối với cô vậy chứ, sao lại….??Mà cũng có thể là cô đoán sai, người có thái độ lạ là chị cô mới phải. Từ 3 năm trước trở đi, trừ đứa em gái mà chị cô một mực yêu thương thì còn lại chị luôn giữ khoảng cách với mọi người xung quanh mình kể cả là người thân hay bạn bè. Mặc dù thời gian qua ở Việt , Thiên Ánh cũng đã mở lòng nhiều hơn trước nhưng những suy nghĩ về người thân và những kí ức trong cô vẫn làm Thiên An khó lòng phán đoán được gì. Liệu chị cô có hoặc đang nguôi ngoai??? Có lẽ những suy tư trong đầu Thiên An lúc này đã gần đúng. Bà Tuyết Linh thật sự là đang kiềm chế.Phải, bà đang kiềm chế tình cảm của một người mẹ. Bà sợ, thật sự rất sợ đứa con gái này sẽ lại khướt từ đi tình cảm và mọi sự quan tâm mà bà dành cho nó như trước đây. Nó sẽ lại cố tình tránh né và giữ khoảng cách với bà, những lúc ấy bà thật cảm thấy rất khổ tâm. -Thiên Ánh, mẹ đã lựa sẵn hai ba bộ váy hợp với vóc dáng của con rồi. Con thử đi nhé! –Quay lại tìm những bộ váy bà đã nhọc công thiết kế và chọn lựa rồi cầm đưa cho Thiên Ánh với nụ nụ cười hiền dịu. -Dạ, con… -À –Thấy vẻ mặt của Thiên Ánh, Tuyết Linh lại rụt rè lại -Nếu con không thích thì thôi cũng được… -Dạ, không con sẽ thay! Cảm ơn mẹ. –Thiên Ánh cầm lấy những bộ váy trên tay bà Tuyết Linh rồi khẽ cười nhẹ, đi về hướng phòng thay đồ. Điều này… điều này… bà Tuyết Linh vô cùng bỡ ngỡ. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng đã lâu lắm rồi nó mới cười và nói với bà “Cảm ơn mẹ” như thế! Thiên Ánh của bà thật sự đã quay lại là đứa con gái bé nhỏ mà bà yêu thương lúc xưa rồi sao?!? Đứng bên cạnh như một người xem vừa xem cái thướt phim quay về tình mẫu tử sau bao năm đã quay trở lại… Thật hạnh phúc đến nổi Thiên An cũng bật cười vui tươi. -Tiểu An con còn cười cái gì! Mau thay bộ kế tiếp cho mẹ? –Tiếng la “yêu” của mẹ bỗng ngang nhiên cắt đứt ngay vẻ mặt hạnh phúc ấy của cô. - Ôi, trời ơi!! Lại nữa sao? Ôi, mẹ xinh đẹp tha cho con đi mà!!! - Không cầu xin, không nịnh nọt! Mau thực hiện mệnh lệnh đi công chúa. - Dạaaaaa… -Buông một tiếng thở dài, Thiên An đành ngậm ngùi tuân theo chỉ thị của Hoàng hậu trong ánh mắt khẽ bật cười ấm áp của Tuyết Linh và cả Thiên Ánh nữa. ……………………………………………………………………………. Như dự kiến. Bữa tiệc được bắt đầu vào khoảng gần nữa đêm.Những ánh đèn rực rỡ được thắp sáng toàn bộ cả căn biệt thự như tòa lâu đài tuyệt đẹp.Những bàn tiệc búp phê với những món ăn ngon nhất do chính các nhà hàng nổi tiếng trong nước làm, hoa và băng rô cũng được treo đầy quanh các bệ sứ được điêu khắc tinh tế. Đúng gần 23.45PM khách mời dường như đã có mặt đông đủ. Khách toàn là những người nổi tiếng trong giới thượng lưu giám đốc, chủ tịch của các công ti tập đoàn có tiếng trên thương trường ở và cả ở nước ngoài. Đương nhiên những món quà chúc mừng sinh nhật hai Thiên kim tiểu thư của những vị khách mời cũng không hề tầm thường. Cả một cái bàn dài mấy mét cũng không thể những hộp quà đủ màu, đủ sắc. Với sự phục vụ chu đáo, tận tình của tiếp viên, người hầu và cả việc buổi tiệc năm nay không như mọi năm, tiệc sinh nhật trùng với thời khắc giáng sinh nên làm tất cả mọi người dường như đều rất hứng thú mong đợi. Trước thời khắc nữa đêm vài phút, Chủ tịch tập đoàn WORRIES lên nói vài lời cảm tạ những vị khách và giới thiệu vài lời.Sau tiếng giới thiệu ấy, từ sau tấm rèm hai cô công chúa cũng là nhân vật chính của chúng ta đã xuất hiện. Thiên An sau gần nữa ngày trời vật lộn với sự “chăm sóc đặc biệt” của bà mẹ thân yêu dành cho mình cuối cùng đã hiện thân của một nàng công chúa hoàn hảo trongchiếc đầm 1 dây cúp ngực màu xanh nước biển nhạt phối ren dài gợi 3 vòng cơ thể, mái tóc đen đặc trưng bấm xù cột lệch bằng hạt ngọc trai,kết hợp hài hòa cùng chiếc váy và mái tóc là bộ trang sức quý phái bằng hạt ngọc trai với kiểu dáng điêu khắc vô cùng đặc biệt. Còn Thiên Ánh thì nhẹ nhàng hơn với màu trắng tinh tế của chiếc váy hai dây đơn giản với điểm nhấn là hạt kim cương lấp lánh ở eo và quanh tà váy xếp li, điều đặc biệt để tăng độ thu hút của cô chính là mặt dây chuyền bằng đá saphire rất hợp với màu mắt. Vẻ đẹp mỗi người một vẻ của hai chị em quả thật đúng với câu “khuynh quốc khuynh thành” làm say lòng bao người đặc biệt là các công tử của các tập đoàn công ti đến dự tiệc. Đứng bên chiếc bánh sinh nhật mấy tầng to lớn viết tên hai chị em với 17 chiếc nến đang cháy bập bùng lấp lánh tượng trưng cho 17 tuổi đời có mặt của Thiên Ánh và Thiên An. -Gần đến giờ rồi, hai đứa mau ước đi! –Nhìn đồng hồ ông Hàn Nhân và bà Tuyết Linh đứng cạnh lên tiếng nhắc nhở. Thiên Ánh và Thiên An nhìn nhau rồi làm theo lời của ba mẹ mình, chấp tay nhắm mắt cầu nguyện, những vị khách bên dưới im lặng hồi hợp cho phút giây trọng đại này. Có vẻ từ lâu cả hai đã có một sợi dây liên kết thần giao cách cảm đặc biệt nên ước muốn mà cả hai cô hy vọng đều giống nhau:” Ước gì hai chị em chúng ta sẽ trở thành Thần tượng nổi tiếng, được cất cao tiếng hát của mình.” Đồng hồ vừa điểm chuông 00.00 PM. Pháo hoa bất ngờ bắn lên trời làm mọi người đều chú ý nhìn ra cửa kính nơi có bầu trời tràn ngập ánh sáng rực rỡ của pháo hoa lẫn trong hoa tuyết trắng xóa vô cùng sinh động. Trên những gương mặt là tràn ngập những cảm xúc hân hoan vui mừng trong thời khắc thiêng liêng của thần mùa đông, của chúa. Buổi tiệc diễn ra vui vẻ tốt đẹp như sự kiến. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng cạn những li rượu vang đỏ rộn ràng cả sảnh điện trong tiếng nhạc du dương của dàn nhạc cổ điển. Thiên Ánh phải cùng ba mẹ và ông ngoại đi đến những nơi có các vị khách quý để tiếp rượu cũng như chào hỏi, mục đích chính là vì đây cũng là những bước cơ bản để có quan hệ ngoại giao tốt trên thương trường rất có lợi cho cô sau này… nếu… nếu như cô được ngồi vào cái ghế chủ tịch tập đoàn. Còn… chúng ta thử đi tìm kiếm công chúa Thiên An xem?? Ưm… khỏi nói cũng biết, với tình cách của Thiên An thì trong các bữa tiệc sang trọng này thì nơi luôn có hình ảnh cô xuất hiện không đâu khác chính là bên cái bàn buffer để những món ăn vừa ngon vừa đẹp mắt… Ôi, ôi, đây quả thật là thiên đường của cô! Nhìn vẻ mặt hào hứng thích thú đôi lúc phân trân không biết món nào ngon của cô làm ta không khỏi bật cười và cuốn hút trước dáng vẻ đáng yêu ấy. Chắc cũng vì thế mà xung quanh cô luôn có những ánh mắt trái tim đang hướng chằm chằm vào cô công chúa này. Nhiều chàng mạnh dạn có ý tới mời rượu vang với nàng. Nhưng thật đáng tiếc, lại bị nàng vô tư bỏ lơ sang một bên… làm họ tưởng như giá trị của mình không bằng cái bàn thức ăn hấp dẫn bên cạnh. Thử nghĩ mà xem nếu có hai anh chàng nào đó ở đây… thì chắc họ cũng nằm trong top công tử có tầm ngắm hướng về Thiên An rồi. Không chỉ vậy còn sẽ gây ra một trận hỗn chiến giữa những công tử để dành lấy trái tim của mỹ nhân nữa cơ…