Chap 8 _ “Không còn ai sống sót thật chứ ?” _ “ Thưa ông chủ , chúng tôi đã cho người vào bên trong kiểm tra hết rồi . Lửa cháy đã thiêu rụi tất cả , chắc chắn gia đình bọn chúng đã chết hết rồi . Xin ông cứ yên tâm .” _ “ Mau xóa sạch dấu vết đi , để ọi người thấy đây chỉ là một vụ tai nạn . Xong xuôi việc ta sẽ thanh toán đầy đủ cho các người .” _ “ Vâng , thưa ông .” _ “…” Cô bé 4 tuổi trốn sau lùm cây gần đó đã nghe thấy tất cả cuộc nói chuyện của bọn họ. Khuôn mặt tái xanh, cơ thể run lên bần bật , cô bé đã may mắn trốn thoát ra được thông qua một lỗ hổng của bức tường bao quanh khu biệt thự . Người đàn ông đó … đã hãm hại gia đình của cô bé … Người đàn ông có vết chàm rất lớn trên khôn mặt đó … chính là kẻ đã thiêu rụi ngôi nhà của gia đình cô… _ “ Ưm ! …” Cô bé sợ hãi kêu lên , trong lùm cây phát ra tiếng động đủ để những kẻ ở gần gần đó nghe thấy. _ “ Ai ??” Một gã tay sai đứng đó lập tức chiếu đèn pin vào bụi cây . Theo phản xạ cô bé bịt chặt mắt, vôi vã chạy vào trong đêm tối. _ “ Là một đứa trẻ ! Nó đã nghe thấy toàn bộ mọi chuyện của chúng ta rồi !” _ “ Đứa trẻ ư …” Khuôn mặt của người đàn ông đó lập tức biến sắc. _ “ Mau đuổi theo nó , nhanh lên !” Bọn tay sai lập tức đuổi theo cô bé. _ “ Nhất định phải tìm ra con bé đó , bằng mọi giá phải bắt được nó về đây , nghe rõ chưa ??” Tiếng nói của người đàn ông đó văng vẳng đến tai cô bé . Đôi chân bắt đầu tê dại, cô bé ngã xuống đường. Ở đằng sau , tiếng bước chân của bọn tay sai mỗi lúc một gần… Người đàn ông có vết chàm đáng sợ trên khuôn mặt… “ Bằng mọi cách phải tìm ra nó !” “ Bằng mọi cách phải tìm ra nó !” . . . . . . _ “ A !!!” Nó sợ hãi ngồi bật dậy , cả người ướt đẫm mồ hôi , mặt mũi tím tái. Không hiểu sao mấy ngày hôm nay nó đều nằm mơ thấy giấc mơ này … Một lũ người đang đuổi theo nó , lại còn cả … người đàn ông có vết chàm… Nó ôm đầu nằm xuống , tại sao nó lại không nhớ một chút gì thế này ? Bọn họ là ai ? Tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của nó ? Nó chỉ nhớ mỗi lửa … và đám cháy kinh hoàng năm đó … Còn bố mẹ nó nữa … Nó lắc mạnh đầu . Giấc mơ thật là vớ vẩn ! Nó đâu có đắc tội với ai chứ ! Nghĩ thế nó lại nằm xuông định ngủ tiếp nhưng không thể chợp mắt nổi. Thế là lại một đêm thức trắng . . . . . . . Và tất nhiên là sang hôm sau , nó mang nguyên đôi mắt gấu trúc đến trường. _ “ Ối trời ! Nguyễn Trần Huyền My !! Đừng có mà nhát ma giữa ban ngày chứ !” Đình Nguyên giật mình , nhìn nó như nhìn thấy quái vật. _ “ Tôi thích thế đây ! Cậu sợ hả ?” Nó làm mặt ma chọc tức cậu bạn , sau đó đắc ý ngồi xuống. _ “ Con nhỏ này , cậu không thể giống như con gái dù chỉ một lần được à ??” Đình Nguyên nhăn mặt giựt giựt những lọn tóc ngắn của nó. _ “ Đứng có sờ vào tóc tôi !” Nó lắc mạnh đầu, mắt tóe lửa nhìn Đình Nguyên : “ Tôi có điểm gì không giống con gái chứ ? Còn hơn mấy tên nhìn hoài mà chẳng có nét gì giống con trai !!” _ “ Này này … ăn nói cho cẩn thận !” Đình Nguyên như bị tổn thương ghê gớm lắm, hắn lấy tay vuốt vuốt mái tóc dựng sành điệu của mình , sau đó dí sát sàn sạt vào mặt nó : _ “ Tôi thế này mà cậu dám bảo không giống con trai hả ??” Nó đập cốp đầu mình vào đầu của Đình Nguyên khiến hắn la lên oai oái rồi cười sằng sặc như ma làm : _ “ Haha ! Đáng đời cậu, đồ đầu quả dứa !!” Ủa ?! Sao kì vậy ta ? Đã gần vào giờ học rồi mà lớp học vẫn vô cùng vắng vẻ . Trừ nó, Đình Nguyên và mấy tên “mọt sách” ra thì trong lớp không có lấy một bong người . Cả nhỏ Bảo Ngọc và Hân Hân cũng không thấy tăm hơi đâu. _ “ Chẳng lẽ trường đổ giờ học sao ?” Nó tò mò chạy ra cửa lớp thì lập tức bắt gặp ngay cảnh tượng trước giờ chưa từng có .......