Chap 11
_ “ Oa … nhà bà đây sao ??”
Ní đứng ngây tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt. Bình thường nó cũng biết nhà Hân Hân khá giả nhưng nó không nghĩ lại đến mức “khủng” như thế này.
Ngôi biệt thự không khác gì một tòa lâu đài , sang trọng và cổ kính theo phong cách châu Âu . Nó được bao phủ bởi một màu trắng nhẹ nhàng , khiến người ta có cảm giác bình yên mỗi khi đặt chân đến.
Nhìn thảm cỏ xanh mượt trải dài trước cửa ngôi biệt thự mà đột nhiên nó muốn nằm xuống đó hóng mát quá, lại có cả xích đu , bàn cờ, bàn uống trà , bể bơi nữa chứ .
_ “ Hân Hân , bà làm tôi bất ngờ quá đi !” Nó tròn mắt nhìn Hân Hân đi bên cạnh.
_ “ Hầy hầy … so với thiếu gia của Golden Hand thù thế này có là gì !” Hân Hân xua tay nói.
_ “ Bà đừng có nhắc đến tên đó nữa được không ? Cả ngày hôm nay ngồi chặt chém thế vẫn chưa đủ à ??”
Nó chán nản lè lưỡi.
_ “ Ngày mai cậu ta bắt đầu đi học ở trường mình đó. Không biết sẽ chọn lớp nào nhỉ ?”
Lần này lại đến lượt nhỏ Bảo Ngọc.
_ “ Cầu trời khấn phật là vào lớp mình ! Không cần yêu , chỉ cần ngắm là đủ !”
_ “ Nè nè ! Hai bà thôi đi có được không ?? Hắn vào lớp nào thì mặc xác hắn chớ !” Sao nó lại đi kết bạn với hai con nhỏ hám giai này nhỉ -_-
_ “ Bà đúng là con người nhạt nhẽo !”
Hân Hân nhăn mặt nhìn nó rồi mở cửa.
_ “ Hôm nay tôi sẽ chiêu đãi hai bà món bò bít tết và cá hồi sốt bơ chanh !”
Hân Hân vớ lấy chiếc tạp dề rồi “lăn” ngay vào trong phòng bếp .
_ “ Cái… cái gì ?? Nhỏ ta tự nấu á ???”
Nó kinh ngạc, không tin vào tai mình.
_ “ Đừng lo ! Con nhỏ trông thế thôi chứ riêng khoản nấu ăn là nó nhất luôn đó. Ước mơ sau này của nó là trở thành một đầu bếp nổi tiếng mà !”
Bảo Ngọc thấy nó xanh mặt bèn vội vàng trấn an.
_ “ Thật sao ??
Nó lè lưỡi , đúng là không thể “ trông mặt mà bắt hình dong được” , nhỏ Hân Hân này không ngờ lại đảm đang đến thế ! Hic hic … nó còn phải học tập nhỏ bạn này nhiều thứ lắm .
~ ~ ~ ~ ~ ~
~_ “ I must confess, that my loneliness is killing me now
Dont you know I still believe
That you will be here
And give me a signnnnnn ~~ ….”
“ Reng reng reng … Reng reng reng”
_“ … Hit me baby one more time !!!!!”
“ Reng reng reng … reng reng reng …”
_ “ Nè bà nội , đừng ‘phiêu’ nữa . Dì của bà gọi điện đến này !” Bảo Ngọc huơ huơ điện thoại trước mặt nó.
_ “ Thôi chết !”
Nó bỏ micro xuống, lấy điện thoại rồi nhấn nút nghe :
_ “ A lô dì ạ !”
_ “ Cháu sắp về chưa ? Sao ở đó ầm ĩ thế ??”
_ “ Hì hì … cháu đang hát karaoke dì ạ . Bây giờ cháu về ngay đây !”
_ “ Ừ … về nhanh đi nhé !”
Nó tắt máy , cởi cái mũ party màu mè trên đầu ra rồi vội vàng đi lấy cặp sách : “ Tôi phải về đây !”
_ “ Sớm vậy má ! Mới có hơn 7h thôi mà !”
Hân Hân tắt dàn loa, mặt mũi ỉu xìu.
_ “ Để hôm khác tôi qua tiếp nha ! Mà hôm nay vui thiệt đó !”
_ “ Thế thì tôi cũng về đây ! Phải cho Mimi ăn nữa !” (con mèo cưng của Bảo Ngọc ^^)
_ “ Hai bà đúng là … Thôi được rồi ! Nhớ hôm khác phải sang đấy . Lúc đó tôi sx chiêu đãi hai bà mấy món ngon hơn . Hehe !”
_ “ Chỉ cần bà không bỏ độc vào thì cái gì bọn tui cũng ăn tuốt !”
_ “ Hơ hơ… vậy thì lần sau hai bà cứ cẩn thận đấy nhá !”
Hân Hân tiễn nó và Bảo Ngọc ra tận ngoài cổng . Con nhỏ có nhờ người lái xe đưa về nhưng cả hai tụi nó đứa đều từ chối . Thực ra nhà 3 đứa chỉ cách nhau một con phố nên đi bộ về cũng không mất bao lâu cả .
. . . . . . . . .
_ “ Huyền My , bà đã biết thêm chuyện gì về Đình Nguyên chưa ?”
Cùng nhau đi bộ trên đoạn đường dài vắng vẻ , lúc này Bảo Ngọc mới có một chút không gian riêng để hỏi nó.
_ “ Trời .. tôi quên béng mất rồi ! Xin lỗi bà nha , dạo này đầu óc tôi hơi có vấn đề một chút ..” Nó vỗ vỗ đầu , áy náy nói .
_ “ Không sao đâu , tôi cũng đang tự tìm hiểu mà !” Bảo Ngọc thở dài : “ Hình như cậu ấy không có tình cảm gì với tôi thì phải . Hồi cấp 2 học cùng nhau cậu ấy còn chẳng bao giờ nói chuyện với tôi . Bây giờ học cùng cấp 3 , tôi lại còn ngồi ngay dưới cậu ấy , vậy mà …”
_ “ Hầy.. bà cứ bình tĩnh , đâu sẽ có đó mà !” Nó vỗ vai Bảo Ngọc . Hồi cấp 2 đúng là con nhỏ và tên Đình Nguyên đó chẳng bao giờ nói chuyện với nhau , thể nhưng hồi đó nhỏ ta cư xử rất bình thường , đâu đến nỗi lung túng như gà mắc tóc thế này .
_ “ Ê ! Khai thật đi ! Bà đã ‘crush’ tên đó từ lúc nào vậy hả ??"
_ “ À .. cũng mới được một thời gian thôi . Đó là hôm tổng kết cuối năm lớp 9 .”
_ “ Tổng kết cuối năm ư ??”
_ “ Đúng vậy .” Bảo Ngọc cười tủm tỉm : “ Hôm đó lớp mình tổ chức liên hoan ở Lotteria , cậu ấy đột nhiên đưa miếng cánh gà cho tôi rồi bảo tôi ăn nó .”
_ “ Rồi sao nữa ?”
_ “ Hết rồi !”
_ “ Hết rồi ???” Nó kêu toáng lên : “ Chỉ … chỉ có thế thôi á ??”
_ “ Ừ …” Bảo Ngọc đỏ mặt , lí nhí nói : “ Lúc đấy không hiểu vì sao tôi lại rung động nữa , cả ngày hôm đó cứ nhìn cậu ta chằm chằm ..”
_ “ Ôi trời ạ !!”
Nó chán nản ôm đầu . Thì ra chỉ đơn giản là cái đùi gà ! Thế mà nó đã tưởng tượng ra bao nhiêu viễn cảnh “romantic” giữa người người bọn họ như nhặt được quyển sổ nhật kí , trả hộ tiền quà vặt , nhắc hộ bài , còn cả … đi WC quên không mang giấy nữa =))))
_ “ Nè ! Có khi hăn ta không thích ăn cánh gà nên mới đưa bà ăn hộ đó ! Bà không nhớ cái tính cách thô lỗ xấc xược của hắn sao ??”
_ “ Cái đó tôi cũng biết chứ , nhưng mà .. hức hức …”
_ “ Ấy ! Bà khóc đó à ??”
Nó kinh ngạc hỏi nhỏ bạn .
_ “ Hic … tôi làm sao thế này ? Huhu …” Bảo Ngọc lấy 2 tay che mặt lại , quay qua một bên khóc nức nở.
Nó ôm lấy Bảo Ngọc , vỗ vỗ lưng con nhỏ . Theo tình cảnh này thì nó biết chắc 100% Bảo Ngọc thích tên Đình Nguyên kia thật lòng . Tính con nhỏ này vốn yếu đuối , lại hay khóc , nếu lỡ như bị tên đó từ chối thì chắc sẽ chẳng chịu nổi mà ngã bệnh mất . Còn cả cái tên Kiều Đình Nguyên kia nữa, nếu tên đó mà dám từ chối nhỏ bạn thì nó thề sẽ “tung chưởng” cho hắn không còn 1 cái răng nào !
Nghĩ thế , nó lập tức túm lấy vai Bảo Ngọc , nói chắc nịch :
_ “ Thế này đi ! Tôi nghĩ bà nên nói thẳng với hắn , không thì để tôi nói hộ cho ! Chứ bà cứ bi lụy thế này thì biết làm thế nào ??”
_ “ Không được !” Bảo Ngọc lắc đầu : “ Tôi … tôi xấu hổ lắm !”
_ “ Xấu hổ gì chứ ? Tự tin lên chút đi ! Bà xinh thế này cơ mà !” Nó lau nước mắt cho Bảo Ngọc , chỉnh luôn lại tóc mái cho con nhỏ : “ Nè , tên Đình Nguyên đó nhìn chất chơi như thế thì chắc hắn ta chỉ thích girl xinh thôi . Mà biết đâu hắn lại đang yêu thầm bà rồi cũng nên . Hehe …”
_ “ Thôi thôi … bà đừng có tưởng tượng vớ vẩn nữa !”
Bảo Ngọc lấy lại tinh thần , xoa xoa mái tóc ngắn của nó : “: Về đến ngõ nhà tôi rồi, tôi vào đây !”
_ “ Ừ … bà nhớ phải suy nghĩ cho kĩ đấy !”
_ “ Tôi biết rồi mà … Từ đây về tới nhà bà còn 1 đoạn nữa , bà đi một mình có được không vậy ?”
_ “ Xời .. lo gì chứ ! Bổn cô nương có miếng võ Karate đó nha !”
Nó khuơ chân múa tay . Gì chứ hồi lớp 7 nó đã được đi học võ đẻ phòng thân rồi ! Đôi lúc nó cũng phải thầm cảm ơn cái tính lo xa của dì nó.
_ “ Xì ! Võ của bà may ra đánh chết được mấy con ruồi !” Bảo Ngọc cười nhăn nhở : “ Tôi vào đây ! Đi đường cẩn thận nhé !”
_ “ Ok , bye bye !”
~~
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
19 chương
6 chương
24 chương
111 chương