Hoàng Tộc

Chương 170

Quả nhiên là bị Vô Tấn đoán trúng tiểu tử này khó trách có ngoại hiệu Chân tiểu khí quả nhiên là keo kiệt, Vô Tấn gần đây thấy hắn hầu hạ mình tốt nên cũng không so đo với hắn, lấy ra một thỏi bạc mười lượng ném cho hắn: - Tính cả hai mươi lượng bạc ngươi thiếu nợ ta là ba mươi lượng bạc, coi như thưởng cho ngươi không cần phải trả. Khuôn mặt của Chân Tiểu Kỳ đỏ lên không ngớt cảm tạ. - Đa tạ công tử! - Đa tạ công tử! Hắn quay người phải đi, Vô Tấn lại gọi hắn lại: - Ngươi vừa rồi nói cái gì, thuyền sẽ dừng lại ở Hà Âm? - Đúng thế thuyền đã đi hơn một canh giờ, Triệu chủ thuyền muốn đem tiền đặt cọc trả lại cho người ta sinh ý kia hắn không phải không muốn nhận sao? - Ngươi đi đi. Vô Tấn đi khỏi buồng nhỏ trên tàu vào mạn thuyền chỉ thấy chiếc thuyền đang hướng về bến thuyền phía xa xa chạy tới, người đi trên bờ vô cùng náo nhiệt. Hắn ngồi trên thuyền cũng đã lâu rồi, hắn thấy Trần Anh và Ngu Hải Lan nắm tay tới ăn điểm tâm liền cười với các nàng: - Hai người các ngươi thay ta nhìn mấy thứ đồ. Bến thuyền Hà Âm tuy không thể so với bến thuyền ở Duy Dương huyện hưng nó là bến thuyền lớn nhất trên đường đi tới Hoàng Hà, khách hàng qua lại vô cùng náo nhiệt, ở trước mặt Vô Tấn một đám tàu công có cánh tay ngăm đen, nhìn vào một bảng thông báo phía trước chỉ chỉ trỏ trỏ vô cùng náo nhiệt tựa hồ như đang nghị luận gì đó. Vô Tấn đi tới bên đó hóa ra là thông báo xử quyết phạm nhân, trong lòng hắn thầm thở dài một hơi, vốn hắn tưởng rằng bố cáo bắt họ nhưng xem ra không phải. - Mau nhìn này, Tú Y ệ đó. Trong đám người xem bố cáo có người chỉ về phía nam, Vô Tấn thuận theo ngón tay của bọn họ nhìn lại chỉ thấy có mấy nam tử khôi ngô mặc cẩm bào màu vang đang ở gần bến tàu đánh giá tình hình. Lần trước tổ phụ đã cho hắn biết, có thể sẽ cho hăn gia nhập Tú Y nội vệ từ đó về sau Vô Tấn đã quan tâm tới quân đội thần bí này, nó thuộc về tổ chức đặc vụ ở Đại Ninh vương triều, tổ chức đặc vụ ở Đại Ninh vương triều có hai chi một chi là Mai Hoa nội vệ, kế thừa Võ Chu vương triều mà thiết lập, từ khi Đại Ninh vương triều thành lập mà tồn tại cho tới bây giờ. Mà Tú Y nội vệ bốn mươi năm trước đã thành lập, nó là một phân bộ của Mai Hoa nội vệ, nhưng bốn mươi mốt năm trước đại tướng quân của Mai Hoa nội vệ đột nhiên tử vong, Mai Hoa nội vệ trở nên phân liệt, thế lực phân liệt ngày càng mạnh mẽ, sau đó khi trải qua Tấn An chi biến, cuối cùng đã độc lập hôm nay tạo thành Tú Y vệ mà đương kim hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức dĩ nhiên không để cho Tú Y nội vệ độc đại tồn tại cho nên hắn tận lực để cho Mai Hoa nội vệ sau hai mươi năm suy yếu khôi phục lại. Hiện tại ở Đại Ninh vương triều Mai Hoa vệ và Tú Y vệ đang ở cục diện giằng co với nhau, hai đặc vụ này đấu tranh gay gắt, nếu như theo phe phái phân chia thì Mai Hoa vệ thuộc về phái của đông cung mà Tú Y vệ thì thuộc phái của Sở vương, đương nhiên đây chỉ là so sánh đơn giản bởi vì bất kể Mai Hoa vệ hay Tú Y vệ kỳ thật đều trung thành với đương kim hoàng đế. Hôm nay Vô Tấn lần đầu tiên nhìn thấy Tú Y vệ, Mai Hoa vệ cùng với Tú Y vệ đầu phân bố ở lưỡng kinh, Ung Châu và Dự Châu những châu khác thì không có. Những người xung quanh tiếp tục nghị luận: - Bọn họ là Tú Y vệ của Hà Nội doanh, mỗi ngày đều ở đây không biết vì sao toàn bộ ven bờ Hoàng Hà đều có Tú Y nội vệ. - Chuyện này là sao? Có người chỉ vào lệnh truy nã ở bảng thông báo đằng trước mà hỏi. Vô Tấn lúc này mới phát hiện ra phía trước đó có dán lệnh truy nã, hắn nhanh chóng nhìn một lần, trong lòng liền chấn động. Đây là một tờ lệnh truy nã, là của Tú Y vệ Hà Nội doanh phát ra, lệnh truy nã rất mập lờ, không nói tội danh gì, chỉ nói truy nã một đám nhân vật nguy hiểm, trong đó có hai nữ nhân trẻ tuổi, một người da đen, một người da trắng, nếu người cấp manh mối, được thưởng năm trăm lượng bạc, phía dưới còn có ấn tín của Hà Nội doanh. Đối với ngoại giới, lệnh truy nã này không có chút ý nghĩa nào, cùng thuyền vận chuyển bạc của Đông Hải quận, cũng không có bất cứ quan hệ nào, nhưng Vô Tấn lại biết, cái lệnh này là truy bắt bọn hắn, Hà Nội doanh không cách nào miêu tả đặc thù của nam nhân, liền miêu tả đặc thù của nữ nhân. Xa xa, ánh mắt vài tên Tú Y vệ kỵ giống như Ưng, chăm chú nhìn qua bên này, Vô Tấn làm như không có việc gì, quay người đi ra, hắn âm thầm may mắn vì không có đem Trần Anh cùng Ngu Hải Lan lên thuyền. Trở lại buồng nhỏ trên tàu, Trần Anh cùng Ngu Hải Lan đang nói chuyện, thấy biểu lộ của hắn tuy nhẹ nhõm, nhưng trong ánh mắt có một sự sầu lo không che dấu được, hai người đều đã nhìn lại, tò mò hỏi hắn: - Vô Tấn, đã xảy ra chuyện gì? Vô Tấn ngồi xếp bằng xuống, nhặt qua một cái bánh bao hung hăng cắn một cái, trong miệng mơ hồ không rõ nói: "Không có việc gì, Thân Quốc Cữu sợ chúng ta đường đi nhàm chán, tại cùng chúng ta chơi trò chơi đây này!" - Có người đuổi theo chúng ta sao? Hai nàng hiểu ý tứ trong lời nói của Vô Tấn, hai người hai mặt nhìn nhau, Trần Anh gấp gáp truy vấn: - Sẽ nghiêm trọng tới trình độ nào? Vô Tấn trầm ngâm một thoáng rồi khẽ nói: - Bọn họ điều tra chỉ giới hạn hai bên bờ, ở trong sông Hoàng Hà bọn họ không cách nào, chúng ta sẽ lên bờ ở Lạc kinh dứt khoát bọn họ không thể tới tận đó được. Hắn thấy Ngu Hải Lan một mực cúi đầu không nói liền hỏi nàng: - Ngu sư tỷ có đồng ý không? Ngu Hải Lan trong lòng tràn ngập lo lắng, nàng tâm tư tỉ mỉ, nghĩ còn chu toàn hơn cả Vô Tấn: - Bọn chúng đã ở ven bờ Hoàng Hà đuổi bắt chúng ta, vậy tại sao chúng ta không lên đường đi bộ vào kinh, Vô Tấn đệ thấy thế nào? - Đúng thế. Trần Anh cũng kịp có phản ứng: - Sư tỷ nói rất đúng, bọn chúng đã đoán được chúng ta ở trong Hoàng Hà tại sao chúng ta không rời khỏi Hoàng Hà đi đường bộ? Vô Tấn lắc đầu cười khổ một cái: - Mấu chốt là chúng ta không biết bọn chúng có ở ven bờ Hoàng Hà đuổi bắt hay không, bọn chúng vận dụng Tú Y vệ ở cảnh nội Dự Châu ta hoài nghi cửa khẩu đều có người của bọn hắn, nếu như chúng ta đi đường bộ ta sẽ cảm thấy nguy hiểm trái lai chúng ta đi thuyền không cập bờ bọn chúng không thể nào bắt, theo kế hoạch của ta sau khi chúng ta tới Yển Sư ta sẽ dã ngoại hoang vu lên bờ, như vậy nắm chắc hơn.