Hoàng Tộc

Chương 159

Triệu Huân gật gật đầu: - Ngoại trừ binh khí không thể cầm, vật phẩm tùy thân có thể mang lên! Vô Tấn phân phó một tiếng, mọi người nhao nhao cầm vật phẩm tùy thân của mình rời thuyền, một gã quan quân bên cạnh kỳ quái hỏi: - Triệu tướng quân, Vũ đô úy không phải nói, không được mang bất kỳ vật gì rời thuyền sao? Triệu Huân hung hăng trừng mắt liếc hắn: - Nơi này là ta định đoạt, ngươi nhiều chuyện cái gì! Sĩ quan kia sợ tới mức không dám lên tiếng nữa, Triệu Huân chắp tay với mọi người: - Xin mời chư vị đi theo ta… Hắn dẫn mọi người cùng xuống thuyền, lên bờ, bọn hắn cưỡi mấy cỗ xe ngựa đi tới phía trước một dãy nhà gỗ, nơi này tựa hồ là nhà kho, cách bến tàu ước chừng hai ba dặm, sau lưng dựa vào một con sông nhỏ, còn quân doanh nằm bên phải bọn hắn, do mấy chục căn phòng bằng gạch sắp xếp tạo thành. Triệu Huân mở cửa, cười nói với mọi người: - Mọi người vào đây nghỉ ngơi trước! Vũ đô úy đang đi thẩm tra đối chiếu tin tức, nếu thẩm tra đối chiếu không sai, sẽ lập tức thả mọi người đi. Mọi người thoáng nhìn qua nhà kho, thấy bên trong tối đen, nơi này mà nghỉ ngơi gì chứ, rõ ràng là giam giữ, nhưng chung quanh có hơn hai trăm tên lính giơ cung nỏ, bọn hắn không dám phản kháng, đành phải đi vào nhà kho, Vô Tấn đi cuối cùng, Triệu Huân vỗ vỗ bả vai hắn cười nói: - Điều kiện đơn sơ, chấp nhận thoáng một chút, nếu có nhu cầu gì, cứ việc nói với ta. Ngay trong nháy mắt hắn đập xuống bả vai Vô Tấn, Vô Tấn cảm giác có tờ giấy được nhét vào trong tay mình, Vô Tấn bất động thanh sắc, gật đầu cảm tạ: - Đa tạ Tướng quân! Hắn đi vào nhà kho, mấy tên lính lập tức nặng nề ầm ầm đóng cửa nhà kho lại, trong kho hàng lập tức trở nên tối đen như mực. - Mẹ kiếp, đây rõ ràng là giam giữ chúng ta? Trần Bưu tức giận mắng to, huynh đệ Trần Hổ của hắn cũng mắng hận: - Cũng không có đao! Trần Anh lại nở nụ cười: - Thật kỳ quái! Bọn chúng nói không cho mang binh khí, nhưng thủy thứ của ta lại ở trong bọc. - Ta cũng vậy, dao găm của ta ở trong giày. Mọi người ồn ào thảo luận: - Dao găm của ta ở trong bọc, bọn chúng cũng không lục soát. Tựa hồ mỗi người đều có dao găm tùy thân, Vô Tấn cũng nở nụ cười, thiết mộc nỏ của hắn có thể tháo dỡ, cũng đang nằm trong bọc không bị lấy đi, xem ra Triệu tướng quân này không phải thông cảm bình thường cho bọn hắn. Trong tay hắn còn có tờ giấy, đang muốn mở ra, Trần Anh đã đi tới, kéo hắn lại nói: - Ta có chuyện muốn nói với ngươi. Hai người bọn họ đi đến một góc gần cửa ra vào, nơi này hơi sáng một chút, Trần Anh thấp giọng nói: - Ta cảm giác tên phó tướng họ Triệu này tựa hồ đang giúp chúng ta. - Ngươi cũng cảm giác như vậy sao? Trần Anh gật gật đầu: - Từ khi trên thuyền ngươi đưa ra kim bài của thái tử, ta liền phát hiện sắc mặt của hắn không bình thường, hắn không chính thức lấy đi binh khí của chúng ta, thậm chí hắn đem chúng ta nhốt vào trong kho hàng, ta đều cảm thấy hắn đang giúp chúng ta. Vô Tấn, ngươi có phát hiện không, đằng sau nhà kho này là một con sông nhỏ. Vô Tấn mỉm cười: - Ngươi nói không sai, hắn nhét vào tay ta một tờ giấy. Trần Anh mừng rỡ hỏi: - Trên tờ giấy nói gì? Lúc này ánh mắt của bọn hắn cũng đã có thể thích ứng với bóng tối của nhà kho, Vô Tấn lấy tờ giấy mở ra, chỉ thấy trên đó viết một câu: Đặc sứ Tề Vương sắp đến, đi ngay trong đêm. Vô Tấn nhướng mày, những lời này chẳng khác nào chưa nói, hắn đưa tờ giấy lại cho Trần Chúc, Trần Anh xem qua, trầm tư một lát nói: - Có lẽ hiện tại hắn cũng không biết nên giúp chúng ta như thế nào. Vô Tấn gật đầu, Trần Anh nói không sai, có lẽ Triệu tướng quân cũng tạm thời không thể nghĩ ra cách gì có thể trợ giúp bọn hắn, nhưng ít ra có một điểm có thể khẳng định, tình cảnh của bọn hắn vô cùng nguy hiểm. Mọi người ngồi trên mặt đất, từng chút một chờ đợi tin tức của đối phương, không lâu sau, màn đêm liền dần dần phủ xuống, nhưng đối phương vẫn không đến tìm bọn hắn, ngược lại gia tăng thêm quân lính coi giữ, khe hở duy nhất ở trên cửa cũng bị bịt kín, hơn trăm tên binh sĩ võ trang đầy đủ trông giữ bọn hắn. Sắc trời lúc này đã hoàn toàn tối đen, nhà kho không có cửa sổ, bên trong càng tối thui, không nhìn thấy gì cả, lúc này Trần Hổ thấp giọng nói: - Được rồi! Mọi người nhanh chóng vây lên trước, ở góc tường đã xuất hiện một cái lỗ cao ba thước rộng hai thước, vách tường nhà kho này là tường gạch, huynh đệ Trần Bưu, Trần Hổ chỉ dùng một canh giờ đục mở, đã có thể trông thấy con sông nhỏ bên ngoài, con sông này ước chừng rộng một trượng. Vô Tấn cởi áo ngoài cười nói: - Ta đi trước dò xét một phen, xem xem có thể kiếm một số binh khí về hay không. - Ta cùng đi với ngươi! Trần Anh đi tới, nàng túm lấy cổ tay Vô Tấn, như sợ hắn chạy đi một mình: - Nhiều người sẽ có thể chiếu ứng cho nhau. - Được rồi! Vô Tấn đáp ứng, hắn nói với mọi người: - Chậm nhất một canh giờ chúng ta sẽ trở lại , mặc kệ phát sinh chuyện gì, tất cả mọi người phải tỉnh táo. Vô Tấn và Trần Anh vô thanh vô tức lặn vào con sông nhỏ, nước sông rất sâu, đủ cho bọn hắn lặn vào trong nước mà không bị phát hiện, kỹ năng bơi cả hai người đều rất tốt, như hai con rắn nước nhanh chóng du động trong con sông. Con sông này là từ một nhánh sông bên ngoài cách nhà kho năm sáu dặm rót vào, ở đây rất vắng vẻ, tiếp giáp với một gò đất, cây cỏ mọc thành bụi, thỉnh thoảng có rắn nước bị bọn hắn hù dọa chạy mất, chui vào trong lùm cỏ bên cạnh bờ. Vô Tấn và Trần Anh từ trong nước ló đầu ra, dò xét chung quanh, nơi này hình như là phía tây của quân doanh thuỷ quân, không có binh sĩ tuần tra, cách đó không xa có hai gian phòng đã bị vứt bỏ. - Vô Tấn, kỳ thật chúng ta hoàn toàn có thể đào tẩu theo con sông! Trần Anh mừng rỡ, nhưng nàng lại lập tức nhụt chí: - Đại ca ngươi thật là vướng víu, còn hai tên phế vật kia nữa. Vô Tấn lại biết, Triệu tướng quân có lẽ có an bài khác, kêu bọn hắn đào tẩu theo con sông có chút không thực tế, hắn liền lắc đầu: - Đi đường bộ rất khó chạy thoát truy bắt của bọn chúng, đi đường thủy vẫn tương đối an toàn hơn, chúng ta xem xem có thể đoạt một chiếc thuyền hay không. - Vậy lên thuyền lấy vũ khí trước! Hai người lại ẩn vào trong nước, bơi về hướng vùng nước vịnh, bọn họ phải quay về thuyền của mình, mặc dù vũ khí của bọn họ rất có thể đã bị tịch thu, nhưng bọn họ lại biết, trong một hốc tối phía sau con thuyền còn giấu không ít vũ khí, đối phương ít khả năng lục soát nơi đó.