Hoàng Tộc

Chương 126

Một gã thủ hạ từ trong khoang thuyền lớn dẫn ra một thớt ngựa đỏ như máu, khiêng lên trên bờ, Trần Ang Bang vỗ yên ngựa cười nói với Vô Tấn: - Đây là từ nơi Bắc Minh nghèo nàn sinh ra, ba năm trước đây ta tặng vẫn là một thớt ngựa non, hiện tại thành ngựa trưởng thành rồi, không biết nó còn nhớ ngươi hay không. Nói xong hắn đưa dây cương cho Vô Tấn, Vô Tấn tiếp nhận dây cương khẽ vuốt cổ ngựa thân mật với nó một hồi, Vô Tấn bỗng nhiên có một cảm giác quen thuộc, hắn nhớ tới tên con ngựa này, chính là Liệt Ảnh . - Chúng ta lại gặp nhau rồi. Người xung quanh đều nở ra nụ cười, Vô Tấn ôm quyền thi lễ với Trần Ang Bang: - Cữu cữu con đi trước. Hắn lại chắp tay với Hắc Mễ: - Lão hắc, ngươi theo cữu cữu của ta, ta đi trước một bước. Hắc Mễ cười gật đầu với hắn: - Trên đường cẩn thận. Vô Tấn kiếp trước cưỡi ngựa kiếp này kỵ thuật của hắn cũng không tệ, hắn trở mình lên lưng ngựa, Liệt Ảnh mở rộng hai chân, chạy về phía trước. - Hôm nay đa tạ mọi người ta đi trước một bước. Vô Tấn hướng về phía hai mươi mấy tên đại hán chắp tay cảm ơn, thúc ngựa chạy về phía bắc, thời gian trôi qua, Trần Ang Bang nhìn qua hắn lúc này mới hiỏ Hắc Mễ: - Ngươi cảm thấy công tử thế nào? Hắc Mễ tán thưởng từ đáy lòng: - Vô cùng khôn khéo thường nhân không thể so sánh. Hắn đem những chuyện Vô Tấn làm từ khi tới Duy Dương kể lại, Trần Ang Bang nhẹ nhàng thở ra một hơi: - Ta biết hai huynh đệ bọn họ không giống người thường mà. Trần Ang Bang lại hỏi tiếp Hắc Mễ: - Hắn cùng với A Cô quan hệ thế nào? Hắc Mễ minh bạch ý của đảo chủ hắn cười khổ một cái: - Thuộc hạ cảm thấy hắn tựa hồ né tránh A Cô. Tưởng rằng đảo chủ sẽ tức giận không ngờ Trần Ang Bang lại nhẹ nhàng gật đầu: - Như vậy ta an tâm rồi. Hắc Mễ không biết một năm rưỡi trước Trần Ang Bang phát hieej Vô Tấn cùng con gái của mình thích nhau mới quyết định đưa Vô Tấn đi tuy mẫu thân Vô Tấn có ý tác hợp cho bnọ họ với nhau nhưng Trần gia từ trên xuống dưới kiên quyết phản đối loại sự tình này trong gia tộc Hắc Mễ không thể hiểu được. Vừa cưỡi ngựa, Vô Tấn có cảm giác không thích ứng, nhưng càng cưỡi hắn càng cảm thấy sảng khoái. Một đường chạy sáu mươi dặm tới Duy Dương huyện, lúc này trời đã bừng sáng, ánh mặt trời từ phía đông hiện ra. Vô Tấn đi nhanh giống như lưu tinh, lúc này Vô Tấn phát hiện ra bên ngựa có một cái túi trong đó có không ít đồ vật. Hắn xoay người xuống ngựa, để cho con ngựa ăn cỏ ven đường hắn thì mở túi ra, ngồi trên tảng đá lớn dò xét, cái túi này mang tới cho hắn cảm giác nặng trịch, chí ít hai ba mươi cân, hắn trước hết lấy một thanh đoản kiếm nhẹ nhàng rút kiếm ra chỉ thấy hàn khí bức người, sắc bén dị thường, hắn chém vào một gốc cây nhỏ chỉ nghe rắc rắc cái cây đã bị chặt đứt điều này khiến cho Vô Tấn líu lưỡi. Vô Tấn vừa vào trong nội thành thì đã phát hiện nội thành lúc này vô cùng náo nhiệt, Hoàng Phủ Quý vừa nhìn thấy hắn đã chạy tới bờ sông kêu lớn: - Vô Tấn mau trở về phủ, nhị thúc ngươi có chuyện cầm tìm ngươi. Vô Tấn thầm kinh ngạc trong lòng, Hoàng Phủ Húc tìm hắn làm gì, chẳng lẽ là tổ phụ xảy ra chuyện gì sao? Không có khả năng, tổ phụ nếu như gặp chuyện không may thì Hoàng Phủ Quý cũng không ở đây rồi hắn không nghĩ nhiều lập tức chạy về Hoàng Phủ phủ. Đến cổng phủ hắn liền thấy Lưu quản gia đứng ở chỗ đó chờ. - Lưu quản gia xảy ra chuyện gì vậy? Vô Tấn xoay người xuống ngựa hỏi. - Ta cũng không biết ngươi mau lại đây, nhị thúc của ngươi có việc tìm ngươi. Lưu quản gia nhanh chóng dẫn hắn vào trong tiểu viện, cửa khách đường đối diện mở ra chỉ thấy Hoàng Phủ Húc đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui mặt mũi tràn đầy lo nghĩ, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Vô Tấn thì tròn mắt kinh hỉ rồi ra đón: - Vô Tấn ngươi cuối cùng cũng đã đến. - Nhị thúc xảy ra chuyện gì vậy? - Vào buồng rồi nói, ta có việc cần ngươi hỗ trợ. Hoàng Phủ Húc kéo Vô Tấn vào trong phòng, vừa vào cửa Vô Tấn đã ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy trong phòng ngồi một thiếu nữ, cúi thấp đầu nức nở khóc. Vô Tấn nhận ra người đó, chẳng phải là Tiếu Cơ sao? Từng là thê tử trên danh nghĩa của Hoàng Phủ Húc, sau này thiếu chút hủy Hoàng Phủ gia, sao cô ta tới đây? Hoàng Phủ Húc kéo Vô Tấn đến một bên, cười khổ nói. - Dù sao cũng sống cùng nhau vài năm, đã đến xin ta thì ta không nhẫn tâm bỏ mặc. Việc này chỉ có ngươi mới làm được, làm phiền giúp đỡ một chút. Hoàng Phủ Húc đã là trưởng bối, hạ thấp thân phận cầu Vô Tấn, có thể thấy y rất chân thành. Dĩ nhiên Vô Tấn sẽ không lên mặt với nhị thúc, thấy Hoàng Phủ Húc không thèm để ý năm đó Tiếu Cớ ăn cắp sổ sách, thầm phục y khoan dung, cười cười bảo. - Nhị thúc quá khách sáo rồi, có việc cứ nói là được. - Lão gia, để thiếp nói đi! Tiếu Cơ lau nước mắt, đứng dậy yêu kiều hành lễ với Vô Tấn. - Trước kia đắc tội, chẳng qua vì tiểu nữ bị Hoàng Phủ Cừ bắt ép, xin công tử đại nhân rộng lượng đừng bắt tội chuyện tiểu nữ đã làm, tiểu nữ nhất định sẽ hối cải. Vô Tấn nhìn thấy nàng tuy hoảng sợ nhưng trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, hắn khoát tay nói: - Ngươi ngồi xuống đi nói cho ta biết ta phải làm gì? Tiếu Cơ ngồi xuống nàng thấp giọng than thở một tiếng: - Phụ mẫu tiểu nữ trước kia là gia nô của Hoàng Phủ Cừ, mười năm trước đều gặp hoạn nạn mà bị mù mắt, mất đi năng lực lao động Hoàng Phủ Cừ liền muốn đuổi cả nhà chúng ta ra khỏi phủ, năm đó tiểu nữ mười sáu tuổi, tiểu nữ cầu khẩn hắn khai ân hắn thấy tiểu nữ có vài phần tư sắc liền nạp tiểu nữ làm thiếp, lại để cho phụ mẫu tiếp tục ở trong phủ, tiểu nữ cũng nhận mệnh, nữ nhân tóm lại là phải lập gia đình một mực phục thị hắn mười năm, sau đó bị hắn bức bách tới Hoàng Phủ gia nhưng tiểu nữ vẫn thủ tiết vì hắn, không ngờ hắn vì nịnh nọt triều đình, dùng phụ mẫu tiểu nữ áp chế, đem tiểu nữ cho tên ác ma kia tiểu nữ thật sự khó chịu được sự tra tấn của hắn chỉ có thể cầu xin nhị thúc của công tử. Nói đến đây Tiếu Cơ bỗng nhiên quỳ xuống, cầu khẩn: - Nghe lão gia nói, công tử có thể khiến cho Hoàng Phủ Cừ khuất phục xin công tử cứu cha mẹ tiểu nữ ra, ác ma kia giam phụ mẫu tiểu nữ biến thái tra tấn tiểu nữ thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi. Vô Tấn liền chuyển động tâm niệm hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: - Ngươi nói ác ma kia là hình bộ thị lang Cao Hằng sao? - Là hắn hắn ba ngày lộ vẻ đạo mạo đến tối trở thành cầm thú, xin công tử cứu tiểu nữ.