Hoàng Tộc
Chương 117
Lửa giận của Vương huyện úy bốc lên vạn trượng, tát cho ngục tốt một cái. Ngục tốt không dám trốn tránh, ăn gọn một tát. Ánh mắt hắn đầy ác độ nhìn tử tù kia.
- Đưa chìa khóa của phòng giam này cho ta!
Vương huyện úy đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Rất có thể là phía Tô Hàn Trinh đã bắt đầu hành động rồi. Hắn phải cầm chìa khóa của phòng giam Duy Minh, tiện tay ném cổ gà cho tử tù, vội vã rời đi. Hắn muốn báo cáo khẩn cấp cho Từ Viễn.
Cổ gà không ném vào phòng giam mà nảy ra một bên. Tử tù liều mạng mò được cổ gà. Tay hắn vừa nắm được thì một đôi dày da đã đạp lên chân hắn. Tử tù chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy một đối mặt vô cùng hung ác.
Chỉ nghe tiếng hét thảm, cổ gà và xương tay hắn đã bị giẫm nát bấy.
Uy hiếp tính mạng chính thức đối với Duy Minh cũng không tới từ phí thị lang Cao Hằng mà hoàn toàn ngược lại, lại từ bên trong nhóm bọn họ. Trần Trực vì bảo vệ Tô Hàn Trinh đã quyết tâm giết Duy Minh diệt khẩu rồi. Sát thủ Thiên Tinh đã tới huyện lao, dù cũng là ảnh vũ sĩ nhưng võ công của hắn cao hơn Phong Truy Vân nhiều lắm.
Thiên Tinh tới đại lao đã nửa canh giờ rồi, đại khái hiểu được bố cục của đại lao. Hắn vừa bắt được một gã ngục tốt, hỏi được tin tình báo mà hắn muốn rồi.
Hắn giống như vượn, nhẹ nhàng bay qua tường cao, rơi xuống nóc nhà không một tiếng động, êm ái chạy dọc theo nóc nhà về phía phòng giam chữ bính, động tác nhanh chóng dị thường. Nóc nhà phòng giam chữ bính cũng dùng đá tảng xây thành, không thể đi vào từ nóc mà chỉ có thể xông vào từ cửa lớn, bắt ngục tốt uy hiếp để mở cửa.
Hắn cầm một cây nỏ. Đây là một cây nỏ quân dụng loại nhỏ, buộc chặt trên cánh tay, sức bắn rất mạnh, có thể bắn một mũi tên độc xa tới hai mươi mấy bước, bình thường bị tay áo che khuất, là một loại ám khí rất bá đạo. Thiên Tinh đã khổ công rèn luyện loại nỏ này, hầu như là bách phát bách trúng. Hắn chỉ cần đi tới trước phòng giam của Duy Minh, dùng một mũi tên là bắn chết hắn trong phòng giam.
Thiên Tinh có cảm giác về phương hướng rất tốt. Hắn chạy trên nóc nhà lao như mê cung một lát đã tới gần cửa phòng giam chữ bính. Trong nháy mắt khi hắn muốn nhả xuống nóc nha thì trong đêm khuya bỗng vang lên tiếng rắc một cái. Một mũi tên ác liệt đã bắn tới đằng sau đầu hắn. Hắn quay đầu lại, thấy ngoài hai mươi bước, Vô Tấn mai phục trên cây ở gần phòng giam chữ ất đang hạ sát thủ không chút lưu tình.
Vô Tấn đứng ở gần đại lao, dựa theo kế hoạch là lúc canh ba, huynh trưởng Duy Minh của hắn sẽ được chuyển tới phòng giam chữ giáp. Sau đó hắn sẽ tái diễn màn xông vào phòng giam cướp ngục, làm cho người ta nghĩ là Duy Minh bị hắn cứu đi.
Nhưng ngay vừa rồi hắn nhận được báo cáo của tên ăn mày là ở phủ thứ sử có một người trẻ tuổi mặc hắc y tới đại lao rồi. Vô Tấn lập tức đoán ra người này nhất định là Thiên Tinh. Hắn cũng hiểu rất rõ mục đích của Thiên Tinh là gì.
Trên thực tế hắn đã nói cho Tô Hàn Trinh biết nếu Duy Minh bị diệt khẩu thì chỉ có Trần Trực. Chỉ có diệt khẩu Duy Minh thì Tô Hàn Trinh mới có thể được an toàn. Đây là một đạo lý phi thường đơn giản. Về phần tội ám sát của Duy Minh, Hoàng Phủ gia bởi thế mà bị diệt tộc cũng không phải thứ Trần Trực quan tâm.
Cho nên đối với Vô Tấn mà nói, hiện giờ kẻ địch lớn nhất của hắn không phải là đám người Cao Hằng mà là người một nhà.
Vốn hắn tới trước Thiên Tinh một khắc, trốn trên cây đại thụ kiên nhẫn chờ cơ hội. Khi thân ảnh của Thiên Tinh xuất hiện, hắn cũng không nóng nảy, chỉ dùng nỏ nhắm ngay vào đầu hắn. Lúc này hắn sử dụng nỏ ngắn và đạn thép sẽ làm bại lộ thân phận hắn.
Vào lúc Thiên Tinh di chuyển, hắn giống như một con báo được tích lực, lưu ý động tĩnh bốn phương tám hướng, một điểm nhỏ cũng không thể gạt được tai mắt hắn. Chỉ có khi lực chú ý của hắn bị dời đi mới là cơ hội tốt nhất để ra tay.
Vô Tấn trước khi rời khỏi Lưu Cầu đảo, quay về đất liền đã bị nhị sư huynh dụ dỗ, theo hắn làm sát thủ đánh thuê một năm. Một năm kinh nghiệm này giúp Vô Tấn có một chút trực giác đặc thù mà chỉ sát thủ mới có.
Ngay khi Thiên Tinh tìm tới phòng giam chữ bính, chuẩn bị nhảy xuống, trực giác nói với Vô Tấn đây chính là cơ hội tốt nhất rồi. Hắn không chút do dực bắn ngay năm mũi tên, nhất là hai mũi đầu hầu như đồng thời bắn ra. Hắn cũng không phải là cảnh cáo mà trực tiếp hạ sát thủ, chuẩn bị một tên bắn thủng gáy đối phương. Dù quan hệ giữa hắn và Thiên Tinh không tồi nhưng giờ khắc này tư tưởng của hắn lại rất đơn thuần. Thiên Tinh là kẻ địch của hắn. Đối với kẻ địch hắn không dung tình chút nào.
Ngay lúc nẫy nỏ kêu cạch một cái thì Thiên Tinh cũng nghe được, lập tức thấy sau đầu xuất hiện hai luồng gió, một trước một sau. Hắn thất kinh, lúc này thân thể vừa nhảy lên, cơ thể ở giữa không trung không thể thay đổi phương hướng. Nhưng Thiên Tinh lại làm được. Hắn theo bản năng ngửa đầu về phía sau, thân thể dẻo dai giống như một con cá nhảy lên trên không. Một mũi tên bắn xoẹt qua tai hắn, tạo thành cảm giác đau rát như lửa.
Nhưng mũi tên thứ hai lại hơi chúc xuống dưới, dường như bắn trật, mà lại hoàn toàn phong bế quỹ tích nhảy lên của Thiên Tinh. Phụt một tiếng, mũi tên đã cắm sâu vào thắt lưng hắn. Hắn đau đớn kêu lên một tiếng, ngã lăn xuống, ầm ầm ầm đập nát lớp ngói, ngã nhào xuống sân.
Trong sân có tiếng người hô:
- Ai đó!
Lập tức tiếng hét thảm vang lên. Thiên Tinh cố nén đau đớn, vọt lên nóc nhà bỏ chạy. Đại lao đầy tiếng gào thét. Ngục tốt và phạm nhân hô to khắp nơi.
Vô Tấn đã im lìm biến mất trong bóng đêm. Hắn đã trốn vào nhà giam chữ giáp.
Ngay trước lúc Vô Tấn bắn Thiên Tinh bị thương một khắc, sáu chiếc xe ngựa đồng thời vọt ra khỏi phủ trạch Hoàng Phủ, đi về sáu hướng bất đồng. Ba gã nha dịch phụ trách giám thị phủ trạch Hoàng Phủ nhất thời hoa mắt, không biết nên đuổi theo chiếc xe nào. Rất nhanh, sáu chiếc xe ngựa đã biến mất trong màn đêm trầm lắng.
Chiếc xe ngựa thứ hai chạy về phía thành tây, trong xe có một người chính là đại tẩu của Vô Tấn - Thích Hinh Lan và Lạc Lạc, Đóa Đóa, còn có một người nữa là Trần Anh. Nàng phụ trách bảo vệ vợ con Duy Minh, biện pháp bảo vệ họ tốt nhất đưa các nàng tới nơi an toàn, khiến Cao Hằng không biết phải xuống tay ở đâu.
Thích Hinh Lan trầm mặc cả đường đi. Hai mắt hắn đã khóc tới sưng vù lên, trong lòng lo lắng cho trượng phu vô cùng. Hiện giờ tất cả hy vọng của nàng đều đặt trên người Vô Tấn. Nàng đã không cần trượng phu đảm nhiệm cái chức chủ sự hộ Tào kia nữa, chỉ cần táng mạng được an toàn là tốt rồi.
Trần Anh nắm trường kiếm trong tay, một tay cầm bay Thích Hinh Lan, thỉnh thoáng lại nói khẽ an ủi nàng. Có Vô Tấn bảo vệ ở đại lao, đại ca nhất định sẽ rất an toàn.
Hai người đứa nhỏ lại rất hiểu biết, ngoan ngoãn ngồi đằng sau, cũng không xen miệng vào, không nhìn đông nhìn tây, cũng không khóc đòi phụ thân, so với lúc bình thường thì ngoan hiền vô cùng.
Đóa Đóa nhìn thoáng qua a di da ngăm đen cầm bảo kiếm này, sợ hãi hỏi:
- Ngươi...thật sự lợi hại hơn thúc thúc ta sao?
Trong bộ óc nhỏ bé của nàng, nếu như lợi hại giống thúc thúc nàng thì bọn họ an toàn rồi.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
44 chương
348 chương
93 chương