Edit: Tây Thi thẹn thùng (KaiSa Team)   Nhất thời Tiêu Trần Mạch ngồi xuống ở đầu bàn ăn, mỉm cười nhìn mọi người ở đây, nói: “Mời ngồi xuống cả đi, tối nay trẫm không mời mà tới, đúng là làm phiền rồi.”   Tạ Chương nghe vậy, vội vàng khom người nói: "Hoàng thượng khách khí, ngài có thể lại thánh giá thần phủ quả thật là vinh hạnh của cả nhà thần.”   "Tạ ái khanh," Tiêu Trần Mạch đặt chén trà xuống, cười nói: “Mau ngồi vào chỗ cùng phu nhân đi, trẫm còn chờ kính rượu thọ tinh* đây.”   (*) Thọ tinh: Người được chúc thọ.   Giọng điệu hắn ôn hòa, hoàn toàn khác thiên tử uy nghiêm trên long ỷ kia.   Tạ Chương là lão thần, tất nhiên cảm nhận được, lại nghĩ đến quan hệ của hắn và Tạ Thanh Anh, biết dù đối phương là hoàng đế nhưng chắc chắn phu nhân mình vẫn muốn nhìn phẩm tính hành vi của hắn.   Vì thế kính cẩn nói: “Tạ hoàng thượng."   Lúc này ông mới đỡ Tạ phu nhân ngồi bên tay phải Tiêu Trần Mạch.   Chờ nhạc phụ nhạc mẫu tương lai ngồi xuống, Tiêu Trần Mạch lại nhìn Tạ Lan Viễn đứng bên cạnh một cái, nói: “Tạ huynh mời ngồi.”   "Tạ hoàng thượng."   Vì thế Tạ Lan Viễn ngồi ở bên trái Tiêu Trần Mạch cách một chỗ.   Thấy mấy người ngồi xuống, Tiêu Trần Mạch quét mắt nhìn toàn trường, lúc này mới hỏi ra điều muốn hỏi nhất: “Thanh Nhi đâu?”   Mọi người Tạ thị nghe vậy, nhìn nhau một cái.   Chỉ có bọn họ mới gọi “Thanh Nhi”.   Lại không ngờ có ngày nghe được từ này trong miệng hoàng đế Đại Dận.   Tạ Chương cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, ông đáp lại rất nhanh: “Hồi hoàng thượng, tiểu nữ về phòng thay y phục, thần lập tức phái người đi gọi nàng.”   “Không vội,” Tiêu Trần Mạch lại cười nói: “Có lẽ ban ngày mệt mỏi rồi, chúng ta chờ nàng một chút đi.”   Chuyện này…   Trong nháy mắt, Tạ Chương và Tạ Lan Viễn nhìn thấy được chấn động mạnh mẽ trong mắt đối phương.   Hoàng thượng vừa mới nói gì?   Vậy mà lại nói đợi nàng?   Hắn chính là hoàng đế, chính là chủ nhân thiên hạ giang sơn này, là quân chủ mọi người phải quỳ lạy.   Vậy mà hiện tại lại phải đợi một tiểu nha đầu dùng bữa tối?   Phụ tử hai người chấn động trong lòng nhưng không nhắc tới, chỉ có Tạ phu nhân.   Từ khi Tiêu Trần Mạch vào phòng, bà đã không không nhịn được đánh giá hắn một cái.   Lần trước hắn đến Tạ phủ bà đã bỏ lỡ không gặp được.   Tối này là lần đầu tiên bà nhìn thấy nữ tế (con rể) tương lai của mình.   Bà vốn nghĩ là người vô cùng uy nghiêm, không ngờ lại ấm áp như vậy.   Ngoại hình tất nhiên không cần bàn, không biết đoan chính hơn mỹ nam tử Tạ Chương nổi danh trong kinh hai mươi năm trước bao nhiêu lần.   Giọng nói cũng dễ nghe, tuy có uy nghiêm của người ở vị trí cao lâu ngày nhưng giọng điệu lại vô cùng khách khí.   Trái lại thật sự giống nữ tế tới cửa gặp trưởng bối.   Trong lúc nhất thời, Tạ phu nhân nhạc mẫu nhìn nữ tế, thật sự càng nhìn càng thích.   Nếu không bị trở ngại hắn là hoàng đế, bà thật sự hận không thể tiến lên vỗ nhẹ vai hắn, nói việc nhà với hắn.   Khi mọi người đang có suy nghĩ riêng, chợt nghe một trận bước chân gấp gáp ngoài cửa truyền đến.   Người còn chưa đến cửa, tiếng nói đã truyền vào trước.   “Nương, nữ nhi đến chậm, vừa thay y phục lại ngủ thiếp đi…”   Trong phòng, Tạ phu nhân liếc mắt nhìn sắc mặt đế vương trẻ tuổi một cái, chỉ thấy hắn hơi cong môi, cười như không cười, bà thầm nghĩ trong lòng, nữ nhi điên khùng như vậy hẳn là để hoàng thượng chê cười rồi?   Vì thế bà vội cao giọng nói: “Thanh Nhi, chậm một chút, có khách tới.”   “Khách?” Tạ Thanh Anh vừa thở hồng hộc vào cửa, vừa hỏi: “Khách nào…”   Từ “vậy” còn chưa kịp ra khỏi miệng, nàng đã thấy Tiêu Trần Mạch ngồi ở đầu bàn cơm.   Tạ Thanh Anh chợt vui vẻ ra mặt, bật thốt lên: “Hoàng thượng, sao chàng lại tới?”   Người nhớ nhung mấy ngày chợt từ trên trời giáng xuống, còn có chuyện gì đáng mừng hơn sao?   “Thanh Nhi” Tạ đại nhân vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh không dám lên tiếng hơi đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “Không lớn không nhỏ! Còn không mau tham kiến hoàng thượng?”   “A,” Được phụ thân nhắc nhở, Tạ Thanh Anh không khỏi le lưỡi một cái, vội vàng đoan chính chỉnh đốn vạt áo hành lễ, nhẹ nhàng cười nói: “Dân nữ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng cát tường.”   Tiêu Trần Mạch chưa từng thấy một Tạ Thanh Anh như vậy.   Có chút ngây thơ, có chút tính trẻ con, càng giống một công chúa được nuông chiều.   Ý cười trong mắt hắn càng đậm, nhẹ nhàng vỗ vị trí trống bên cạnh mình, gọi: “Lại đây.”   "Tạ hoàng thượng."   Tạ Thanh Anh vội vàng đứng dậy, vui rạo rực đi đến ngồi xuống bên người hắn.   Ngồi xuống, cô quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn chưa động chút nào, hỏi mẫu thân nàng: “Nương, sao mọi người còn chưa bắt đầu dùng bữa?”   Đứa nhỏ này…   Tạ phu nhân thở dài một hơi, dùng giọng điệu oán trách nói: “Hoàng thượng ra lệnh chờ con đó.”   "Ồ." Thì ra là như vậy.   Lần này lòng Tạ Thanh Anh lại càng vui hơn một phần, nàng cười ngọt ngào nói với Tiêu Trần Mạch: “Tạ hoàng thượng."   Vốn chạy vội vàng nên chóp mũi nàng còn lấm tấm mồ hôi, óng ánh chưa chảy xuống, Tiêu Trần Mạch chợt có ý đồ xấu, bụng dưới nóng lên, hận không thể dùng lưỡi liếm cho nàng.   Mấy ngày không gặp nàng, hắn thật sự nhớ phát điên.   Ban đêm hết bận công vụ, hắn lăn qua lộn lại ở phòng ngủ điện Thừa Quang không ngủ nổi.   Cuối cùng nửa đêm vẫn đi tới điện Ngọc Lộ mới miễn cưỡng ngủ được.   Nhưng dù trong lòng nghĩ vậy, trước mắt lại không phải lúc.   Hôm nay hắn tới còn có mục đích khác ngoài gặp nàng.   Vì thế Tiêu Trần Mạch liếc nhìn Lý Mậu Toàn hầu hạ phía sau, Lý Mậu Toàn lập tức gọi ra ngoài sảnh: “Mang vào đi.”   Lập tức có hai tiểu thái giám mang một rương gỗ màu đen vào sảnh.   Hấp dẫn được tầm mắt của mọi người, Tiêu Trần Mạch cười nói với Tạ phu nhân: “Một chút lễ mọn, kính xin phu nhân vui lòng nhận cho."   Lễ mọn của hoàng thượng sao có thể thật sự ít được?   Tạ phu nhân nhận lấy danh sách lễ vật xem, chỉ thấy trên đó viết: Hai nhân sâm ngàn năm, một bình viên dưỡng vinh, một tòa Quan Âm bạch ngọc, một bộ trang sức đầu đồi mồi, một thanh ngọc như ý bằng vàng, một chuỗi tràng hạt trầm hương, bốn tấm cung lụa phúc thọ lâu dài. (1)   Tạ phu nhân xem xong, sợ hết hồn.   Cái này quá mức quý giá rồi!   Đủ dùng làm lễ vật mừng thọ thái hậu, thái phi.   Bà vội vàng nói với Tiêu Trần Mạch: “Hoàng thượng, những lễ vật này thực sự quá quý giá, thần phụ không dám nhận.”   “Phu nhân quá lời,” Tiêu Trần Mạch cười nói, thái độ ôn hòa khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, hắn nói: “Phu nhân đã là mẫu thân Thanh Nhi vậy cũng là mẫu thân trẫm, từ xưa nhi tử tặng lễ mừng thọ mẫu thân mình chỉ sợ lễ vật không đủ thể hiện lòng hiếu, nào có lý lẽ mẫu thân không nhận nổi?”   Lời này vừa nói ra, mọi người kinh ngạc.   Nếu hắn là Thẩm Bân hay bất cứ vương tôn công tử nào đương nhiên coi như là nữ tế Tạ phủ.   Nhưng hắn là hoàng đế Đại Dận!   Từ xưa đại thần đưa nữ nhi vào cung làm hậu, xưng là trung thành với quân, đưa vào hầu hạ quân vương.   Nhưng dù là phụ thân của hoàng hậu cũng đâu có mấy người dám nhận hoàng đế làm nữ tế?   Lời này của Tiêu Trần Mạch khiến Tạ đại học sĩ đọc nhiều sách vở mà nghe vẫn choáng váng.   Trong lúc nhất thời ông và Tạ phu nhân vô cùng cảm động, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Trần Mạch ít đi vài phần câu nệ, nhiều hơn một tia thân thiết.   “Đã là thịnh tình của hoàng thượng vậy thần phụ phải nhận rồi.” Tạ phu nhân cười nói.   ――――――   Note của tác giả: Phần quà mừng thọ có tham khảo 《Hồng Lâu Mộng》 Nguyên Xuân thăm viếng ban thưởng Cổ mẫu.    (1) Dưỡng vinh: Dùng khi mất máu, mệt mỏi chán ăn. Đầu sức đồi mồi: Mình không tìm ra ảnh trang sức đầu nhưng họa tiết đồi mồi để minh họa Ngọc như ý bằng vàng: Tràng hạt trầm hương: