Hoàng thượng thứ tội
Chương 35
Chương 35: Play trừng phạt (cao H)
Edit: Tây Thi thẹn thùng
“Chữ thứ hai cũng sai rồi ư?”
“Đương nhiên. Chữ thứ hai là ‘yêu’, thứ ba là ‘trần’.”
Thanh yêu trần.
Tạ Thanh Anh yêu Tiêu Trần Mạch.
Người này, lúc nào cũng có ý đồ xấu.
“Vậy… Hoàng thượng định phạt vi thần như thế nào?” Tạ Thanh Anh cắn môi hỏi.
Hiện giờ nàng chỉ muốn bị côn thịt hắn đâm mạnh vào, hung hăng va chạm để giảm bớt ngứa ngáy.
Dường như Tiêu Trần Mạch nhìn ra ý nghĩ của nàng, lại cười nói: “Xoay người sang chỗ khác, quỳ xuống đưa lưng về phía trẫm.”
"Hoàng thượng ~" Tạ Thanh Anh đáng thương nhìn hắn.
"Tạ khanh dám kháng chỉ?" Hắn nhíu mày, liếc xéo nàng một cái.
"Thần không dám."
Vì thế Tạ Thanh Anh di chuyển hai chân sớm đã bủn rủn, xoay người sang chỗ khác quỳ xuống.
Y phục nàng vốn đã cởi sạch, chỉ lót ở phía dưới, cho nên nhìn như trần nửa thân trên.
Lúc này nàng xoay người, cả người lộ ra trong nháy mắt.
Phần lưng trắng nõn xinh đẹp, kiều mông căng tròn vểnh lên, chân tuyết trắng mảnh khảnh đều lồ lộ trước tầm mắt Tiêu Trần Mạch không sót thứ gì.
Nhìn từ giữa hai chân nàng có thể thấy hai vú nàng rũ xuống và đầu vú hồng hồng.
Thân thể đẹp như vậy, dáng vẻ làm máu thịt người khác căng phồng, lập tức khiến máu nóng Tiêu Trần Mạch dâng lên, dưới bụng nóng hổi.
Hắn vội vàng cởi khố mình ra, lại nhặt một tờ giấy tuyên thành, nghiên mực không còn mấy trên mặt đất, đưa cả bút lông sói lúc trước đến trước mặt Tạ Thanh Anh, nói: “Trẫm phạt ngươi vừa ăn côn thịt trẫm vừa viết một trăm lần chữ bị sai.”
Dứt lời, hắn bỗng thẳng lưng, xâm nhập vào dâm huyệt ướt đẫm của nàng.
“A ~”
Động tác của hắn lớn đến nỗi cả người Tạ Thanh Anh cắm về phía trước, suýt nữa ngã oặt xuống.
Nhưng lại được Tiêu Trần Mạch nhanh tay lẹ mắt đỡ lên.
Hắn đè eo nàng, ra lệnh: “Viết mau!”
"A ~ thần tuân chỉ ~"
Vì thế Tạ Thanh Anh cầm bút, chấm bút lông sói mang theo dâm thủy nàng vào mực, bắt đầu viết.
Một lần ‘yêu trần’.
Hai lần ‘yêu trần’.
…
Lúc ban đầu, chữ viết nàng còn được coi là nắn nót, là chữ viết trâm hoa tiêu chuẩn.
Nhưng khi sức lực va chạm sau lưng của hắn nhanh dần, tay nàng cũng từ từ không ổn.
"A ~ hoàng thượng ~ chậm một chút ~ a ~ quá sâu ~"
“Tạ khanh, sau này đừng lên triều, hút côn thịt lớn cho trẫm hằng ngày được không?”
“A ~ hoàng thượng ~ thần không dám làm nịnh thần mị hoặc quân vương.”
"Không dám?" Mắt phượng Tiêu Trần Mạch híp lại, ánh mắt sáng quắc nhìn dương vật màu đỏ tím của mình đâm vào rút ra trong dâm huyệt của nàng, khàn giọng hỏi: “Vậy bây giờ ngươi đang làm gì?”
“A ~ thần… Thần đang luyện chữ ~”
“Luyện chữ? Hút côn thịt của trẫm luyện chữ?”
Tiêu Trần Mạch cười khẽ, sau đó bỗng đi vào thật mạnh, đâm đến thịt mềm mẫn cảm của nàng.
“A ~ hoàng thượng ~ nhẹ chút ~ tao huyệt của thần sắp bị ngài đâm nát ~”
“Chính là muốn đâm nát ngươi, để ngươi khỏi ngày ngày nghĩ đến Thẩm đại nhân, Mộ tướng quân gì đó!”
Vừa nghĩ tới tình cảnh Tạ Thanh Anh ở dưới thân Thẩm Bân, mắt Tiêu Trần Mạch bỗng đỏ ngầu, động tác thâm nhập nàng càng mạnh hơn.
“Bạch”, “bạch”, “bạch”…
Tiếng va chạm lanh lảnh truyền đến từ mông Tạ Thanh Anh, đó là âm thanh bắt nguồn từ túi trứng Tiêu Trần Mạch đập vào, có thể thấy hắn đâm vào sâu thế nào.
"A ~ hoàng thượng oan uổng ~ thần chỉ ái mộ hoàng thượng ~ tiểu huyệt chỉ muốn bị hoàng thượng đâm ~”
Tạ Thanh Anh bị động tác thô bạo của hắn bức chảy nước mắt, tay nàng còn nắm chặt bút lông sói nhưng chỉ vẽ lung tung một đoàn, nét mực hoặc nông hoặc sâu xen lẫn dâm thủy nàng, làm tờ giấy tuyên thành lộn xộn không chịu nổi.
“Hừ ~ Tạ Thanh Anh, ngươi là của trẫm, ngươi chỉ thuộc về trẫm,” Tiêu Trần Mạch vừa ôm eo nàng, vừa duỗi tay ra trước vuốt ve vú nàng, giọng nói khàn khàn: “Vú ngươi chỉ có thể được trẫm xoa nắn, huyệt nhi của ngươi chỉ có thể được trẫm đâm, còn mông ngươi chỉ có thể được trẫm đánh.”
Nói xong, hắn vung tay hung hăng vỗ một cái lên bờ mông Tạ Thanh Anh đang cong lên.
“A!”
Mông nóng đau rát, nước mắt Tạ Thanh Anh lập tức rơi nhiều hơn.
Nhưng không đợi nàng dịu đi, Tiêu Trần Mạch lại đánh thêm cái nữa.
“Bép!”
Âm thanh lanh lảnh vang lên trong phòng, vô cùng rõ ràng.
"A ~ hoàng thượng ~"
Tạ Thanh Anh không kiềm chế được kẹp chặt hoa huyệt theo động tác của hắn, tầng tầng lớp lớp thịt mềm lập tức hút chặt vật khổng lồ của Tiêu Trần Mạch thêm vài phần.
“Tạ khanh, trẫm đâm ngươi có sướng không?”
“A ~ sướng ~ hoàng thượng anh minh thần võ ~ côn thịt của hoàng thượng cũng là bảo vật thế gian ~”
“Hừ, huyệt ngươi kẹp trẫm cũng rất thoải mái ~”
Tiêu Trần Mạch ôm lấy eo nàng, động tác cực nhanh.
Quá sung sướng.
Quá thoải mái.
Thân mình trắng như tuyết của nàng.
Tiếng rên rỉ bị giày vò của nàng.
Còn cả quan phục dưới người nàng.
Tất cả đều làm hắn nhìn đỏ mắt.
“Hừ, đâm nát ngươi! Đâm đến khi ngươi không dám đi tìm nam nhân khác!”
“A a ~ hoàng thượng ~ thật thoải mái ~ ngài đâm thần thật thoải mái ~”
Nơi hai người gắn kết chặt chẽ ngày càng chảy nhiều dâm thủy, theo bắp đùi Tạ Thanh Anh, uốn lượn qua hai đầu gối nàng đang quỳ, chảy lên án.
Theo động tác hắn va chạm, Tạ Thanh Anh cũng ngày càng tận hứng, bị mang tới từng đợt khoái cảm tột cùng.
"A ~ hoàng thượng ~ không được ~ thần sắp ra~" Nàng khóc lóc kêu.
Tư thế quỳ bò đã khuất nhục lại mang đến khoái cảm mãnh liệt.
Eo nàng bị hắn đè xuống, cái mông bị ép vểnh lên, hai chân hơi khuỵu, tiện cho dương vật hắn đam vào rút ra.
Mỗi lần đều xâm nhập đến tận cùng.
Có vài lần túi trứng của hắn suýt nữa thì lách vào.
Cảm giác sung sướng càng lúc càng mãnh liệt và cảm giác mắc tiểu dữ dội cùng ập tới, hai đùi Tạ Thanh Anh không ngừng run lên, nàng khóc lóc cầu xin: “A ~ hoàng thượng ~ xin ngài mau ra ngoài đi ~ thần không chịu được ~”
Tiêu Trần Mạch vừa va chạm vừa tập trung nhìn nàng, chỉ thấy mặt nàng đỏ bừng, nước mắt chảy đầy mặt, nàng cắn chặt môi đỏ, cho thấy đã kìm nén đến cực hạn.
Vì thế hắn cười không đàng hoàng hỏi: “Tạ khanh sao vậy? Muốn đi tiểu ư?”
“Không ~” Cảm thấy xấu hổ vì bị hắn đoán trúng, Tạ Thanh Anh lập tức phủ nhận theo bản năng.
Nhưng nàng càng phủ nhận, Tiêu Trần Mạch lại càng chắc chắn.
Vì thế tay hắn thăm dò vào giữa hai chân nàng, tìm được nhụy hoa nhỏ nhô lên, nhéo nhẹ một cái…
“A!”
Như miệng cống đóng chặt đột nhiên bị mở ra, kích thích mãnh liệt lập tức lan từ âm đế ra toàn thân Tạ Thanh Anh, nàng không khỏi co quắp, cả người cũng bắt đầu run lên.
Ngay sau đó, một chất dịch trong suốt phun ra từ nơi thẹn thùng của nàng, làm ướt đẫm quan bào và giấy tuyên thành vốn đã lộn xộn không chịu nổi.
Nàng không dám tin nhìn dưới thân, sau một lúc lâu đột nhiên nức nở một tiếng, cả người mềm nhũn ngã sấp lên án, che chặt hai mắt.
Vậy mà nàng không kiềm chế được!
Ngay tại trước mắt Tiêu Trần Mạch.
Ngay trên thư án hắn phê duyệt tấu chương.
Tạ Thanh Anh cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người nữa.
Mắt thấy tiểu nhân nhi xấu hổ tột cùng, Tiêu Trần Mạch kéo người nàng xuống, để bắp đùi nàng nâng đặt mép án, sau đó tiếp tục ôm nàng, nhanh chóng đâm vào rút ra.
Sau mấy chục cái, Tiêu Trần Mạch gầm nhẹ một tiếng, bắn ra toàn bộ cỗ tinh đục vào huyệt nhỏ ấm áp ướt át trong cơ thể nàng.
Hắn vốn muốn đổi tư thế, nhưng thấy Tạ Thanh Anh vẫn luôn gục đầu, hắn lại không đành lòng, vì thế bế nàng ôm vào ngực, dịu dàng hỏi: “Khóc cái gì?”
“Hu hu ~” Tạ Thanh Anh vùi vào lòng hắn, nước mắt đổ xuống rào rào, nàng nức nở nói: "Hoàng thượng, quá mất mặt ~"
Hóa ra là vì thế.
Tiêu Trần Mạch cười khẽ, khoe bóp đầu vú nàng, nói: “Có thể thấy nàng xem xuân cung đồ không nghiêm túc, nước vừa rồi của nàng là phản ứng cực lạc khi giao hợp, không nhiều nữ tử trên thế gian may mắn được trải nghiệm.”
“Thật sao?” Tạ Thanh Anh mở to đôi mắt ngập nước, như không tin hỏi.
“Trẫm chưa từng nói dối.”
Mắt thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, lúc này Tạ Thanh Anh mới ngừng nước mắt, không thẹn thùng như vừa rồi nữa.
Nhưng ngay sau đó, nàng nhìn đống hỗn độn dưới thân hai người, còn cả những tấu chương loang lổ lấm tấm, lại hận không tìm được lỗ hổng chui vào.
Những tấu chương này, sau khi phê xong sẽ phải trả về.
Nghĩ đến tình cảnh nhóm triều thần cầm những tấu chương dính dâm thủy của nàng trên tay quan sát, Tạ Thanh Anh vừa thẹn lại căm phẫn muốn chết.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
27 chương
226 chương
25 chương
35 chương
56 chương
10 chương