Edit: Chưa đủ 18   “Tạ Thanh Anh, nàng cho rằng nàng là ai?”   Vết thương không muốn người khác biết nhất bỗng nhiên bị vạch trần, máu me đầm đìa, không thể nào che giấu, Tiêu Trần Mạch tức giận đến mức giọng nói cũng đang run rẩy.   Hắn lách mình ra từ trong góc tối bên cạnh giường, nhìn người trên giường, có ý muốn khiển trách nhưng giật giật môi cuối cũng vẫn không nỡ.   Cuối cùng, hắn lạnh giọng nói: “Nàng nghỉ ngơi đi, trẫm hồi cung.”   Nói xong liền sải bước đi ra ngoài.   “Hoàng Thượng!”   Tạ Thanh Anh cuống quýt vén chăn đứng dậy, đuổi theo phía hắn.   Nàng chỉ mặc đồ ngủ phong phanh, ngay cả giày cũng không kịp đi.   Đuổi một đường tới ngoài Ngọc Lộ điện, cuối cùng cũng đuổi kịp.   “Hoàng thượng.” Tạ Thanh Anh bất chấp ở đây có rất nhiều cung nhân, tự mình ôm chặt sau lưng hắn, vội la lên: “Ta hiểu rồi, ta hiểu hết rồi. Ta biết chuyện mình làm trước đó khiến chàng đau lòng nhưng mà ta không cố ý, ta không nghĩ tới chàng sẽ tha thứ cho tội khi quân giả trang ca ca của mình. Ta không giống Thái hậu, ta sẽ không vì người nhà mà ruồng bỏ chàng, thật sự đấy, ta sẽ không…”   Nàng nói từng câu, nước mắt đau lòng hắn cũng chảy xuống theo.   Tuổi thơ của nàng lớn lên dưới sự bảo vệ tỉ mỉ của phụ mẫu huynh trưởng, cho nên nàng không thể nào tưởng tượng ngày tháng hắn trải qua bên trong thâm cung vẻn vẹn chỉ cách nhau một bức tường là như thế nào.   Lúc trước khi làm quan trong triều, mỗi ngày nhìn hắn ngồi thẳng trên long ỷ, sát phạt quyết đoán, tài đức sáng suốt cẩn thận, trong lòng chỉ là e ngại và sợ hãi.   Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, hắn cũng chỉ là một nam tử trẻ tuổi hai mươi ba tuổi, nếu không có thiên chuy bách luyện (*) thì sao có thể tu dưỡng sự trầm ổn và quả quyết như bây giờ?   (*)Thiên chuy bách luyện: có nghĩa là một thanh kiếm cần hàng nghìn nhát búa và trăm lần nung ẩn dụ cuộc sống đã được tôi luyện, trải qua muôn ngàn thử thách.   Nhưng đoạn thời gian này càng hiểu rõ nhiều hơn, suy nghĩ của nàng dần dần rõ ràng.   Trong tình yêu, hắn giống như nàng, đều là người bình thường.   Hắn cũng sẽ bất an, cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ sợ hãi.   Nàng lo lắng sự an toàn của phụ mẫu huynh trưởng còn hắn lo lắng nàng không yêu mình, cũng sẽ giống như mẫu hậu hắn vì người nhà mà vứt bỏ mình.   Người ngoài chỉ nói hắn nắm giữ vặn dặm giang sơn, nhưng mà có mấy người hiểu được sự hiu quạnh và không dễ dàng của hắn?   Nhìn bóng lưng thẳng tắp cứng rắn của hắn, Tạ Thanh Anh rưng rưng tiếp tục nói: “Hoàng thượng, những lời ta vừa nói đều là thật, ta yêu chàng, ta muốn ở bên chàng, cho dù chàng thả ca ca ta ra hay không ta đều yêu chàng, xin lỗi, ta biết ta nói những lời này đã chậm rồi, chàng muốn thế nào mới có thể tin tưởng?”   Nàng thút tha thút thít nói, không xứng hình tượng thiên kim Tạ thị chút nào, nước mũi trong suốt hòa với nước mắt, dính lên trên long bào tuyết trắng của hắn.   Mà Tiêu Trần Mạch từ đầu đến cuối lại không nhúc nhích tí nào, dường như hoàn toàn không nghe thấy nàng.   “Hoàng thượng…”   Thời gian dần dần trôi qua, gió đêm thổi qua áo bào hai người bay phần phật, ngay tại lúc hai chân Tạ Thanh Anh đông cóng đến mức mất cảm giác, vẻ mặt ảm đạm cân nhắc có nên buông tay không thì đột nhiên thân hình Tiêu Trần Mạch trước mặt hơi động, ngay sau đó hắn xoay người lại, yên lặng nhìn nàng, thản nhiên nói: “Tạ Thanh Anh, trẫm xem xét ngươi còn đang bị bệnh, cho ngươi cơ hội cuối cùng. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn: Một, ở lại hoàng cung, làm nữ nhân của trẫm, sau này chúng ta đồng sinh cộng tử, cùng nhau dắt tay đứng tại chỗ cao nhất nhìn vạn dặm non sông Đại Dận, bất luận xảy ra cái gì ngươi cũng không được phép rời khỏi trẫm một đời một kiếp. Hai, sáng sớm ngày mai về Tạ phủ, tiếp tục làm tiểu thư Tạ Thị…”   “Hoàng thượng, ta chọn một!” Hắn còn chưa dứt lời đã bị nàng nhanh chóng mà kiên quyết ngắt lời.   Cuối cùng cũng đạt được lời đáp lại mong muốn từ trước tới nay, giờ khắc này ngược lại Tiêu Trần Mạch có chút không biết làm sao, vẻ mặt hắn phức tạp nhìn nàng, giọng nói trầm thấp: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Đồng ý là không thể thay đổi nữa.”   “Không thay đổi, cả đời cũng không thay đổi.” Tạ Thanh Anh nói, bất chấp ngượng ngùng trực tiếp nhón chân lên, kéo cổ hắn xuống nhiệt tình hôn lên môi hắn.   Giờ khắc này, trong lòng hai người đều vui mừng khôn xiết và thỏa mãn như nhau.   Hôn rồi hôn, Tiêu Trần Mạch bỗng dưng ôm lấy nàng, đi vào trong điện.   Vẫn là gian phòng vừa rồi, nhưng mà chỉ qua nửa khắc đồng hồ, bầu không khí trong phòng quả thực khác nhau một trời một vực.   Tiêu Trần Mạch thân mật tham lam hôn nàng thật sâu, một bên hôn, một bên duỗi bàn tay ra bóp mạnh cách áo ngủ của nàng.   “A ~Hoàng thượng ~”   Tạ Thanh Anh thoải mái rên rỉ, hai con ngươi ẩn tình thật sâu nhìn hắn.   “Đừng gọi ta là Hoàng thượng, sau này lúc không có ai gọi ta A Mạch.”   “Không được, cái này không đúng lý lẽ.”   Dù sao cũng làm Tạ đại nhân ba năm, lễ nghi quân thần đã sớm ghi nhớ trong tim, Tạ Thanh Anh không chút nghĩ ngợi liền từ chối.   Tiêu Trần Mạch nghe vậy, nhắm mắt phượng lại, hắn thuần thục cởi áo ngủ của nàng, ngậm lấy nhũ hoa tuyết trắng của nàng liếm mút có tiết tấu, liếc xéo nàng nói: “Nàng dám kháng chỉ?”   “A~” Tạ Thanh Anh bị hắn mút tê cả da đầu, vội vàng nũng nịu trả lời: “Thanh Anh… A~ Tuân chỉ~”   Hai đầu vú trắng nõn nà ở bên ngoài bị gió thổi có chút lạnh lẽo, lúc này bị Tiêu Trần Mạch dùng bàn tay thay nhau xoa bóp, thỉnh thoảng lại ngậm vào liếm láp một hồi, rất nhanh chóng bọn chúng liền nóng lên, không chỉ nóng mà còn nhiễm một lớp phấn hồng xinh đẹp, run run rẩy rẩy đung đưa, như là hai quả mật đào chín mọng.   “A~ Hoàng thượng~ Nhẹ chút~” Núm vú non mềm hồng nộn bị hắn gặm vừa tê vừa ngứa, Tạ Thanh Anh vừa thoải mái vừa không nhịn nổi.   “A Mạch!” Tiêu Trần Mạch ‘Trừng phạt’ lần nữa cắn một cái.   “A~” Toàn thân Tạ Thanh Anh run lên, dưới sự trêu chọc tận tâm của hắn, môi son hé mở, cuối cùng khẽ kêu lên: “A Mạch~ A~ Đừng liếm~ Ngứa quá~ A~”   Nghe thấy tên mình được người mình yêu gọi nũng nịu như vậy, xương cụt Tiêu Trần Mạch lập tức tê rần.   “A~” Hắn hét một tiếng trầm thấp, cũng có chút không chịu nổi, vội vàng cởi quần hai người, móc côn thịt to lớn ra muốn xông vào luôn.   Nhưng mà vừa chống đỡ đến cửa hang hắn lại đột nhiên dừng lại.   Tạ Thanh Anh mở mắt ra từ trong dục vọng, liếc hắn một cái, cắn môi xấu hổ hỏi: “A Mạch, sao vậy?”   Rõ ràng côn thịt hắn đã cương cứng đến cực lớn cực thô, gân xanh cũng đã nổi lên sao lại dừng nửa đường?   Tiêu Trần Mạch lau mồ hôi trên trán một cái, cắn răng nói: “Không được, nàng còn đang bệnh.”   Hắn dứt lời, Tạ Thanh Anh “Phốc” một tiếng bật cười.   “Nàng cười cái gì?” Hắn cố nén dục vọng trừng nàng một cái.   Tạ Thanh Anh cười đến mức nhũ hoa bập bềnh thành sóng, vòng eo cũng hơi lắc lư, vẻ mặt nàng cực kỳ quyến rũ, lại mang theo đắc ý nhàn nhạt. “A Mạch, thực ra ta không bị bệnh.” Nàng mỉm cười nói.   “Không bị bệnh?” Tiêu Trần Mạch kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh hắn liền hiểu rõ ra, ngay sau đó hơi nhíu mày, giả bộ trách mắng: “Tạ Thanh, nàng thật to gan!”   Nếu là thường ngày thì giờ phút này Tạ Thanh Anh đã sớm bị dọa cho quỳ xuống dập đầu thỉnh tội.   Nhưng mà đêm nay, ánh mắt nàng đung đưa, nũng nịu giận dỗi liếc hắn một cái, dùng giọng nói mềm đến mức có thể chảy nước: “Sao vậy, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn trị dân nữ tội khi quân?”   Quả nhiên…   Tiêu Trần Mạch âm thầm thở dài trong lòng, hắn đã sớm biết, một khi hắn nhận sai thì sau này tiểu nữ tử này sẽ cưỡi trên đầu mình tác oai tác quái.   Mấy năm trước thời điểm Tiên Hoàng sủng ái một phi tử, khi ở trước mặt nữ tử kia lễ nghi quân thần, đạo làm phu thê đều ném sau đầu, thậm chí còn muốn phế Thái tử và muốn lập hoàng tử nữ tử kia sinh ra làm Thái tử.   Tiêu gia bọn họ toàn sinh ra những kẻ si tình, mà điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và phụ hoàng phong lưu của mình là trước đó phụ hoàng hắn thích rất nhiều nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng Tiêu Trần Mạch hắn cả đời này chỉ thích Tạ Thanh Anh.   Thở dài trong lòng trong chớp mắt, nhìn nàng lại khôi phục sức sống, thậm chí ngay cả sự thận trọng trước mặt hắn trước kia cũng đã biến mất không còn bóng hình, Tiêu Trần Mạch không biết mình vui vẻ đến mức nào!   “Tội khi quân là tội lớn không thể tha. Trẫm sẽ phạt nàng dùng dâm huyệt của mình ăn sạch long tinh của trẫm.”