Edit: Thích Ăn Chay   Dựa vào hiểu biết trong quá khứ với Tiêu Trần Mạch, Tạ Thanh Anh đi thẳng đến ngự thư phòng.    Nàng đoán lúc này hắn đang phê duyệt tấu chương.    Quả nhiên, vừa đi tới bậc thang, nàng đã thấy tiểu đồ đệ của Lý Mậu Toàn canh giữ ở cửa.    Tạ Thanh Anh cười nói: “Công công, phiền ngài thay ta thông báo một tiếng, nói Tạ Thanh Anh Ngọc Lộ Điện cầu kiến hoàng thượng.”   Người khác không biết, nhưng tiểu thái giám đã từ chỗ sư phụ lấy được thông tin tình báo trực tiếp, biết vị trước mắt này chính là người được hoàng thượng treo trên đầu quả tim.    Hắn lập tức khom người cười nói: “Không dám, xin tiểu chủ chờ một lát, nô tài đi thông báo.”   Tạ Thanh Anh mỉm cười gật đầu, đứng chờ.   Không bao lâu sau tiểu thái giám đi ra, nhìn Tạ Thanh Anh, hắn lộ vẻ mặt khó xử: “Tiểu chủ, hoàng thượng nói hiện tại người bận chính sự, bất kỳ ai cũng không được quấy rầy. Nếu không thì ngài về trước, chờ mai hoàng thượng rảnh rỗi, ngài lại tới?”   Nghe vậy, ánh mắt Tạ Thanh Anh hơi ảm đạm đi.   Nàng có thể chờ, nhưng ca ca không chờ được.    Nghĩ đến đây, nàng cười yếu ớt nói: “Không sao, hoàng thượng bận rộn vậy ta liền chờ ở chỗ này, công công mau đi làm việc đi.”   Tiểu thái giám thấy nàng kiên quyết, cũng không dám khuyên thêm.   Cứ như thế, qua một canh giờ, đã sắp đến giữa trưa, chợt nghe có tiếng bước chân từ trong điện truyền đến, Tạ Thanh Anh vui mừng, vội vàng ngẩng đầu.   Khi thấy người đến là Lý Mậu Toàn, nàng hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã che giấu đi, nói: “Lý công công, đa tạ thuốc ngài đưa tới.”   Lý Mậu Toàn cười nói: “Tiểu chủ khách khí rồi. Thuốc kia là người khác tặng cho ta, ta giữ lại cũng không có dịp dùng.”   Vừa nói, hắn vừa liếc mắt nhìn ánh mặt trời gay gắt sau lưng Tạ Thanh Anh, nói: “Tiểu chủ, hoàng thượng phê duyệt tấu chương cả một buổi sáng, giờ mới rảnh tay, đang dùng ngọ thiện, nếu không thì ngài cũng về Ngọc Lộ Điện dùng bữa đi?”   Lúc này thật ra Tạ Thanh Anh cực kỳ khó chịu, đêm qua nàng bị tên thích khách kia cường bạo, hung hãn giằng co một phen, buổi tối lại không ngủ ngon. Sáng tuy có ăn một chút nhưng thể lực vẫn không thể chống đỡ nổi.   Cửa ngự thư phòng không so được với nơi khác, không chỉ có không thể ngồi, còn phải đứng thẳng tắp, nếu không chính là bất kính với thánh thượng. Nàng gắng gượng đứng một buổi sáng, sớm đã thấy đầu váng mắt hoa.   Nàng biết Lý Mậu Toàn có ý tốt, lúc trước khi vẫn còn là Tạ Lan Viễn, vị tổng quản đại nội này cũng từng giúp nàng không ít.    Nhưng hôm nay nàng không có cách nào tiếp nhận thiện ý này.   “Đa tạ công công quan tâm, Thanh Anh vẫn chưa đói.”   “Ài…” Thấy bộ dáng quật cường của nàng, Lý Mậu Toàn thở dài một hơi, “Tiểu chủ biết hoàng thượng cũng ba năm rồi, hoàng thượng là người như thế nào, ngài vẫn chưa rõ sao? Tuy rằng nói tấu chương sáng nay rất nhiều nhưng nếu hoàng thượng muốn gặp ngài, vẫn có thể nhín ra thời gian.”   Hắn nói bóng gió Tiêu Trần Mạch không muốn thấy nàng, cố ý lạnh nhạt thờ ơ nàng.   Chuyện này sao Tạ Thanh Anh không hiểu chứ?   Lúc trước nàng vẫn là Tạ đại nhân, mỗi lần hầu hạ ở ngự thư phòng, cho dù hắn bận rộn thế nào thì vẫn luôn có thời gian nói chuyện nhàn rỗi với nàng.    Chuyện cũ không thể nhớ lại nữa. Càng nhớ, càng thấy chua xót.   “Lý công công,” Tạ Thanh Anh cắn môi, nhẹ giọng: “Ta biết hoàng thượng tức giận vì chuyện lúc trước ta lừa gạt người, hiện giờ ta đã biết sai rồi, cũng đã trả giá, ta chỉ muốn thấy người, tự mình nhận sai.”   Chuyện này Lý Mậu Toàn cũng không có cách nào.   Hai người, một người cố ý, người kia lại vô tâm. Bây giờ người vô tâm cuối cùng cũng có tâm, nhưng vị ở bên trong lại bắt đầu gây khó dễ.   Đáng thương đám nô tài bọn họ phải gánh chịu!   Kẹp ở giữa, phải cẩn thận hầu hạ cả hai bên. Một khi không chú ý là khó giữ mạng nhỏ.   Vì vậy Lý Mậu Toàn nói: “Nô tài vào trong xem một chút.”   Tạ Thanh Anh biết hắn muốn thay nàng truyền lời, lập tức cảm kích nói lời tạ ơn.   Đứng đợi chốc lát, một tiểu thái giám từ trong đi ra, nói: “Hoàng thượng khẩu dụ, truyền Tạ tiểu chủ gặp mặt.”   Tạ Thanh Anh nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, vội gọi Lan Hinh sửa sang lại y phục cho nàng rồi mới theo tiểu thái giám tiến vào.   Nhiều ngày không xem qua, ngự thư phòng vẫn như cũ, bày biện đều giống y như đúc lúc trước.   Chỉ là chủ nhân trong điện lại có chút bất đồng.   Tạ Thanh Anh bước từng bước vào trong điện, lén lút đánh giá Tiêu Trần Mạch đang ngồi trước bàn.   Hắn mặc một bộ long bào giao lĩnh thân đứng màu xanh lam, cổ và vạt áo trước thêu bốn con đoàn long, dù chỉ là thường phục nhưng cũng tôn lên sự tiêu sái xuất trần, long chương phượng tư, tuấn mỹ vô cùng.    Chẳng qua khí sắc của hắn nhìn qua không tốt lắm, chẳng biết có phải vì vết thương lần trước chưa bình phục hay không.   “Nhìn đủ rồi sao?” Bỗng dưng người vốn đang dùng bữa bỗng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi.   Giọng nói của hắn lãnh đạm cực kỳ.   Trong lòng Tạ Thanh Anh thầm khó chịu, nàng yên lặng quỳ xuống hành lễ: “Dân nữ Tạ Thanh Anh tham kiến hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”   Đây là lần đầu tiên nàng dùng tướng mạo vốn có của mình gặp hắn lúc hắn còn thanh tỉnh.    Nhưng Tiêu Trần Mạch lại không chút nào giật mình.   Hắn liếc xéo nàng một cái, cũng không cho nàng đứng dậy, chỉ cười như không cười nói: “Tạ khanh, đã lâu không gặp.”   Tạ khanh.   Tạ khanh!   Nháy mắt Tạ Thanh Anh chợt thấy lưng lạnh toát, tóc gáy dựng đứng lên, nàng lật đật dập đầu, trán kề sát xuống thảm, cung kính nói: “Dân nữ giả mạo huynh trưởng, khi quân phạm thượng, chết một vạn lần cũng không có gì đáng tiếc. Chẳng qua việc này dân nữ một mình làm, không liên quan đến huynh trưởng và người nhà, xin hoàng thượng minh xét.”   Lại là huynh trưởng và người nhà…   Giả nam trang vì người nhà! Không dám thừa nhận thân phận vì người nhà! Cam nguyện nhận lấy cái chết cũng vì người nhà!   Rõ ràng đã sớm biết sự thật, nhưng chính tai nghe nàng nói ra vẫn chói tai như vậy.   Còn hắn thì sao?   Nàng đặt hắn ở chỗ nào?   Trong lồng ngực Tiêu Trần Mạch chợt có một ngọn lửa giận ngút trời, hắn giơ tay lên, lật cả bàn đồ ăn trân quý chưa động đũa xuống đất.    Tiếng chén đũa rơi khiến Tạ Thanh Anh hơi run lên, nhưng rất nhanh, đầu nàng lại càng cúi thấp hơn.   Trước đây lúc ở trước mặt hắn, nàng đã từng có tư thái như vậy?   Tiêu Trần Mạch hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Vốn là trẫm tin tức không thông, không biết hôm nay là ngày tốt Tạ tiểu thư và Thẩm đại nhân thành thân, canh giờ cũng không còn sớm, Tạ tiểu thư nên ra khỏi cung chuẩn bị hôn lễ đi.”   Tạ Thanh Anh dù có ngốc cũng biết giờ phút này hắn đang nói lẫy.   Hắn là thiên tử, có chuyện gì thoát khỏi tai mắt của hắn?   Rõ ràng hắn đã sớm biết hôm nay là ngày mấy, cho nên mới cố ý chọn đêm qua tuyên nàng vào cung.   Trước khi tới, Tạ Thanh Anh vốn còn chút lo lắng, nhưng hiện tại nàng ngược lại yên tâm.   Nếu hắn vẫn còn để ý như vậy tức là trong lòng hắn nàng vẫn chiếm một vị trí nhỏ.   Nếu vậy, nàng đón ý lấy lòng là được.   Vì thế Tạ Thanh Anh ngẩng đầu lên, mở đôi con ngươi trong suốt nhìn hắn, e lệ nói: “Hoàng thượng, hôn sự với Thẩm công tử, dân nữ cũng là bất đắc dĩ. Dân nữ vẫn luôn hướng về hoàng thượng, chỉ là không dám biểu lộ thân phận của mình cho nên mới phải đau khổ kiềm chế.”   Nàng dứt lời, môi mỏng của Tiêu Trần Mạch hơi nhếch, khẽ cười nói: “À, phải không?”