Hoàng thượng thay tôi đấu trí trong hậu cung
Chương 14 : Hoàng thượng thay tôi đấu trí trong hậu cung
Buổi trưa, bọn họ ăn một bữa cơm chay cùng với trụ trì.
Diện tích trong khu vực ăn không lớn, chỉ đủ chứa một ít cận thần cùng với người của hoàng gia, số còn lại đều ăn ở bên ngoài khu nhà ăn.
Lúc này Cố Linh Quân mới nhìn thấy người một nhà Trung Viễn Hầu, quả thật là giống như những gì nàng tưởng tượng … Thực không hòa hợp.
Trung Viễn Hầu nói chuyện với một ít cận thần, nói tới hưng phấn, nhịn không được cất tiếng cười to, phu nhân Trung Viễn Hầu và quận chúa Khang Di ngồi ở bên cạnh mặt không biểu cảm nhìn biểu hiện giả dối của Trung Viễn Hầu.
Nghe thấy tiếng cười của Trung Viễn Hầu còn đồng lòng liếc nhìn một cái, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Cố Linh Quân nhịn không được cười cười, thì nhìn thấy quận chúa Khang Di vẻ mặt nghiêm túc trở lại, một lần nữa ngồi thẳng, sau đó nhìn nàng chớp mắt.
Cố Linh Quân thu hồi ánh mắt, vừa di chuyển tầm mắt đã đối diện một mắt khác cũng đang nhìn nàng.
Chỉ là chủ nhân đôi mắt này sau khi thấy nàng nhìn qua, lại bày ra bộ dáng tinh thần sa sút, tự chế giễu cười cười rồi cúi đầu không nói gì.
Chính là Tấn Vương, nhân vật đã nhiều ngày vẫn luôn không có cảm giác tồn tại.
Nhớ tới cái khăn tay không biết từ đâu lòi ra đó, Cố Linh Quân oán hận, âm thầm nghĩ.
--- “Cái tên Tấn Vương này suốt ngày tự cho bản thân thêm nhiều đất diễn, toàn nhảy ra làm phiền mình là sao?!”
Nét mặt vẫn như cũ, yên lặng di chuyển tầm mắt.
***
Dùng xong bữa cơm chay, bọn họ quay trở về hành cung ngay sau đó. Vẫn giống đêm hôm trước, đêm nay Tiêu Dục Hành cũng không có đến mượn giường của nàng ngủ tạm.
Nghe Đặng công công nói, thời gian kế tiếp bọn họ còn sẽ ở tại hành cung thêm mấy ngày, vui chơi tự túc, không bị hạn chế thân thể.
Nhớ thương chuyện về chiếc khăn tay, Cố Linh Quân không ngủ yên ổn suốt cả một đêm.
Vừa đúng giờ hẹn là nàng tỉnh người ngay, rửa mặt chải đầu xơ, sau đó nàng mang theo Lục Trúc trộm lén đi ra sau núi.
Trời vẫn còn xám xịt, xa xa mơ hồ còn có thể thấy được ánh trăng.
Gió thổi qua rừng cây sâu thẳm âm thanh gió luồn qua khẽ lá như có người đang hát, khiến người nghe chỉ muốn quay đầu chạy.
Cố Linh Quân kéo kéo áo choàng trên người, bước nhanh hơn đi đến nơi hẹn.
Lại đi một hồi, xuyên thấu qua sương sớm, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của một người đàn ông.
Nghe tiếng động, người nọ xoay đầu nhìn qua, thấy người tới là nàng, ánh mắt lập tức sáng rực lên.
Tấn Vương nhìn nàng mỉm cười nói: “Ta biết nàng sẽ đến.”
Cố Linh Quân lui về phía sau một bước, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “Tấn Vương tìm ta có chuyện gì, tại sao khăn tay của ta lại ở chỗ của ngài?”
“Không cần khẩn trương, ta vĩnh viễn sẽ không có ác ý đối với nàng. Chỉ là có chút chuyện ta nhất định phải nói với nàng, lại trễ sẽ không kịp nữa, bất đắc dĩ ta mới ra *hạ sách này.”
*hạ sách: kế hoạch tồi tàn, kế hoạch tồi tệ. Có hạ sách, đương nhiên cũng có thượng sách.
“Có chuyện gì ngài cứ việc nói thẳng.”
Tấn Vương mở miệng lại khép lại, nhìn Lục Trúc đang đứng phía sau Cố Linh Quân.
Cố Linh Quân nhìn nàng: “Ngươi ra chỗ kia đứng.”
Lục Trúc vẻ mặt lo lắng: “Nương nương ...”
Tấn Vương nhìn Lục Trúc cười, lại như lấy lòng, nói: “Không cần lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không làm hại tiểu thư nhà ngươi, ta chỉ muốn nói một câu với nàng thôi.”
Lục Trúc không cam lòng rời khỏi, lo lắng nhìn Cố Linh Quân, lại dùng ánh mắt uy hiếp liếc nhìn Tấn Vương, nhỏ giọng nhắc nhở Cố Linh Quân phải cẩn thận, sau đó mới xoay người tránh ra.
Đợi Lục Trúc đi rồi, Cố Linh Quân mới lên tiếng hỏi: “Tấn Vương vừa mới xưng hô ta là ‘ tiểu thư ’? Chẳng lẽ Tấn Vương đã quên thân phận của ta hiện tại đã là Quý Phi. Hình như ngài còn phải kêu ta một tiếng hoàng tẩu.”
Tấn Vương cười khổ nói: “Nhưng ở lòng ta, trước nay ta chưa từng xem nàng là hoàng tẩu.”
Tiếp theo đó lại chỉ lo chính mình nóim không để Cố Linh Quân có cơ hội mở miệng.
“Mùa thu năm ngoái ta va chạm vào thuyền của nàng, khăn tay của nàng rơi vào trong hồ, ta cho người vớt lên, vẫn luôn giữ đến tận bây giờ. ‘Tằng kinh thương hải nan vi chấn - Trừ khước Vu Sơn bất thị vân ’, câu thơ thêu trên khăn tay này chính là nỗi niềm nhớ nhung của ta dành cho nàng.”
“Bắt đầu từ ngày ta gặp được nàng, trong lòng ta đã nhận định … Nàng sẽ là thê tử của ta. Ta rời khỏi kinh thành là để lập công trạng, sau đó cầu hoàng huynh … Nói với huynh ấy là ta thích nữ nhi duy nhất của Cố tướng quân, hy vọng huynh ấy có thể chấp nhận đồng ý.”
“Nhưng không ngờ … Chờ ta trở lại … Nàng đã vào cung làm phi ...”
“Ta không biết tại sao hoàng huynh lại muốn làm như vậy, từ nhỏ đã thích đoạt đồ vật của ta … Cuối cùng mọi thứ đều sẽ biến thành của hoàng huynh. Những chuyện khác ta có thể không so đo, chắp tay nhường lại thì đã sao, chỉ cần hoàng huynh thích là được. Nhưng duy nhất một mình nàng là không được, rõ ràng là ta gặp được nàng trước … Tại sao ...”
Tấn Vương bướng bỉnh dùng ánh mắt thâm tình nhìn vào đôi mắt của Cố Linh Quân, bước tới gần nàng, lại nói tiếp: “Hoàng huynh ban hôn, hôn kỳ diễn ra vào tháng sau. Hắn muốn chặt đứt phần tình cảm này của ta … Những lời này, lại không nói ra ta sợ sẽ không còn kịp nữa. Ta muốn nàng biết … Lòng ta, vẫn chỉ có hình bóng một mình nàng. Cưới thê, không phải là điều mà ta mong muốn. Thê tử trong lòng ta, vẫn luôn luôn là nàng.”
Thấy vẻ mặt Cố Linh Quân khiếp sợ, Tấn Vương lại bước lên gần thêm nữa, vừa nói vừa muốn cầm tay nàng: “Linh Quân, nàng có nguyện ý rời khỏi nơi này với ta hay không?”
Cố Linh Quân hoảng sợ, bỗng nhiên lui về phía sau tránh né móng heo của hắn ta, nói chuyện đứt quãng: “Ngươi ... Không có khả năng … Ta … Ta đã là Quý Phi, ngài là Tấn Vương … Chúng ta ... Chúng ta ...”
Tấn Vương lộ ra tươi cười, ẩn ý hiểu rõ: “Không cần sợ, ta chỉ hỏi nàng một câu, rời khỏi nơi này với ta, đi đến một nơi không có người nhận thức chúng ta, nàng nguyện ý không?”
Cố Linh Quân cúi đầu suy nghĩ một lát, vẻ mặt do dự: “Ta không biết.”
“Không sao, canh giờ cũng mau tới rồi, nàng về suy nghĩ kỹ đi, ta không vội vàng muốn biết đáp án, ta trong vòng nửa khắc muốn nàng làm ra sự lựa chọn là không có khả năng. Hôm nay biết trong lòng nàng cũng có ta, ta đã thực thỏa mãn. Chỉ cần nàng nguyện ý. Ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu nàng ra, đến lúc đó, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”
Cố Linh Quân nhanh chóng gật gật đầu, xoay người chạy khỏi nơi quỷ quái đáng sợ này.
Nhìn bóng dáng Cố Linh Quân rời đi, Tấn Vương chậm rãi gợi lên nụ cười trào phúng.
***
Thấy Cố Linh Quân chạy đến, Lục Trúc vẻ mặt sốt ruột đang đứng tại chỗ bước qua lại, lập tức chạy lên: “Nương nương, ngài thật đúng là làm nô tỳ sợ muốn chết.”
Vẻ mặt Cố Linh Quân cũng tái nhợt, cố gắng bình tĩnh nói: “Không có việc gì, trở về lại nói.”
Chủ tớ hai người trở lại hành cung, vừa mở cửa ra, thì nhìn thấy Tiêu Dục Hành đang ngồi ở trên giường.
Cố Linh Quân vừa thấy đến hắn thì nhịn không được đỏ hồng hốc mắt, ủy khuất lên tiếng: “Hoàng Thượng ...”
Tiêu Dục Hành đứng dậy, đỡ nàng tới trên giường, cầm chén trà ấm đút nàng uống.
“Uống trước chút nước trà ấm áp cơ thể.”
Tinh thần Cố Linh Quân còn trong cơn hoảng loạn, cái miệng nhỏ mở ra uống một hớp lại một hớp.
Đặng công công đứng ở một bên cũng lặng lẽ đưa cho Lục Trúc một ly, người cũng đang run rẫy.
Ngày ấy, sau khi nhận được chiếc khăn tay kia, Cố Linh Quân đảo mắt đã trộm giao cho Tiêu Dục Hành. Hơn nữa còn nhiều lần bảo đảm, bản thân tuyệt đối không có bất kỳ tâm tư gì đối với Tấn Vương.
Tiêu Dục Hành tiếp nhận khăn tay chỉ cười cười, yêu cầu nàng đến đúng hẹn.
Tất cả hành động hôm nay đều đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, cố ý giảm bớt binh lính canh giữ ở ngoài điện của nàng. Lúc nàng trộm rời khỏi, bọn binh lính cũng vô cùng phối hợp bị thích khách mèo hoang hấp dẫn mọi chú ý.
Cố Linh Quân biết, đây là tương kế tựu kế, nhưng nhớ đến người hẹn là Tấn Vương khi, trong lòng vẫn là nhịn không được mà run lên vì sợ hãi.
Rốt cuộc nơi hẹn là rừng núi hoang sơ, rất giống địa điểm quay phim ma.
Đã dần bình tĩnh lại, Cố Linh Quân nhịn không được ở trong lòng yên lặng chửi rủa.
--- “Tấn Vương cũng thật là ngu, nghĩ lại cũng biết, binh lính dày đặc thay phiên canh gác làm sao nàng có thể trộm chạy ra ngoài mà không bị phát hiện.”
--- “Thật đúng là tưởng nàng không có đầu óc sao, nói nói mấy câu là có thể dễ dàng lừa gạt được nàng? Quý Phi nương nương không làm, bỏ Hoàng Thượng chạy theo hắn, nàng bị lừa đá ngu hay sao mà bỏ nam nhân đẹp trai như Hoàng Thượng đi theo con cóc ghẻ như Tấn Vương.”
Tiêu Dục Hành ngồi kế bên đột nhiên cười ra tiếng.
Cố Linh Quân hoảng sợ, quay qua thì nhìn thấy Tiêu Dục Hành đang chăm chú nhìn nàng.
“Trẫm mang nàng đi đến một nơi.”
“Cái gì?”
Không đợi Cố Linh Quân có phản ứng, Tiêu Dục Hành đã đứng dậy, nhân tiện kéo nàng lên.
“Hoàng ... Hoàng Thượng?”
Tiêu Dục Hành lôi kéo nàng ra ngoài điện, ra lệnh: “Chuẩn bị ngựa, lập tức.”
Trương Đức Phúc không rõ nguyên do, vẫn là làm theo, dắt một con ngựa tới.
Sau khi Tiêu Dục Hành bế Cố Linh Quân lên thì cũng xoay người nhảy lên lưng ngựa, ném xuống một câu:“Không cần đi theo.”
Nhanh chóng giục ngựa chạy đi ra ngoài, chừa lại một đám người ở phía sau vội vàng kêu to.
“Hoàng Thượng.”
“Nương nương”.
Cố Linh Quân rút người vào trong áo khoác, cố gắng ngồi thẳng không đụng tới Tiêu Dục Hành.
“Hoàng Thượng, chúng ta muốn đi đâu, làm ra hành động lớn như vậy, bị Tấn Vương biết thì làm sao bây giờ.”
Tiêu Dục Hành cũng không có trả lời, Cố Linh Quân cũng không thể nhìn đến biểu cảm của hắn, nàng chỉ nghe được hắn nói một câu: “Ngồi chắc.”
Đã gia tốc giục ngựa về phía trước.
Không thể chống lại lực hút, Cố Linh Quân ngã vào trong lòng ngực Tiêu Dục Hành.
Cố Linh Quân cảm giác cơ bắp Tiêu Dục Hành căng chặt, sau đó hoàn toàn ôm vòng lấy nàng.
Gió luồng qua hai bên, không ngừng thổi thằng từ phía trước ra phía sau, thổi trúng tóc nàng, từng sợi tung bay theo làn gió.
Cố Linh Quân thấy không rõ đường đi, cảnh vật hai bên biến thành từng màn ảo ảnh. Chỉ biết Tiêu Dục Hành mang theo nàng chạy vào trong núi sâu.
Tới đỉnh núi, Tiêu Dục Hành vội vàng thít chặt dây cương.
Lần này Cố Linh Quân là thật sự bị hắn làm cho hoảng sợ, cả người cứng đờ lên, cơ thể run lên, đang định mở miệng nói chuyện gì đó thì đã bị Tiêu Dục Hành lên tiếng nói trước …
“Đừng cử động, mau nhìn xem.”
Cố Linh Quân giương mắt, thì nhìn thấy bầu trời xám xịt không biết từ khi nào đã sáng trong, mặt trời đang chậm rãi nhú lên, tầng tầng lớp lớp biển mây như bị lửa thiêu chuyển sang màu đỏ đậm.
Lá phong trong rừng cùng bị chiếu sáng, Cố Linh Quân cảm thấy, lửa cháy từ trên trời xuống tận mặt đất, ngọn lửa này đã đốt tới trên người nàng. Nàng bị hấp dẫn mọi sự chú ý, nhìn không chớp mắt, ngay cả hô hấp cũng ngừng theo.
Phía sau, Tiêu Dục Hành nhẹ nhàng đặt cằm lên trên đỉnh đầu của nàng, vẫn duy trì tư thế ôm lấy nàng.
Trong khoảng cách gần như không kẽ hở này, Cố Linh Quân phân biệt không rõ nhịp tim nhảy đến cực nhanh này là của nàng hay là của hắn.
Không biết qua bao lâu, mặt trời đã hoàn toàn lên cao, đánh thức chim chóc dậy sớm kiếm ăn, tụi chúng phát ra tiếng kêu khắp rừng.
Cố Linh Quân đã ngồi đến cả người cứng đờ, Tiêu Dục Hành xoay người xuống ngựa, lại trở tay ôm nàng xuống.
Cố Linh Quân nhìn hắn, cảm thấy giờ phút này bản thân nên nói cái gì đó, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Nàng im lặng nhìn một lát, trong giọng nói mang theo dịu dàng mà chính nàng cũng không phát hiện, hỏi: “Tại sao bệ hạ lại mang thần thiếp tới nơi này.”
Tiêu Dục Hành hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đột nhiên nhớ tới nơi này có thể nhìn thấy mặt trời mọc.”
Ngoài dự đoán, Cố Linh Quân đột nhiên cực kỳ vui vẻ, đè nén xuống tươi cười, kéo dài âm thanh, nói: “Thì ra là vậy.”
Cố Linh Quân lại im lặng, vẫn là nhịn không được hỏi tiếp: “Hoàng Thượng, hành động lớn như vậy ngài không sợ bị Tấn Vương phát hiện?”
--- “Thôi xong rồi, mệt nàng lo lắng đề phòng cả ngày, còn lén la lén lút đi gặp cái tên điên Tấn Vương kia, tất cả đều toi hết rồi, đều uổng phí hết rồi.”
Tiêu Dục Hành nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Nàng khá để ý đến hắn thì phải.”
Cố Linh Quân mở to hai mắt nhìn Tiêu Dục Hành, nóng lòng lên tiếng: “Đương nhiên không phải!”
Đang muốn giải thích thì thấy trong mắt Tiêu Dục Hành mang theo ý cười, mới phát hiện bản thân lại trúng kế.
Cố Linh Quân bậm chặt miệng, vẻ mặt “Ta giúp ngươi, ngươi lại đùa giỡn với ta như vậy, thật là quá không có nghĩa khí”.
Tiêu Dục Hành thu hồi tâm tư trêu đùa, nghiêm túc lại.
“Hiện giờ hắn bất quá chỉ là ‘ cái gì cũng có thể thử khi rơi vào tuyệt vọng ’, không làm dậy nổi sóng gió gì đâu. Cho dù hắn biết thì đã sao, hắn làm được gì trẫm. Huống chi, những gì hắn muốn biết, cần biết, đều là trẫm muốn làm cho hắn biết, chuyện trẫm không muốn hắn biết, đến chết hắn cũng không biết.” (edit xong đoạn này nhứt cả đầu)
Cố Linh Quân do dự không biết có nên hỏi Tấn Vương mắc phải ‘ bệnh ’ gì, Tiêu Dục Hành đã tri kỷ giải thích giùm nàng.
“Tấn Vương tính toán cử binh tạo phản trước khi phụ thân nàng trở về kinh thành. Nhưng trùng hợp là gió đông chuyển hướng thiêu sạch kho lúa của hắn, mà phụ thân nàng lại được ông trời trợ giúp. Chiến sự kết thúc trước dự kiến, ít ngày nữa sẽ về đến kinh thành.”
Cố Linh Quân nghe xong gật gật đầu, thuận theo nói: “Tấn Vương thật đúng là to gan lớn mật, bệ hạ tốt với hắn như vậy, vậy mà còn muốn tạo phản.”
Tiêu Dục Hành nhìn thẳng về nơi xa rừng rậm núi non, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tấn Vương cất giữ dã tâm đã lâu, đây là chuyện sớm hay muộn.”
Cố Linh Quân nhìn bóng dáng của hắn, lần đầu tiên cảm thấy cái ghế hoàng đế này của Tiêu Dục Hành thật *nàng độc.
*nàng độc: nàng đơn chỉ có một mình
Thật không uổng phí trong lòng nàng dâng lên một thứ tình cảm gọi là “trìu mến”, nàng bước đến gần sát Tiêu Dục Hành, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, thần thiếp sẽ vẫn luôn ở cạnh ngài.”
Tiêu Dục Hành im lặng hồi lâu, đang lúc Cố Linh Quân cho rằng hắn sẽ không đáp lại, thì Tiêu Dục Hành mở miệng nói: “Đây là đương nhiên, nàng còn muốn đi nơi nào.”
Trong nháy mắt, tất cả không khí màu hồng phấn đều bị câu này của hắn phá hư, thứ tình cảm gọi là “trìu mến” kia của Cố Linh Quân đã ‘ bụp ’ một tiếng, tan biến không thấy bóng dáng đâu.
Tiêu Dục Hành dắt dây cương, giọng truyền ra phía sau: “Còn ngẩn người đứng ở đó làm gì, là muốn tự đi bộ xuống núi sao?”
Cố Linh Quân căm giận đi qua, lần này là nàng tự mình bò lên trên lưng ngựa.
Trên đường xuống núi, Cố Linh Quân nhịn không được, trong lòng tức giận âm thầm mắng chửi.
--- “Bộ não mình bị bại liệt hay sao mà cảm thấy hắn nàng độc, còn nói ra sẽ ở bên cạnh hắn? Mình điên rồi hay sao?”
--- “Tiêu Dục Hành nên nàng độc một mình sống hết quãng đời còn lại mới đúng.”
Hết chương 14
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
9 chương
27 chương
83 chương
239 chương
53 chương
13 chương
248 chương
131 chương