“Có thật không?” Nàng cắn môi dưới, “Ta đây trách lầm bọn họ rồi, ta cho là bọn họ không muốn cho ta nhìn thấy ngươi.” Nàng mang vẻ mặt áy náy. “Không sao, ngươi tìm ta có chuyện gì?” “Có người, hắn gọi Thiệu thân vương, hắn nói ta là nữ tặc, là nữ nhân xấu…” Vừa nói mắt nàng quanh vành mắt đã đỏ lên. “Nhưng Bối Nhi không phải đã nói cho ngươi là hắn nhận lầm người rồi sao?” Nàng sửng sốt, “Ngươi biết? Công chúa đã nói cho ngươi sao?” Hắn gật đầu, “Cho nên ngươi lựa chọn tin tưởng ta, vẫn tin tưởng chúng ta chính là có duyên gặp mặt dù chỉ một lần?” “Đương nhiên là ta tin ngươi.” Nàng không chút do dự trả lời. Hắn ôn nhu cười một tiếng, “Vậy thì tốt, Thiệu thân vương năm ngoái chịu tang của nhi tử rất đau lòng, vẫn không có cách quên đi lo lắng, mà con hắn là bởi vì tham luyến sắc đẹp mới gặp phải ác báo. Cho nên hắn chỉ cần nhìn thấy cô nương trẻ tuổi nào có tướng mạo xinh đẹp đều cho rằng đó chính là nữ nhân đã hại chết nhi tử của hắn.” “Thì ra là như vậy thật đáng thương a!” Nàng lẩm bẩm nói nhỏ. Hắn kéo tay nàng hạ xuống môi hôn một cái, mặt của nàng nhất thời đỏ đến rừng rực. Hắn dịu dàng nhìn nàng. Nàng mặc dù lệ thuộc vào hắn nhưng ngoài trừ ôm hôn hắn cũng không dám tiến thêm một bước, chỉ sợ một lúc nào đó lại hù nàng hoảng sợ mất thôi, dù sao nàng cũng đã quên đi mọi chuyện. Chẳng qua là chuyện này thật sự làm khổ hắn, hắn hàng đêm đều ôm nàng ngủ nhưng lại không thể đoạt lấy… Bị đôi mắt đen kia nhìn chằm chằm, nàng không khỏi đỏ mặt, thân thể cứ thế nóng dần lên, trong lòng lại càng không ngừng run rẩy. Nàng mơ hồ hiểu rõ, nàng đã sớm thuộc về hắn, mặc dù hắn cũng không nói ra chuyện thân mật giữa hai người nhưng đến từ khát vọng bản thân mỗi khi hắn đến gần mơ hồ đều làm thân thể nàng run rẩy… “Ta nghĩ vẽ tranh, nghĩ muốn tặng ngươi một bức tranh có được hay không?” Vẫn bị ánh mắt nóng rực của hắn bao vây, nàng chân tay luống cuống không thể làm gì khác hơn là tìm ra một chuyện nào đó để làm. “Tốt.” Hắn hít sâu một cái, lúc này mới đem ánh mắt từ trên người nàng dời đi. Nàng tinh khiết như thế, trời sanh đã mang theo mị lực, mà mị lực ấy lại là do tự nhiên mà phát ra, không mang theo một chút giả tạo nào, hắn không biết mình còn có thể nhẫn nại đến bao lâu? Chỉ chốc lát bên trong đình đài, giấy bút đã chuẩn bị đầy đủ, Tô Yên Nhi lẳng lặng cầm lấy bút lông, một nét lại một nét vẽ lấy, mỉm cười ôn nhu nhìn hắn, bộ dáng điềm tĩnh kia tựa như đóa hoa sen yên lặng trong nước, tựa như không nhiễm chút bụi bẩn chốn hồng trần nào, mỗi người ở đây không khỏi cũng yên lặng ngắm nhìn nàng. Đợi nàng vẽ tranh đã mệt mỏi liền trở về phòng nghỉ ngơi, Chu Hạo Hi lúc này mới truyền thái y tới, đem tên thuốc “Mất Tâm Tán” nói cho các thái y nghe, nhưng bọn hắn hai mặt nhìn nhau, đối với tên của loại thuốc này hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Hắn phải sẽ tìm Đường Thiệu Tổ, Tần Duy Lễ. Đường Thiệu Tổ thân là thiếu chủ, người trên giang hồ hắn quen biết rất nhiều, mà Tần Duy Lễ nhiều năm ở Giang Nam làm quan phụ mẫu, giao lưu bằng hữu khắp thiên hạ, song hai người đối với tên của loại thuốc này cũng thấy rất xa lạ.