Hoàng thượng của ta

Chương 3 : Đêm nay nhớ về cố hương cách xa ngàn dặm

Vừa kết thúc ngày học đầu tiên, Nhĩ Lan lập tức mắc phải chứng bệnh sợ học, vả lại, bệnh tình đã vô cùng nghiêm trọng, đến mức không thể cứu vãn. “Trương Mạn Ni, rốt cuộc em bị sao vậy, đề tài này cũng không biết?” “Trương Mạn Ni, em lên giải phương trình này.” “Trương Mạn Ni!!!” Nhĩ Lan vùi đầu xuống bàn học, nơi này quá nguy hiểm, nàng nhớ lại Đại Đường, so sánh với "Thầy giáo" ở nơi này, Trần lương viện và Lý tần nàng không thích cũng đều trở nên đáng yêu hơn. Vị trí của Trương Mạn Ni là bàn thứ tư ở dãy ngoài cùng, còn của Thẩm Hạo Nam là bàn cuối dãy chính giữa, Nhĩ Lan xoay đầu nhìn Lý Long Cơ đang chăm chú nghe giảng, dáng ngồi thực đoan chính, nếu như ngồi trên long ỷ trước triều đình, một đôi mắt đen sâu thẳm thâm thúy, không biết có giống nàng nghe không hiểu thầy giáo đang nói gì hay không. “Mạn Ni, trong trường đồn cậu và Hạo Nam quen nhau, có phải thật không?” Có người chạm vào khuỷu tay nàng, Nhĩ Lan quay đầu, là bạn học của nàng - Hà Hiểu Tĩnh. Nhĩ Lan không biết nên trả lời như thế nào, Hà Hiểu Tĩnh lại nhìn nàng im lặng thành nàng xấu hổ, cười khanh khách, nói nhỏ vào tai nàng: “Tớ phát hiện ra, sau khai giảng, Thẩm Hạo Nam thay đổi rất nhiều, có sức quyến rũ hơn trước kia nhiều, cũng có hứng thú.” Nhĩ Lan không phản đối: “Ha hả……” Hà Hiểu Tĩnh nhìn nàng vẻ điều tra, thay đổi đề tài: “Còn có cậu cũng thay đổi.” Dừng lại, dường như có chuyện khó nói, “Tiểu Ni, tuy rằng cậu không thông minh lắm, nhưng mà thật sự không ngốc giống như hiện tại, cái gì cũng không biết……” Dường như thấy mình vừa tổn thương người khác, Hà Hiểu Tĩnh lại an ủi: “Chẳng qua là văn thơ cổ cậu giỏi lên rất nhiều, ngay cả bây giờ nói chuyện, cũng có vẻ rất nho nhã.” Đi vào một thế giới mình chưa từng biết đến luôn đặc biệt thiếu cảm giác an toàn, nhưng mà may mắn còn có một người theo nàng, tuy rằng người nọ là cửu ngũ chí tôn, nhưng mà với Nhĩ Lan, quên đi thân phận của hắn, hắn lại là đồng hương của nàng, cho nên cho dù người nọ không tốt với nàng, nhưng mà ở chỗ này, Nhĩ Lan vẫn rất muốn dựa vào hắn. Sau khi tan học, người nọ chờ nàng ở nhà xe, Nhĩ Lan chạy chậm đến trước mặt hắn, sau khi hắn mở khóa xe, rất tự giác ngồi ở yên sau. “Trẫm có nói đưa ngươi trở về sao?” Lý Long Cơ nhướng mày nhìn nàng. Nhĩ Lan mặc kệ, dù sao hắn cũng không thể làm gì nàng, mặt dày nhìn hắn mắng. “Hừ, ngồi cho vững.” Lý Long Cơ đặt chân lên bàn đạp, xe vèo một tiếng, đi một quãng xa. Nhĩ Lan hoảng sợ, ôm chặt eo Lý Long Cơ. “To gan.” Phía trước vang lên một tiếng quát lớn, hơi chút dừng lại, “Chu quý nhân làm gì vậy? Quyến rũ trẫm?” Nhĩ Lan vội vàng buông tay, giải thích: “Không có, thật không có……” Người nọ phía trước khẽ hừ một tiếng, rõ ràng là không tin lời nàng nói. Trong lòng Nhĩ Lan rối rắm, ngửa mặt lên trời thét dài, Hoàng Thượng, sao ngài có thể ngạo kiều như thế! Cho dù là ở Đại Đường hay ở đây, con người đều bị đánh giá phân tầng lớp, tỷ như ở Đại Minh Cung, nàng là phi tử nho nhỏ không được sủng ái, đi đến đây, nànglà "Học sinh dở", tuy là thành tích học tập trước kia của Trương Mạn Ni cũng không tốt, nhưng mà bây giờ lại càng không tốt hơn nữa. Nhĩ Lan rất thắc mắc vì sao Lý Long Cơ giỏi hơn nàng, còn giỏi hơn rất nhiều, tuy rằng kết quả của hắn không phải rực rỡ chói lóa, nhưng chỉ một tháng ngắn ngủi, thành tích của hắn và tốc độ đạp xe của hắn đều vọt lên trên, trừ thành tích tiếng Anh, mới ở mức tàm tạm. Ban công hai nhà Thẩm - Trương chỉ cách nhau một thước, nhưng không thể so với ban công trống rỗng nhà họ Thẩm, bởi vì mẹ Trương thích trồng hoa, từ phòng của Mạn Ni đến ban công có trên dưới mười chậu hoa, tháng Mười nhập thu, hai hàng cúc trắng nở đầy sức sống. Ban đêm sao trời thật an tĩnh, Nhĩ Lan ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, suy nghĩ trong lòng tràn ngập chua xót, đau đớn, rất đau đớn, ngoại trừ bầu trời đầy sao, dường như nàng không nhìn thấy điểm gì tương tự Đại Đường ở nơi này. “Đêm nay nhớ về cố hương cách xa ngàn dặm, lại một năm nữa sương phủ Minh triều.” “Sao, muốn trở về?” Giọng nói lạnh lùng quen thuộc. Nhĩ Lan quay đầu cười khổ: “Hoàng Thượng không muốn sao?” “Không phải muốn, mà là nhất định." Bầu trời cuồn cuộn vô biên che đi đôi mắt thăm thẳm của hắn, lúc này sắc mặt Lý Long Cơ có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt vô cùng rõ ràng, như là thiên sơn vạn thủy đều không ngăn cản được ý muốn trở về của hắn, cho dù là gian nan như thế nào, nhưng lòng tin đều không thay đổi. Có những lời này của Lý Long Cơ, Nhĩ Lan đột nhiên có chút dũng khí, nàng bỗng nhiên cười với hắn, so với bầu trời đêm còn lộng lẫy hơn, nàng nói: “Được, chúng ta nhất định phải trở về, nơi đó có giang sơn vạn dặm của ngài, cũng còn có…… Phụ thân thần thiếp đang đợi thiếp trở về.” Lý Long Cơ hơi hơi mỉm cười, đứng thẳng người. Nhĩ Lan nhìn hắn, ảo tưởng dáng vẻ hắn mặc long bào, nghĩ vậy, Nhĩ Lan cúi đầu, nàng cũng thật thất bại, tiến cung hai năm, hắn còn chẳng nhớ người như nàng. Lấy hết can đảm, nàng mở miệng hỏi: “Hoàng Thượng, người thật sự, là dáng vẻ gì?” Lý Long Cơ sửng sốt, giống như rất bất ngờ với câu hỏi của nàng, nâng mi nhìn nàng một cái, thu hồi ánh mắt nói: “Ngươi chưa thấy qua trẫm sao?” Nhĩ Lan nhỏ giọng nói: “Thần thiếp tiến cung còn chưa có cơ hội thấy mặt Hoàng thượng một lần.” “Ngươi đang oán trách trẫm?” “Thần thiếp không có!” “Đùa ngươi thôi.” Ngữ khí Lý Long Cơ thản nhiên, sau đó lại nhẹ nhàng nói: “Rất giống thân thể này, dáng vẻ của hắn và trẫm có chín phần giống nhau, nhưng hắn trẻ hơn trẫm một chút." Nhĩ Lan “A” thanh, Lý Long Cơ nhìn dáng vẻ vờ như không biết của nàng, cũng hỏi nàng đề tài tương tự: “Vậy còn ngươi?” Nhĩ Lan: “Nàng đẹp hơn thiếp một chút.” Lý Long Cơ như đã biết trước: “Nói vậy cũng như vậykhông, bằng không trẫm……” Không đợi Lý Long Cơ nói xong, Nhĩ Lan phồng má nói thêm: “Nhưng mà thần thiếp cũng thanh tú hơn nàng.” “Thật không?” Lý Long Cơ nhếch môi, cười bỡn cợt với nàng: “Chờ khi trở về, trẫm nhất định phải nhìn ngươi một cái……” Nhĩ Lan đỏ mặt, may mắn là ánh trăng mông lung không rõ, chớp chớp đã bình tĩnh trở lại: “Ta về ngủ trước.” “Quỳ an đi……” Lý Long Cơ nói theo thói quen, dừng lại, ý thức được đây không phải là trong cung điện ở Đại Đường, khua tay, nhàn nhạt nói: “Đi ngủ sớm một chút.”