"Tiểu Mi." Quân Khanh Vũ thở dài một hơi, kéo nàng lại, "Ngươi làm vậy sẽ khiến mình bị thương." Thanh âm của hắn bao dung cùng sủng nịch, sau đó nắm chặt tay nữ tử. "Khiến mình bị thương?" Tô Mi buồn bã cười, "Hoàng thượng yêu thương thần thiếp sao? Nếu người yêu thương thần thiếp thì vì sao phải giấu thần thiếp ở đây." "Ngươi biết trẫm vì muốn tốt cho ngươi." Đối phương bắt đầu phát giận, nhưng Quân Khanh Vũ lại không chút tức giận nào. "Nếu cứ tiếp tục như vậy thì hoàng thượng người cũng đừng tới nữa. Chờ ngày thu thập thi thể của thần thiếp đi." "Tiểu Mi." Giọng Quân Khanh Vũ trầm thấp cắt ngang, trong không khí xuất hiện trầm mặc đông lạnh, nửa ngày sau hắn mới nói, "Rất nhanh thôi. Chỉ mấy ngày nữa." Thân thể của A Cửu cứng đờ, cái tên này cũng không xa lạ gì, tất cả đều nằm trong suy đoán của nàng, hoàn toàn không ngoài ý liệu. Nhưng không hiểu sao lại thấy đau buồn khó tả. Hết thảy trước mắt đều như đã đoán trước, thân phận của cô gái kia, một tiếng Tiểu Mi kia, cái gì cũng rất rõ. Lần đầu tiên độc phát, trong miệng hắn thì thào hai chữ Tiểu Mi. Bởi vì hại chết sủng khuyển của nàng ta, nàng suýt nữa bị ép tới ao kết băng, cuối cùng bị tống giam vào lãnh cung. Hắn nói, đừng tổn thương chính mình. Nhưng ngày kế sau đại điện phong phi, hắn không tiếc dùng trâm đâm vào tay nàng, mặc dù đẹp, nhưng hắn không thích. Bởi vì không thích, vì thế tùy ý thương tổn. Bởi vì yêu, mới đưa người mình yêu sâu đậm, bao dung giấu kín. A Cửu không nhìn nữa, ôm cánh tay ngồi trên nóc nhà lạnh lẽo, nhìn bầu trời phía Đông, khuôn mặt thanh tú không mang biểu tình, hắc đồng như nhuộm mực. Thuần túy mà nồng đậm. Tô Mi... Từ sau khi nàng đến thế giới này, đã không ngừng nghe về chuyện xưa của nữ tử đó. Cảnh Nhất Bích từng nói, Quân Khanh Vũ rất yêu thương một nữ nhân. Đồn đại, chỉ vì một khúc Lạc hoa lưu thủy, cô gái kia kinh hồng lục quốc, khuynh thành chi tư cũng chỉ có Cảnh Nhất Bích dám sánh. A Cửu cúi đầu, Tô Mi như vậy, đừng nói nam tử, dù là nữ tử cũng khó tránh khỏi động tâm. Huống chi thanh âm của nàng mềm mại, âm cuối mang mấy phần mị hoặc... Nàng vào cung một năm, Quân Khanh Vũ cũng không chạm vào nàng. Nếu là trước đây thì sẽ cho rằng Quân Khanh Vũ không thích, lười chạm. Nhưng thủ cung sa kia lại nói cho nàng biết, Quân Khanh Vũ làm như vậy, hoàn toàn vì muốn bảo vệ Tô Mi. Giống như hiện tại giấu nàng ở nơi bí ẩn này. Còn chính nàng thì sao? A Cửu vén tay áo lên, nhìn cánh tay của mình, ngơ ngẩn nhìn thủ cung sa, bên môi khẽ cười thảm. Quân Khanh Vũ, tối hôm qua ngươi bảo ta lưu lại, là động tình, hay chỉ là động dục? "Ba..." Trong phòng lại một phen đập phá mới, A Cửu không muốn để ý tới, xoay người nhảy xuống. Nhưng vừa mới rơi xuống đất, áo choàng phía sau lại vướng trên nhánh cây, sau đó xoẹt một tiếng bị xé rách. A Cửu vội đứng dậy, nhưng do trước lúc rơi xuống đất hai chân đã tê dại, nên bị trật mắt cá chân. Mà bên trong đã có động tĩnh, A Cửu gấp gáp dời khỏi ven đường mấy bước, thực sự vô cùng đau, chỉ có cách ngồi xổm xuống, toàn bộ cánh tay đều lộ ra. "Ai?" Thanh âm cảnh giác đuổi theo, lúc này một thanh kiếm rơi vào trên cổ A Cửu. Mũi kiếm sắc bén cắt rách da thịt, A Cửu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy người cầm kiếm là Tả Khuynh. "Nương nương." Tả Khuynh cả kinh vội thu kiếm, tiến lên đỡ A Cửu. "Tả Khuynh, phiền ngươi đưa ta hồi Mai ẩn điện." Mắt cá chân đã sưng, nàng đột nhiên không muốn để hắn nhìn thấy bản thân mình chật vật, nói khẽ với Tả Khuynh. Tả Khuynh gật đầu, đỡ A Cửu chậm rãi trở về, mà lúc này, một thanh âm lãnh lệ truyền đến, "Tả Khuynh, là ai?" Tả Khuynh ngừng bước chân, vô cùng khó xử nhìn A Cửu, "Nương nương, ở đây là cấm địa, hoàng thượng có lệnh không ai được tự ý xông vào." "Thôi, ngươi dẫn ta vào đi." Nàng là sát thủ, nàng hiểu ý của Tả Khuynh. Mỗi một bước đi đều đau đớn gian nan, nhờ Tả Khuynh đỡ tới cửa, đã thấy Quân Khanh Vũ từ trong phòng đi ra. Hai người bốn mắt tương giao, mắt phượng kinh ngạc nhìn A Cửu, nhưng cũng chỉ chốc lát, rồi không khí lập tức đông lạnh, không ai nói gì, cứ yên tĩnh như vậy. Tựa hồ, đều đang chờ đợi đối phương mở miệng nói trước. "Hoàng thượng." Tiếng Tô Mi truyền đến, phá vỡ một mạch phân vạch. Quân Khanh Vũ quay đầu nhìn Tô Mi từ bên trong đi ra, sau đó vươn tay với nàng, "Bên ngoài lạnh, sao ngươi lại đi ra." Nói là như thế, nhưng động tác của hắn lại vô thức ôm cô gái xinh đẹp vào trong lòng. Khóe miệng A Cửu xẹt qua một tia cười khổ không thể nhận ra, sau đó dời mắt nhìn về phía vài cọng hoa đào trong viện. "Bên ngoài có động tĩnh lạ, là ai tới sao?" Nữ tử đầu tựa trong lòng Quân Khanh Vũ, thanh âm mang theo điểm sợ hãi. "Đừng sợ. Là người quen." Nói xong, ánh mắt của hắn mới lại rơi vào trên người A Cửu, bỗng nhiên phát hiện nàng cũng không mặc áo choàng, chỉ tùy ý mặc một bộ áo khoác của hắn, tay áo bên trái đã rách, lộ ra cánh tay trắng nõn. "Sao ngươi lại ở đây?" Hắn đè nén tức giận chất vấn. "Lạc đường." Nàng nhàn nhạt đáp, không nhìn hắn. Nghe thấy thanh âm của một cô gái, trong lòng Tô Mi cũng ngẩng đầu tò mò nhìn A Cửu. Ở cửa viện, là một nữ tử được Tả Khuynh cẩn thận đỡ, sắc mặt trắng bệch vô cùng, mái tóc tùy ý buông trên vai, nhưng gương mặt mang đường nét rõ ràng, mày giữa có vài phần cao quý tao nhã. Song đồng nhìn hoa đào như mực nhuộm, có vài phần quật cường. Nàng đứng thẳng người, như hồng mai ngạo tuyết nở rộ, khí chất lãnh lệ không ai sánh bằng. Hơn nữa, nàng còn mặc y phục của hoàng thượng. Một cảm giác nguy cơ chưa từng có xông lên đầu, Tô Mi tinh tế quan sát nữ tử phía trước, đột nhiên cảm thấy quen mặt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. "Hoàng thượng, vị tỷ tỷ này là?" Tỷ tỷ? A Cửu nhìn Tô Mi, thầm nghĩ nếu bàn về niên kỷ, Mai Tư Noãn này còn nhỏ hơn Tô Mi ba tuổi. Nhưng nếu nói về chính mình thì nàng cùng tuổi với Quân Khanh Vũ, một tiếng tỷ tỷ cũng không quá. Thế nhưng, tiếng tỷ tỷ, lại làm nàng không được tự nhiên. Có thể bởi vì khuôn mặt kia giống với trong ác mộng, cũng có thể bởi vì nàng là Tô Mi. Nhưng cũng không nghe được Quân Khanh Vũ trả lời, A Cửu không khỏi lắc đầu cười. Quân Khanh Vũ, chẳng lẽ ngươi luyến tiếc cho nữ nhân ngươi âu yếm biết, người trước mắt này là Thục phi của ngươi, thậm chí một canh giờ trước còn vành tai tóc mai chạm nhau như keo sơn, nữ nhân cùng sàng cộng giường? Vành tai tóc mai chạm nhau, như giao tựa đầu gối? A Cửu tươi cười hơn một tia trào phúng đối với chính mình. Mấy canh giờ trước, nàng còn cảm thấy hai từ này rất đẹp, làm cho lòng người ấm áp. Nhưng mà bây giờ, nghĩ tới hai từ này, lại thấy nam tử không dám thừa nhận thân phận của mình, thật châm chọc. "Hoàng thượng." A Cửu hơi nhíu mày, dùng ngữ khí xa cách nói, "Tả Khuynh nói đây là cấm địa, không được thiện nhập. Ta lầm đường xông vào, cam nguyện bị phạt." Hắn biết, lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này đã biết, nàng thống hận lễ tiết của hoàng gia. Vì thế mấy ngày nay hai người gần gũi ở chung đều chậm rãi quen với việc nàng gọi hắn là, Quân Khanh Vũ. Tiếng hoàng thượng, ở trong miệng nàng đi ra luôn mang theo ý tứ trào phúng. Nàng còn dùng một từ Ta, không phải thần thiếp, chắc hẳn đã biết hắn không muốn ở trước mặt Tô Mi nói ra thân phận của nàng. Quân Khanh Vũ chăm chú nhìn A Cửu, trong lòng sợ hãi khó hiểu. "Ngươi đi xuống trước đi." Quân Khanh Vũ cho Tả Khuynh một ánh mắt, ý bảo mang A Cửu đi. "Hoàng thượng. Chỗ này là chính miệng người hạ chỉ không được tự ý xông vào, bây giờ người thả ta đi, chẳng lẽ muốn đi ngược với ý chỉ của mình?" A Cửu hít sâu một hơi, đem chữ Quân Khanh Vũ nuốt vào, "Cổ ngữ nói, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, người làm vua một nước, không thể chỉ nói mà không làm. Nếu không tương lai sao khiến lục quốc thần phục!" "Mai Nhị!" Thanh âm thịnh nộ vang lên bên tai, ánh mắt của Quân Khanh Vũ mang theo sát khí nhìn chằm chằm A Cửu, "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Hắn không muốn trách phạt nàng, chẳng lẽ sai rồi, còn muốn bị nàng tự trách? "Ta nguyện làm gương tốt, phạm sai lầm phải bị trừng phạt!" "Ha ha ha..." Quân Khanh Vũ buông Tô Mi ra, kiệt lực áp chế lửa giận đi tới trước người A Cửu, "Ngươi muốn bị phạt như vậy sao?" "Đúng." Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt không có một tia sợ hãi. "Vậy ngươi muốn bị phạt cái gì?"