Phòng khách lại được một trận cười vang, Lý tay nhỏ nói, "Công tử, tam cục này ngươi cược giữa, không lớn không nhỏ. Khó như vậy thì cược thế nào?" "Ha ha..." Tiếng cười vẫn không ngừng, Quân Khanh Vũ mím môi, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đoàn người, lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. "Ta đương nhiên biết là khó." A Cửu nhướn môi, từ bên cạnh cũng lấy tới một đầu chung, "Vì thế, ta cược của mình lớn hơn các ngươi." "Tiểu ca ca, ngươi mới tới sao." Một công tử quý tộc ôm mỹ nhân ồn ào nói. "Nơi này có quy định không thể tự cược mình?" Ngón tay A Cửu còn quấn một tầng cát mịn, nắm đầu chung màu đen, nhẹ nhàng quơ quơ. Chất gỗ đào, thành thực không có bất kỳ tham giả. Xem ra ở đây hoàn toàn dùng kỹ thuật chân thật. Thiên thủ Quan Âm bên kia hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn, bắt đầu cầm lên đầu trung, Lý tay nhỏ vừa nhìn, bàn tay cũng không rảnh rỗi. Không khí xung quanh ngưng đọng chỉ còn tiếng xúc xắc thanh thúy dễ nghe tác động tới thần kinh của mọi người trong sảnh. Chỉ có A Cửu không động thủ, yên lặng nghe. Thiên thủ Quan Âm cùng Lý tay nhỏ đồng thời buông xuống, có người hô mở một tiếng. A Cửu cũng đã nghe xong, kỳ thực điểm của hai người kia cũng không cao, chủ yếu là ở thời gian mở chung xem ai nhanh tay đổi bài trong nháy mắt. "Thiên thủ Quan Âm ——33 điểm." "Lý tay nhỏ ——30 điểm." Rốt cuộc vẫn là Thiên thủ Quan Âm xuất thủ tốc độ hơn Lý tay nhỏ. Thiên thủ Quan Âm đắc thắng liếc A Cửu, "Công tử, ngươi không ném xúc xắc sao?" Lúc này mọi người mới chậm nhìn lại, thấy A Cửu vẫn còn chưa lắc xúc xắc. Nàng cũng không gấp, chậm rãi dơ xúc xắc lắc lư. Xúc xắc gỗ đào tương hỗ đánh vào nhau, thanh âm thanh thúy có nhiều tiết tấu, từ chậm biến mau, đến cuối cùng càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp. Mắt Quân Khanh Vũ sáng ngời, từ vị trí đứng dậy, nhìn dung mạo thiếu niên thanh tú đứng trong đám người, lại ngẩng đầu lên, đã thấy Mộ Dung Tự Tô hơi xốc mành. Xúc xắc kịch liệt chạm vào nhau như thanh âm hoang dã lục lạc dễ nghe, như đất bồi nữ tử xoay tròn thắt lưng, phát ra tiếng cười động nhân. "Ba!" A Cửu đặt mạnh xúc xắc xuống bàn, thản nhiên mở nắp. "Ngại quá... Vận khí hơi tốt, hơn ngươi một điểm ——34." A Cửu xông vào nắm tay Quan Âm sắc mặt trắng bệch mỉm cười. Ngày đó, ở Lạc Hoa lâu xuất hiện một thiếu niên xa lạ, liên tục thắng tất cả các danh bài đệ nhất cao thủ của Đế Đô. Nhưng lúc gần đi, thiếu niên kia chỉ mang theo tiền hắn đặt cọc, "Đổ không phải vàng, gặp phải địch thủ mới ý nghĩa." —————————- Màn đêm buông xuống, ba người bỏ rơi hết đám người theo dõi, cuối cùng dừng trước nhai đạo phồn hoa nhất của Đế đô. Đế đô vừa vào đêm so với ban ngày càng phồn hoa hơn. Bên cạnh nhai đạo không chỉ có tửu lâu nổi danh đắt tiền nhất, mà thậm chí còn có sạp khoai lang nướng của một lão nhân. Trời rất lạnh, khoai lang vừa ra lò chính là món ăn ngon nhất. "Lão nhân gia, cho ta hai khoai lang ngọt, cộng thêm một phấn." Trong khi đợi xe ngựa Tả Khuynh đến đón bọn họ, ba người ngồi xuống cái quán bên cạnh. Quân Khanh Vũ sắc mặt âm trầm, Cảnh Nhất Bích thì cũng như có tâm sự, hai người này từ lúc rời khỏi Lạc Hoa lâu đã không nói một câu. "Bích công tử. Cho ngươi." A Cửu đem khoai lang phấn đưa cho Cảnh Nhất Bích, "Phấn không quá ngọt, chắc ngươi sẽ thích ăn." Thập Nhất không thích ăn đồ quá ngọt. Vì thế mỗi lần ăn khoai lang đều đem củ ngọt cho nàng, còn mình thì ăn phấn. Cảnh Nhất Bích lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn sắc mặt của Quân Khanh Vũ ngày một tối, hắn chỉ dám đưa hai tay ra tiếp nhận, lại không cắn một miếng. A Cửu sửng sốt. Lúc này mới nhớ tới Quân Khanh Vũ, nên đem một củ đưa tới. "Cái này mà ngươi cũng để cho trẫm ăn?" "Ngươi không ăn sao?" Quân Khanh Vũ từ nhỏ đã ưa sạch sẽ, vừa ở trong Lạc Hoa lâu ngay cả một giọt nước cũng không chịu uống, "Đã một ngày rồi, ngươi không ăn sẽ bị đói. Ngươi trước ăn một chút đi, khoai lang nướng này so với rau xào sạch sẽ bên ngoài còn tốt hơn nhiều." Giọng của nàng không còn lạnh lùng thường ngày, mà như ẩn ẩn một chút lo lắng. "Cái này..." Quân Khanh Vũ cắn môi, "...Có vỏ..." A Cửu căng cứng cơ mặt, mới nhớ Tả Khuynh và Hữu Danh không ở đây, dù cho hắn đói chết cũng không có ai hầu hạ. A Cửu cẩn thận từng li từng tí bóc vỏ khoai lang, đáy mắt chú ý thấy hắn nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đáy mắt hắn lóe ý cười. "Xong rồi." Nàng đem khoai lang đã lột phân nửa đưa cho Quân Khanh Vũ, nhưng hắn lại không vui nhướn mày. "Mai Nhị, ngươi muốn trẫm tự cầm ăn sao?" "Chẳng lẽ ngươi muốn ta đút ngươi ăn?" A Cửu có chút xấu hổ nhìn Cảnh Nhất Bích im lặng không lên tiếng, hung hăng trợn mắt liếc Quân Khanh Vũ. Hắn là hoàng đế! Từ đáy lòng A Cửu tự an ủi chính mình, sau đó đem khoai lang đút tới bên môi hắn. Hắn thăm dò cắn một miếng, động tác cực kỳ nhã nhặn ưu nhã, lông mi hơi buông xuống cùng làn da trắng nõn khiến nàng không khỏi nhớ tới con mèo quý tộc châu Âu đã gặp qua trước đây. Đối phương hơi nhăn mày, tử đồng nhìn nàng, "Quá ngọt, trẫm không thích." Không thích đồ ngọt?! Tay A Cửu run lên, suýt nữa không khống chế được đem khoai lang nóng nện trên mặt hắn. "Nương nương, thử xem này." Cảnh Nhất Bích vẫn yên tĩnh ngồi một bên lúc này đem khoai lang trong tay mình đưa tới. ( Bích ca ca đáng thương (((((((((( ) A Cửu hít sâu một hơi, lại đem một chút vỏ bóc ra, sau đó đút tới bên môi Quân Khanh Vũ. Hắn vẫn từ từ cắn một ngụm nhỏ... A Cửu không khỏi chửi thầm: Mẹ nó, ăn như mèo! Bất quá lần này, lông mày của hắn cũng không nhướn lên nữa, trái lại nở một nụ cười. Cũng may bọn họ ngồi trong góc khuất nhất nên không có ai thấy. Chờ Quân Khanh Vũ từ từ ăn xong hơn một nửa, cánh tay của A Cửu đã cứng đơ. Mẹ nó, cho dù có là Thập Nhất, trước đây nàng cũng không hầu hạ đến thế này! Vậy mà Quân Khanh Vũ này dám bắt nàng hầu hạ tới hai lần! Hơn nữa còn tươi cười rất thích ý tiếp thu sự hầu hạ. Khoai lang đã mua xong, bất đắc dĩ A Cửu chỉ có thể đem khoai của mình đưa cho Cảnh Nhất Bích, còn mình thì ăn củ khoai Quân Khanh Vũ vừa cắn một miếng. "Quá ngọt, ngươi có thể ăn không?" A Cửu có chút lo lắng nhìn Cảnh Nhất Bích. "Rất tốt, từ trước đến nay ta cũng coi như thích đồ ngọt." Động tác của đối phương cũng cực kỳ ưu nhã nghiêm túc, thần thái rất giống Thập Nhất. Chỉ là trong trí nhớ, Thập Nhất không thích đồ ngọt. Thấy A Cửu cắn vào miếng khoai hắn vừa ăn, ý cười trên mặt Quân Khanh Vũ càng đậm. (=.=) Hắn thật tình cười, khóe mắt cong bên, má lúm đồng tiền bên môi như hai cơn xoáy, thanh tú như nữ tử. A Cửu quay đầu liếc hắn một cái, nếu không phải vì không còn thì cho dù có đánh chết nàng cũng không ăn lại của hắn. "Ngươi có nắm chắc Mộ Dung Tự Tô thích người đánh bạc không?" "Lạc Hoa lâu một mặt là dân cờ bạc, một mặt là mỹ nữ, hắn chỉ cần ngồi giữa sẽ thấy hết hai bên. Nhưng điều đặc biệt là hắn ngồi đối mặt với sòng bạc, cho nên chắc chắn hắn không có hứng thú với mỹ nữ, cũng càng chắc chắn hắn đang tìm người trong sòng bạc." "Tìm người?" Cảnh Nhất Bích không khỏi hiếu kỳ. "Không rõ lắm, ngày mai mới biết." Ba người đều đã đoán ra trong lòng, chỉ là không ai nói. Mà A Cửu càng không thể nói, bởi vì người Mộ Dung Tự Tô tìm rất có thể là một "cao thủ" có đôi tay cực nhanh. Mặc dù nhiều lần nàng đều thắng, nhưng lại không giống Thiên thủ Quan Âm hay Lý tay nhỏ "xuất thủ" điều động. Nếu Mộ Dung Tự Tô thực sự muốn tìm người như vậy thì nhất định sẽ chủ động thăm dò A Cửu xem có hài lòng không. Cứ như vậy, nàng nhất định phải để Mộ Dung Tự Tô biết năng lực của nàng. Nhưng lại phải giấu Quân Khanh Vũ và Cảnh Nhất Bích. Xe ngựa của Hữu Danh đã tới, A Cửu cùng Quân Khanh Vũ lên xe, còn Cảnh Nhất Bích thì ngồi xe của mình hồi phủ. Bầu không khí trên đường vô cùng quỷ dị, hai người đều rất ăn ý nhắm mắt dưỡng thần, không ai nói chuyện. Nhưng lúc vừa hồi cung, Quân Khanh Vũ lại đòi đi theo tới Mai ẩn điện. Hồng Nhi bưng trà, Quân Khanh Vũ cũng không uống một ngụm, nhưng may Hữu Danh nhanh chóng sai ngự thiện phòng đưa tới thức ăn. Năm sáu cái khay được bày lên, phân lượng cũng không nhiều, chỉ cực kỳ tinh xảo. Cung nữ theo đến dùng đũa bạc gắp thử ăn, xác định không có vấn đề, mới thực sự bày trước mặt hắn. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn dùng bữa, A Cửu mới hiểu thì ra thức ăn của hoàng đế đều phải có người thử độc. "Ngươi cũng qua đây ngồi ăn đi."