Nàng nói sẽ không bỏ qua cho Mạc Hải Đường, nhất định sẽ không bỏ qua.
"Tiểu thư." Bên tai truyền đến tiếng của Thu Mặc.
"Thu Mặc, không sao." A Cửu an ủi nói, "Ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi."
"Tiểu thư, Thu Mặc không chữa được đâu." Thu Mặc tươi cười, "Tiểu thư, sau khi ta chết, người hãy rời khỏi hoàng cung đi. Nếu như có thể, thì có thể mang tro cốt của Thu Mặc đi cùng không?!"
A Cửu đau xót, "Ta đã nói ngươi sẽ không chết. Ngươi không phải muốn về Nguyệt Ly quốc sao? Chờ ngươi khỏe, chúng ta sẽ đi."
Quốc gia kia ở trên Đông hải, xa hơn cả Bồng Lai. Nghe nói ở đó quanh năm bách hoa nở rộ, bốn mùa như xuân.
"Chúng ta không thể trở về... Quốc đã diệt." Thu Mặc khóc nức nở nói. Thu Mặc bây giờ đã rất tuyệt vọng.
"Nương nương, Bích công tử cùng Tôn thái y tới."
Nghe thấy tiếng, A Cửu vội ra đón. Khi nhìn thấy Cảnh Nhất Bích thì trong lòng hơi căng thẳng.
Hiện tại người dám mang Thái y đến, dám đến cứu nàng, sợ rằng cũng chỉ có Cảnh Nhất Bích.
"Bích công tử."
Nhìn nàng cúi người hành lễ, hắn vội ngăn cản, "Thục phi nương nương, Cảnh Nhất Bích sao dám thụ lễ của người." Ánh mắt hắn nhìn bàn tay nàng băng bó, xoay người cho Tôn thái y đi vào, "Tôn thái y, phiền ngươi."
"Không cần nhìn ta. Thái y, Thu Mặc đang sốt, xin ngươi nhất định phải cứu nàng."
Sau đó cho người dẫn Thái y vào. Vì sợ quấy rầy mà nàng chỉ để Hồng Nhi ở bên trong nhìn xem, còn A Cửu thì ngồi cùng Cảnh Nhất Bích bên ngoài.
"Tay Thục phi nương nương thực sự không cần nhìn một chút sao?" Cảnh Nhất Bích có chút không yên lòng, "Hơn nữa kia chẳng qua chỉ là một cung nữ, Thục phi đâu cần ủy khuất bản thân."
Nàng biết trong lòng hắn lo lắng, "Bích công tử, Mai Tư Noãn không thấy ủy khuất. Một cung nữ chịu vì ta mà mất mạng, thì chính ta phải có nghĩa vụ toàn lực cứu nàng. Như vậy mới không hổ thẹn với lương tâm."
Cảnh Nhất Bích nhìn nàng, nhất thời không biết nói gì.
"Nghe nói hôm trước là sinh nhật của Bích công tử." A Cửu mỉm cười, "Mặc dù chậm một chút, nhưng vẫn muốn chúc Bích công tử sinh nhật vui vẻ."
Một tiếng sinh nhật vui vẻ kia, làm cho Cảnh Nhất Bích cả kinh, thần sắc ngưng đọng nhìn A Cửu.
"Hôm trước cũng là sinh nhật của Thục phi nương nương, nếu như nói chúc mừng, vậy Cảnh Nhất Bích cũng đã chúc mừng chậm. Chỉ là hôm nay đi vội mà không chuẩn bị được hậu lễ." Cảnh Nhất Bích suy nghĩ một chút, từ trong lòng lấy ra một cái túi nhỏ, "Hôm qua Cảnh Nhất Bích có đi Quế âm tự cầu phúc, vừa vặn cầu vài khối phúc bài, liền làm lễ mọn đưa cho nương nương."
A Cửu hai tay tiếp nhận mà trong lòng đau xót.
Thập Nhất, bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, ta vẫn còn nhận được lễ vật của ngươi. Mặc dù chậm hai ngày.
"Cảm ơn."
Nàng cảm kích nói, chú ý thấy bên hông hắn có một vật nhỏ, nhìn kỹ mà không khỏi cả kinh.
Đó là phúc oa đêm đó nàng liều chết đưa tới...
Oa oa kia ở trên đường Đế đô nàng vô ý thấy. Nó cười đến nhu thuận mà hàm hậu, cái đầu lắc lư trái phải rất tức cười mà đáng yêu.
Nhưng thân phận của hắn là dưới một người trên vạn người, vốn nên đeo ngọc bội phù hợp với thân phận chứ không phải mang theo con rối này...
Chú ý thấy ánh mắt của nàng, Cảnh Nhất Bích hơi đỏ mặt, "Đây là của một bằng hữu tặng."
"Rất đẹp mắt."
A Cửu nhịn không được hài lòng cười.
Thì ra hắn rất thích món quà nàng tặng. Đáng tiếc cái mứt quả kia vốn cũng muốn đưa cho Cảnh Nhất Bích, nhưng nửa đường gặp phải Quân Khanh Vũ nên cuối cùng đành ném cho hắn.
Phía sau có tiếng mành lắc lư, A Cửu đứng lên, nhìn Tôn thái y sắc mặt nặng nề đi ra.
"Tôn thái y, như thế nào rồi?" Cảnh Nhất Bích nhẹ giọng hỏi.
"Công tử." Tôn thái y lắc đầu, "Có chút khó xử. Cô nương kia bị thương nặng như vậy uống thuốc bình thường cũng chỉ kiên trì được tới đêm nay. Nếu muốn sống, sợ rằng còn cần..." Thái y ngừng một chút, còn chưa nói hết.
"Cần cái gì?" A Cửu vội vàng hỏi.
"Hồng nhan cỏ."
Lời vừa nói ra, A Cửu nghe thấy Cảnh Nhất Bích hít một hơi khí lạnh, "Bích công tử. Hồng nhan cỏ là cái gì? Ở đâu có thể mua?"
"Thục phi nương nương, Hồng nhan cỏ là thảo dược khởi tử hồi sinh. Nhưng chỉ sợ một thành trì cũng khó đổi. Cỏ kia ngàn năm nở một lần, mà hiện nay chỉ có một gốc cây." Cảnh Nhất Bích dừng một chút, "Nghe nói ngàn năm trước đây, có một đôi vốn không nên yêu mến nhau, nhưng cuối cùng lại nảy sinh tình cảm nên bị trời phạt, nam tử bị trọng thương, phải đi tuyết sơn tìm một vị thuốc, hơn nữa trước hừng đông phải trở về mới có thể cứu chữa. Nữ tử kia vì người yêu mà chạy tới tuyết sơn, nhưng vì trời muốn chia cắt bọn họ nên đã để một trận đại tuyết rơi xuống, vây khốn nữ tử trên tuyết sơn. Nữ tử kia không có cách nào xuống núi, nghĩ đến người yêu mình liền bi thương khóc. Nghe nói đêm đó tuyết rơi rất lớn, nhưng bách tính ngoài trăm dặm cũng nghe được tiếng nàng khóc tuyệt vọng."
"Tiếng khóc của nàng đã cảm động bách tính dưới chân núi. Vì thế có rất nhiều người đã cầm đuốc đi vào tìm nàng. Sau đó tới bình minh bọn họ mới tránh được tuyết lở mà lên núi. Nhưng là thế nào cũng tìm không được nữ tử kia, chỉ thấy ở trên vách núi có một bụi cỏ hồng sắc trong suốt."
"Sau đó bách tính đã đem thảo dược kia lấy về, ngao thành thủy, nấu cho người yêu nữ tử đó uống. Kỳ tích đã xảy ra, hắn sau khi uống xong liền sống lại, chỉ là..." Cảnh Nhất Bích dừng một chút, "Nam tử kia nghe nói người yêu của mình biến mất, liền cũng phát điên rồi xông lên, từ đó cũng biến mất."
"Từ đó bách tính gọi nó là Hồng nhan cỏ."
Tự như nhìn thấy một nữ tử tuyệt vọng đứng trên vách núi hướng về phía người yêu, bất lực khóc.
Hồng nhan cỏ, là khấp huyết của nữ tử, cũng bởi vì chấp niệm mà dùng chính mình đổi lấy tính mạng cho người yêu.
A Cửu che ngực, cỏ như vậy, đích thực thiên kim khó có, một thành trì khó đổi.
"Bích công tử, một gốc cây Hồng nhan cỏ đó, ai có?"
Mặc dù hy vọng là mong manh, nhưng nàng cũng muốn thử một lần.
Cảnh Nhất Bích dừng một hồi, nhìn nàng nói, "Hoàng thượng."
A Cửu choáng váng một trận, đỡ bàn, sau đó không quay đầu lại chạy ra ngoài.
"Nương nương." Hồng Nhi vội muốn đuổi theo, lại bị Cảnh Nhất Bích ngăn lại.
"Để cho nàng đi đi."
Cảnh Nhất Bích hít một hơi, đi ra khỏi hoàng cung. Điều hắn có thể làm, cũng chỉ như vậy.
Gia Vũ điện:
Quân Khanh Vũ mệt mỏi tựa trên long ỷ, Hữu Danh luôn nói nhiều cũng yên tĩnh đứng bên cạnh.
"Tam hoàng tử kia quả thực không nhận thiếp mời."
Sở quốc nội loạn, Tam hoàng tử lại cải trang ra ngoài, làm như có ý vứt bỏ hoàng quyền mà ngao du lục quốc. Hơn nữa bất kể thiếp mời của ai cũng không tiếp. Thậm chí không thấy mặt liền không thừa nhận thân phận của mình.
"Đúng vậy. Mạc thừa tướng, Thập nhị vương gia cũng lén đưa thiếp mời, đều nhất nhất bị cự tuyệt. Chỉ nói đại gia nhận lầm người, hắn chẳng qua chỉ là một thương nhân mà thôi. Hôm qua Bích công tử cũng tự mình đưa thiếp, đối phương cũng không nhận."
"Ngay cả Nhất Bích cũng không có biện pháp sao?" Quân Khanh Vũ đỡ trán.
Bệnh tình của Hoàng đế Sở quốc nguy kịch, mắt thấy Thái tử chi chiến sắp bạo phát, mà Tam hoàng tử là có thực lực nhất lại ngao du như vậy, kỳ thực mục đích cuối cùng cũng là vì muốn tìm sự trợ giúp.
Hiện nay, hắn, Mạc thừa tướng, Quân Phỉ Tranh, chỉ cần một người hợp tác được với Tam hoàng tử thì sẽ có khả năng hoàn toàn áp đảo hai phe khác.
Nhưng lạ nhất là, Tam hoàng tử không gặp bất cứ ai!
Vì chuyện này mà hắn và Cảnh Nhất Bích đã buồn lòng tròn một tháng nhưng vẫn không nghĩ được cách gì.
"Hoàng thượng, Thục phi nương nương tới."
Ngoài cửa vang lên thanh âm thông báo của tiểu thái giám.
Quân Khanh Vũ ngẩng đầu, đầu tiên là sửng sốt, nữ nhân này chưa bao giờ chủ động tới tìm hắn.
"Để cho nàng đi vào."
Ngay sau đó, một thân ảnh nhỏ nhắn phong trần mệt mỏi bước vào, khuôn mặt vẫn tái nhợt, ăn mặc lôi thôi lếch thếch.
"Thục phi gấp gáp tìm trẫm như vậy là có chuyện gì quan trọng?" Quân Khanh Vũ cầm lấy tấu chương, lười biếng liếc nhìn A Cửu.
"Thần thiếp tới cầu một vị thuốc!"
Nàng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, bây giờ là sống còn, không có thời gian vòng vo với hắn.
Cầu?
Ánh mắt của Quân Khanh Vũ chợt tắt, chưa từng nghĩ tới từ này sẽ được nói ra từ trong miệng nàng. Hiện tại như vậy, hắn không khỏi buông xuống mọi truyện trong tay, ngồi thẳng người, "Thục phi nói cầu, xem ra đây nhất định không phải thuốc bình thường."
"Thần thiếp muốn cầu —— Hồng nhan cỏ."
"Làm càn!" Nói xong, tấu chương trước mặt Quân Khanh Vũ đều ném tới trước người A Cửu, "Thuốc này cũng có thể cho ngươi cầu?!"
"Thuốc để cứu người, nếu đã là cứu người thì thần thiếp sẽ cầu!"
"Hừ!" Quân Khanh Vũ đứng dậy đi tới gần A Cửu, "Vì một đứa nha hoàn mà ngươi cũng dám cầu Hồng nhan cỏ với trẫm! Ngươi biết cỏ này là gì sao?"
"Thần thiếp biết, thiên kim khó mua, thành trì khó cầu."
"Thành trì?" Quân Khanh Vũ lạnh lùng cười, "Một thành trì? Cho dù là mười thành trì, thậm chí là một quốc gia cũng khó cầu!"
A Cửu cắn răng, ngẩng đầu nhìn Quân Khanh Vũ, "Nếu như thần thiếp dùng lục quốc đổi với Hoàng thượng?!"
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
81 chương
6 chương
98 chương
208 chương
15 chương