Quân Khanh Vũ nhìn A Cửu, cười lanh, "Thục phi chuẩn bị sẵn sàng để thị tẩm chưa?" Thị tẩm?! A Cửu sắc mặt trắng bệch, chưa kịp phản ứng thì Quân Khanh Vũ đã tự mình đi tới bên trong bình phong. "Thục phi, nếu như ngươi còn muốn quỳ trên mặt đất. Trẫm sẽ không để ý." Thanh âm của hắn khá tốt. A Cửu chống vào bàn đứng lên, cảm giác từ đầu gối trở xuống đã tê dại, chăm chú nhìn chằm chằm Quân Khanh Vũ bên trong bình phong. Cánh tay nàng có thương tích, Quân Khanh Vũ không biết. Vòng vào bình phong, Quân Khanh Vũ đã đứng trước giường dơ tay, nhắm mắt lại chờ A Cửu tiến lên giúp hắn thoát y. "Thế nào, hầu hạ người khác cũng sẽ nói không?" Mắt phượng như tơ miễn cưỡng liếc A Cửu. Thần sắc kia gia tăng một phần chán ghét. Tiễn thủy hắc đồng hiện lên một tia lạnh lùng, nàng đương nhiên sẽ không hầu hạ người khác, nàng chỉ biết sát nhân. Nếu như không phải vì khối ngọc tỷ kỳ lân... Nếu như không phải muốn trở lại hiện đại, nếu như không phải muốn biết Cảnh Nhất Bích, nàng đã sớm một đao giải quyết Quân Khanh Vũ. Đứng trước người Quân Khanh Vũ, chiều cao hai người có một chút chênh lệch, mắt nàng vừa vặn có thể nhìn thấy môi mỏng tuyệt đẹp của hắn. Cái mồm này há ra là không buông tha người, thật muốn tìm kim vá lại. Ngón tay có chút cứng ngắc đem từng thứ trên người hắn giải trừ, sau đó thử cởi ra y sam bên trong, nhưng mà lại sờ thế nào cũng không tới chỗ cúc áo. Tay bất đắc dĩ dời về phía bên phải hông hắn, y phục cổ đại hình như cởi ra từ đây. Nhưng mà tay vừa mới đưa tới, thân thể hắn lại mất tự nhiên run lên một chút. "Ngươi rốt cuộc có thể cởi hay không!" Tiếng Quân Khanh Vũ trên đầu hơi kiềm chế cùng thở dốc khác thường. A Cửu cũng mất hứng ngẩng đầu, lại nhìn thấy dưới dạ minh châu, khuôn mặt Quân Khanh Vũ tái nhợt bỗng đỏ ửng, cái trán trơn bóng cũng rịn ra mồ hôi. Mà ánh mắt của hắn, lại như lưỡi dao sắc bén rơi trên người nàng. A Cửu nhíu mày, đặt tay trên thắt lưng hắn, nhẹ nhàng bấm đi xuống, sau đó xoay tròn một vòng. Quả nhiên Quân Khanh Vũ khó chịu cắn môi, gần như tức giận quát, "Mai Tư Noãn, ngươi rốt cuộc cởi hay không cởi!" Thanh âm kia không ngờ lại run rẩy... Trong mắt A Cửu hiện lên ý cười giảo hoạt. Thân thể mỗi người đều có một chỗ mẫn cảm, mà nhìn bộ dáng này của Quân Khanh Vũ, mẫn huyệt của hắn chính là phần eo đi. "Hoàng thượng, thần thiếp không phải đang cởi sao? Chỉ là thần thiếp ngu dốt, hoàng thượng xin chờ một chút." Nàng mỉm cười, mặt mày như trăng rằm, ánh sáng nhu hòa khiến cho khuôn mặt vốn vô sắc trắng bệch hơn mấy phần độc hữu xinh đẹp. Theo động tác nàng ác ý lần nữa bấm bên hông, Quân Khanh Vũ hô hấp ngưng lại, một phen giữ tay A Cửu, áp cả người nàng lên sàng hoa lan, một cái tay khác hung hăng nắm cằm nàng. "Một vừa hai phải thôi!!" A Cửu vẫn duy trì mỉm cười, một tay cũng không buông ra, mà cái tay còn lại yên lặng vòng qua bên trái hắn —— nàng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể tìm thấy ngọc bội. Cảm giác tay nàng không an phận, đồng sắc hắn trầm xuống, "Mai Tư Noãn!"