"Hoàng thượng." Thái hậu có chút thiếu kiên nhẫn, "Đại sự tuyển phi này há có thể chỉ một câu nói như vậy định đoạt." Nói xong, Thái hậu cấp cho cung nhân bên cạnh một ánh mắt. Cung nhân kia bưng một khay lên, bên trên có ba khối bài tử, hôm nay ý là muốn chọn ba người, mặt sau là một khối ngọc bội vây cá tượng trưng cho người đêm nay thị tẩm. Quân Khanh Vũ mắt lạnh một chút nhìn bài tử, "Thập Nhị hoàng thúc cùng Tả Thừa tướng đều ở đây, chi bằng nói một chút nhận xét của các ngươi." Nói còn chưa dứt lời, mặt Thừa tướng cùng Thập Nhị vương gia đã biến sắc, im lặng không nói câu nào. Quân Khanh Vũ thu hết vào mắt, quay đầu lại hướng thái hậu nói, "Mẫu hậu, hay là người định đoạt đi. Hôm nay trẫm hơi mệt." Nói xong, Quân Khanh Vũ thẳng thắn híp mắt, làm bộ dáng giống mèo lười. "Ai gia nhìn, tiểu tỷ Thúc gia, nữ nhi Thành tướng quân, còn có nữ nhi Trần gia ba người đều tướng mạo đoan chính, hiền lương thục đức. Ai gia rất vừa ý." "Ân." Quân Khanh Vũ đáp một tiếng, "Trẫm cũng có ý đó, vậy phong Thôi Bích Ảnh cùng Thành Nguyên Thà làm chiêu nghi." Cung nhân lên tiếng trả lời, vội đem hai khối bài tử đưa cho Thôi Bích Ảnh cùng cô nương bên cạnh. "Vậy..." Thái hậu nhìn khối bài tử thị tẩm cuối cùng. Quân Khanh Vũ lại đột nhiên đứng dậy lần nữa, cầm lên khối ngọc bội vây cá đi xuống chỗ tú nữ. Cảm giác khó hiểu áp bách dần đến, A Cửu rốt cuộc đã biết sự bất an vừa nãy là đến từ nơi nào . Quân Khanh Vũ đứng ở trước người nàng, nhìn ánh mắt nàng mang theo tà khí, sau đó đem ngọc bội đưa cho nàng, "Thục phi, khối ngọc này, sau này sẽ là của ngươi." A Cửu siết chặt đầu ngón tay, Quân Khanh Vũ này quả nhiên sẽ không bỏ qua nàng. Hắn muốn nàng đêm nay thị tẩm! Quan trọng hơn là, hắn vừa chọn – vừa đùa, tất cả đều là cố ý. Hắn diễn trò, hắn cho khắp thiên hạ nhìn, cho thái hậu nhìn, cho toàn bộ triều thần nhìn, cũng như cho toàn bộ hậu cung nhìn. Mục đích chính là, đột nhiên ân sủng nàng, làm nàng trở thành đối tượng cho toàn bộ hậu cung nữ tử ghen ghét. Sau này cho dù không có hắn, nàng cũng phải bước đi cẩn thận. Phía trước một khắc, nhìn việc ngay cả tuyển phi cũng không được tự do lựa chọn, căn bản không có quyền hoàng đế, A Cửu không khỏi hoài nghi hắn sau này thống nhất lục quốc thế nào. Mà giờ khắc này, nàng không cần hoài nghi nữa. Bởi vì lấy đạo lý của sát thủ ra mà nói. Cao thủ thực sự không phải là nháy mắt có thể giết được con mồi, mà chính là mượn dao giết người, máu không dính thân. Quân Khanh Vũ chính là người như vậy. "Hoàng thượng!" Thái hậu rốt cuộc nhịn không được quát lớn đứng lên, "Nghe nói Mai tiểu thư thân thể suy nhược, ai gia nghĩ đêm nay không thích hợp, chẳng bằng chọn ngày khác." "Chỗ nào không thích hợp? Trẫm cảm thấy nàng thập phần thích hợp, đúng không Thục phi." Một tiếng Thục phi kia mang theo vài phần sủng nịch, chỉ có A Cửu biết, đó là ý cười nhạo. "Hoàng thượng, dân nữ hôm nay cảm nhiễm phong hàn, sợ dơ long thể, thực sự không thể thị tẩm." Nàng cũng không che giấu, thẳng thắn nói ra. "Phải không?" Quân Khanh Vũ cúi người, lại lần nữa nâng cằm nàng, cười đến ý vị thâm trường, "Thục phi, nhớ, thân phận của ngươi giờ đã khác. Là nữ nhân của trẫm, sau này nên tự xưng thần thiếp."