Chén trà đã nguội, A Cửu cúi đầu nhìn tay mình, mười ngón nhỏ và dài, trắng nõn như ngọc, “Ngũ nương, nghe nói Tô Mi không chỉ người đẹp, hơn nữa tay cũng rất đẹp?”
Nàng không biết vì sao lại hỏi vấn đề này, nhưng trực giác nói cho nàng biết, việc này hẳn cùng Tô Mi có liên quan.
Ngũ nương lại cả kinh, “Tay Tô Mi đích xác rất đẹp, giống như ngàn dặm mới tìm thấy một. Nàng cũng đã nói, đương kim hoàng thượng rất mê luyến tay nàng, trước lúc nàng vào cung, hoàng thượng mỗi ngày đều đưa tới nước phượng tiên quý báu.”
Nói xong, thanh âm ngũ nương đột nhiên nghẹn ngào một chút, mắt đẹp xẹt qua một tia thê ý, “Lại nói tiếp, hôm nay là ngày giỗ của Tô Mi.”
“Ngày giỗ?” A Cửu giương mắt, ngạc nhiên nhìn ngũ nương, mới bất chợt nhớ tới Quân Khanh Vũ hôm nay không theo nàng tới.
Không chỉ như vậy, hắn còn mặc tinh tế trang phục lâm triều.
Kỳ thực từ chỗ Tả Khuynh nàng đã thoáng biết, Quân Khanh Vũ rất ít khi lâm triều. Nếu có sự thì đều đi ngự thư phòng trực tiếp tìm hắn.
Quá khứ hắn từng ca ngợi tay nàng rất đẹp, thậm chí Mạc Hải Đường cũng nói tay nàng còn đẹp hơn nữ nhân kia.
Nữ nhân kia, không thể nghi ngờ, chính là Tô Mi.
Hắn bảo vệ tay nàng, không phải bởi vì tay A Cửu nàng thực sự đẹp, mà bởi vì tay nàng làm cho hắn nhớ lại nữ nhân yêu mến.
Mà hôm nay đột nhiên lâm triều, có phải hay không cũng vì nữ nhân kia?
Trong đầu lại lần nữa hiện lên hình ảnh hắn tựa trong lòng nàng, thì thào đọc tên… Chẳng biết tại sao, ngực lại có một loại buồn đau khó có thể nói.
A Cửu buông chén, đi tới bên cửa sổ, đẩy ra song bách hợp, vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy sân khấu trong đại sảnh —— ba nữ tử mặc hồng y sắc vũ, nhẹ nhàng di động tay áo.
Đã từng có một nữ tử dung mạo tuyệt diễm thiên hạ mặc y phục như thế, đứng trên sân khấu, cướp đi tâm hồn một người…
“Lúc Tô Mi vào cung, một năm kia hoa đào nở khắp toàn bộ kinh thành.” Ngũ nương cũng đi tới bên giường, “Khi đó ta tiễn nàng lên xe ngựa, cũng chiết một gốc cây đào nàng thích nhất đưa cho nàng. Nàng còn nói, năm sau nàng sẽ bồi ta cùng đi ngắm hoa đào.”
“Nàng thích hoa đào?”
“Ân, nàng vẫn luôn thích hoa đào.” Ngũ nương gật gật đầu, “Trước đây trên y phục cùng giầy của nàng đều thêu hoa đào. Hơn nữa nàng thiện nữ hồng, thêu hoa đào rất giống như vừa từ trên cây hái xuống.”
Sau khi Mộ Dung Tự Tô rời đi, sắc trời đã rất trễ, A Cửu mới ngồi trên xe ngựa hồi cung, trong đầu vẫn thoáng hiện lên lời ngũ nương nói.
Hoa nở hoa rơi hoa lại mọc… Mà cô gái kia, cũng không còn cơ hội trở về.
Ca từ từng có người hát như thế, lại là không nói nữ tử kia đã đi nơi nào?
Tô Mi là nữ nhân Quân Khanh Vũ yêu mến, yêu sâu đậm như vậy. Vậy tại sao hắn có hồng nhan cỏ, có thể để nàng khởi tử hồi sinh, nhưng… lại không dùng?!
Điều này nói rõ điều gì? Nói rõ nàng căn bản không chết?!
A Cửu vén rèm lên, Tả Khuynh quay đầu lại nhỏ giọng nói, “Nương nương, ban đêm gió lạnh, coi chừng bị cảm.”
Nhưng A Cửu lại cố ý xốc lên, không biết vì sao khi bị gió như đao cắt lên mặt, nàng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Xe ngựa dừng ngoài cung, A Cửu cải trang thành tiểu thái giám, do Tả Khuynh hộ tống hồi Mai ẩn điện.
“Tả Khuynh ngươi đi đi. Ta muốn ở Quá dịch trì một chút.”
“Nương nương, hoàng thượng nói trừ phi có người, bằng không tiểu nhân một tấc không rời, phải bảo vệ nương nương an toàn.”
“Bảo hộ ta an toàn?” A Cửu nhớ Tả Khuynh là hộ vệ của hắn, từ trước đến nay đều như hình với bóng, mà lúc này xuất cung lại để Tả Khuynh che chở an toàn nàng…
Quân Khanh Vũ… Ngươi đơn thuần là muốn bảo hộ ta, hay là bởi vì ta có giá trị lợi dụng? Tạm thời luyến tiếc không muốn hủy diệt?
“Nương nương…” Cách đó không xa truyền đến một thanh âm lo lắng, A Cửu ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hữu Danh hướng bên này cuống quít chạy tới.
“Hữu Danh, làm sao vậy?”
Tả Khuynh vội đến hỏi.
“Hoàng thượng năm nay lại đi Phương Hoa viên.” Hữu Danh lau mồ hôi, “Không chỉ như vậy, người còn sai ta đưa rượu.”
“Ngươi sao lại mang rượu đến? Hoàng thượng sao có thể uống rượu a.”
“Ta… Ta không ngăn được hoàng thượng. Hoàng thượng đem ta đẩy ra khỏi Phương hoa viên. Ta không dám đi vào.” Hữu Danh nhìn A Cửu, “Nương nương, người có thể hay không tiến vào Phương hoa viên, đem hoàng thượng mang ra? Còn có, ngàn vạn đừng để người uống rượu.”
“Hắn cũng không phải không thể uống rượu.” A Cửu trong lòng buồn hoảng, hắn buồn bã hao tổn tinh thần thì liên quan cái rắm gì đến nàng? Huống chi lần trước ở chỗ Mạc Hải Đường, hắn không phải cũng uống một chén sao.
“Nương nương, ta dập đầu lạy người. Hoàng thượng thật không thể uống rượu… Nếu uống, sẽ xảy ra chuyện…” Nói xong, Hữu Danh thật đúng muốn cấp A Cửu quỳ xuống, vội bị nàng ngăn cản.
Nàng sợ nhất chính là có người quỳ xuống trước mặt nàng, “Đi, hắn không thể uống rượu phải không? Chỉ cần không dính rượu, ta đối với hắn làm cái gì, các ngươi cũng đừng quản.”
Như vậy không phải đơn giản sao, trực tiếp một chưởng đánh ngất hắn là đều không phát sinh truyện gì, hà tất đa sự!
Phương hoa viện trước sau như một vắng vẻ, A Cửu vào viện, rất nhanh liền tìm đến gian phòng bí ẩn đó.
Đẩy cửa ra, bên trong như trước không nhuốm một hạt bụi nhỏ, nhưng lại bí mật mang theo cỗ nồng đậm mùi rượu.
A Cửu nhíu mày, trở tay đóng cửa, hướng nơi có ánh đèn sáng đi đến, quả thực nhìn thấy Quân Khanh Vũ một thân bạch y tựa trên nhuyễn tháp, phía trước để một bình rượu, đang nhìn cái chén trên mặt đất, hiển nhiên đã uống mấy chén.
Tóc đen như mực tán loạn trên nhuyễn tháp, tóc đen bạch y, hai tròng mắt híp lại như cánh bướm sáng sớm, môi đỏ như ngưng, làn da trắng nõn vì rượu mà lộ ra ửng hồng.
Cảm giác được có người đến gần, hắn cũng không ngẩng đầu, ngược lại cầm chén rót một ly rượu, ngửa đầu lên uống.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
4 chương
51 chương
98 chương
108 chương
82 chương
96 chương
285 chương