Mặt nàng bị người đè sát trên đất, đến xương cũng lạnh lẽo lưu truyền khắp người, hơn nữa tứ chi tê dại không có bất kỳ khí lực.
A Cửu kiềm chế một trận đau ngực. Nàng thở hổn hển một hơi, trong đầu đột nhiên hiện lên một mảnh hỗn loạn, tựa hồ tất cả tình cảnh đều cùng lúc này điệp lên.
Một năm kia, vào dịp sinh nhật tám tuổi, nàng cùng Thập Nhất ở cô nhi viện đã hai ngày không ăn.
Thập Nhất đã vì nàng mà chạy vào phòng bếp trộm đồ, nhưng cuối cùng lại bị nam nhân kia phát hiện.
A Cửu nhìn Thập Nhất bị đòn hiểm, nàng đã cố gắng quên mình xông tới, đổi lại càng thêm chọc giận nam nhân kia.
Nam nhân kia đem Thập Nhất ném tới cửa, sau đó xoay người áp thân thể nàng trên mặt đất, hai tay tà ác thô ráp phất qua toàn thân, mà tứ chi nàng lúc đó cũng giống hiện tại, vô pháp nhúc nhích, không thể sử dụng bất kỳ khí lực gì, hàn khí sàn nhà nhập thể, khủng hoảng như ngày đó.
Trong không khí có thanh âm y bố bị xé nát, tiếng cười nam nhân kia trong bóng đêm dữ tợn mà dâm uế. Nhưng ở lúc nàng khàn khàn thét lên chói tai thì thân thể hắn lại đột nhiên té lăn ra bên cạnh.
Có người đã cứu nàng…
Nàng sợ hãi mở mắt, nhìn thấy Thập Nhật cầm ghế đứng ở chỗ phản quang, thân thể nho nhỏ rét run trong gió, sau đó hắn buông ghế, cởi y phục của mình, choàng lên người nàng.
Lúc này, ở sàn nhà lạnh lẽo của Hải đường điện, áo nàng đã bị xả loạn, sợi tóc rơi lả tả trên mặt đất.
Cung nữ gọi là Trúc Đào cầm kẹp trúc, sau đó đem mười ngón tay của nàng đặt bên trong, dùng sức cố định.
Một khắc kia, A Cửu bỗng rùng mình, phảng tựa cảm thấy xương cốt muốn đứt đoạn.
Tay đứt ruột xót, ở cổ đại, cực hình thường xuyên dùng để đối nữ tử chính là kẹp trúc. Loại cực hình này, nhẹ thì gãy xương, may còn có thể lành, mà nặng thì chính là tàn phế.
A Cửu giương cằm, nhìn Mạc Hải Đường đang ở chỗ cao quan sát nàng, nói, “Mạc Hải Đường, hôm nay ngươi có gan thì giết chết ta. Bằng không sau này ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
Nàng cười lạnh nhìn Mạc Hải Đường, con ngươi sắc bén, khẩu khí như đinh đóng cột làm cho Mạc Hải Đường sắc mặt trắng bệch, thậm chí ánh mắt còn có một kia khiếp ý.
“Hảo. Bản cung sẽ cho ngươi toại nguyện.”
Nói xong, hai cung nữ hành hình liền kéo hai đoạn trúc giá, dùng lực xé ra.
Trúc phiến bên trong buộc chặt, sắc bén ép chặt tay nàng, máu tươi đỏ sẫm trong nháy mắt từ trúc phiến rơi trên mặt đất. A Cửu hít một hơi, toàn bộ đau đớn đều tập trung vào ngón tay, cả khuôn mặt bởi vì đau mà trong nháy mắt trắng bệch, mồ hôi lạnh cũng nhanh chóng thấm ướt y sam.
Vết thương bên hông sắp hé lại, tựa hồ bởi vì thân thể nàng run lên mà lần nữa muốn rách ra.
Quân Khanh Vũ… Ngươi chắc chắn sẽ không tới cứu ta sao?
Nàng cắn răng. Lần đầu tiên lấy chính mình đặt cược, thế nhưng lại thua cả vốn lẫn lãi.
Nàng lúc đó thật ngốc. Nàng đã tin Quân Khanh Vũ sẽ đến cứu nàng…
Nàng biết hắn không thể cho ai biết bí mật của mình, mà chỉ có người chết mới có thể thay hắn bảo vệ bí mật. Có thể, trong lòng hắn vẫn luôn chờ đợi nàng chết.
Hai cung nữ lại dùng sức kéo, tựa hồ vào giờ khắc này muốn dùng hết sức lực để khiến nàng chết vì đau.
Đau nhức liên tục cuốn tới, trong đầu nàng chỉ còn một mảnh ảm đạm. Nhưng… nhớ lại cảnh trong căn phòng bị vứt đi đó, lông mi hắn đẹp mà hơi ẩm ướt, môi đỏ như ngưng, sắc đẹp thay cơm… Một khắc kia, nàng giống như bị mê hoặc mà nâng cằm, hôn xuống.
Môi của hắn mềm mại mà cực nóng, hương thơm làm người ta liên tưởng đến những cánh hoa hồng lung linh dưới ánh mặt trời…
“Các ngươi ai dám động tay với nàng thêm một chút. Trẫm sẽ lập tức lấy đi cái mạng chó đó!”
Thanh âm ngoan lệ từ cửa truyền đến, hai cung nữ hành hình còn chưa rõ ràng, ngực đã bị người ta hung hăng đạp một phát, hai thanh kiếm sắc bén băng lãnh đã liền đặt trên cổ.
Sự tình tới quá mức đột ngột, Mạc Hải Đường phản ứng không kịp, Quân Khanh Vũ đã đi qua, dẫn theo phía sau một đám đại nội thị vệ.
Sao có thể?
Nhìn thấy Quân Khanh Vũ đột nhiên xuất hiện, Mạc Hải Đường thế nào cũng không nghĩ ra. Bởi vì phòng ngừa Quân Khanh Vũ nhận được tin tức, nàng ta một đường đã an bài cung nhân coi chừng.
Nhưng thậm chí ngay cả một tiếng, hoàng thượng giá đáo cũng chưa kịp thông báo.
Nhìn đại nội thị vệ phía sau hắn, nàng ta mới giật mình sáng tỏ. Người của nàng ta trong thời gian ngắn như vậy, đã hoàn toàn bị bắt.
Cảm giác đau đớn trên tay trong nháy mắt biến mất, A Cửu chậm rãi mở mắt, tốn sức quay đầu lại.
Một nam tử phản quang đứng chắp tay, thân thể cao lớn như tùng, tóc đen đón phong như ca.
Hắn nhấc chân, lướt qua những người bên cạnh mà đến.
Chỉ trong chốc lát khi tuyết trắng phản xạ ánh sáng gai mắt, nàng đã nhìn rõ khuôn mặt hắn. Trong nháy mắt có buồn bã, phảng tựa thiên địa ngưng tụ, cùng dung nhan tinh xảo hoàn mỹ và tử đồng liếc nhìn thiên hạ.
Ở một khắc khi hắn bước vào cửa, trên người đã ngưng tụ sát ý khiến người khác phải sợ hãi. Binh khí sau người thị vệ sáng chói làm hắn tựa như một Tu La đến từ địa ngục.
“Thần thiếp, tham khiến hoàng thượng.”
Mạc Hải Đường khuất thân quỳ trên mặt đất, thanh âm có một tia sợ hãi.
Hắn cũng không cho Mạc Hải Đường đứng dậy, mà mắt phượng lại sắc bén đảo qua mọi người, cuối cùng rơi trên mặt A Cửu.
Bốn mắt nhìn nhau, A Cửu thấy rõ trong mắt hắn có một tia cảm xúc không rõ, có chút kinh ngạc, có chút lo nghĩ, tựa hồ còn chút gì đó…
Hắn đi tới trước nàng, ngồi xổm xuống, vươn tay cẩn thận từng li từng tí đem trúc phiến cắt vào tay nàng lấy xuống, sau đó cở áo choàng trên người, khoác thêm cho nàng.
Động tác này, lưu sướng mà tự nhiên, thậm chí ánh mắt hắn nhìn nàng đã hoàn toàn không còn chán ghét trong dĩ vãng.
Nhưng, tâm A Cửu vẫn bị người dùng dùi hung hăng đâm một chút.
Ngay khi hắn phản quang đứng ở cửa, thậm chí vì nàng khoác thêm áo, đã làm nàng trong nháy mắt nhớ đến Thập Nhất.
Nhìn thấy nàng vẫn như cũ ở trên mặt đất, Quân Khanh Vũ khẽ sửng sốt, lúc này mới chú ý tới cổ tay, mắt cá chân cùng các đốt ngón của nàng đã bị người ta hung hăng cắm đầy ngân châm.
Quay đầu liếc nhìn Mạc Hải Đường quỳ trên đất, con người Quân Khanh Vũ càng trầm sâu. Hắn nhẹ nhàng bấm vào cổ tay A Cửu, sau đó đem ngân châm nhất nhất rút ra.
Ngón tay hắn thon dài tựa như nữ tử, lúc bấm ở cổ tay nàng hơi chút dùng sức. Bởi vậy dễ dàng hơn so với bị thương kinh mạch, không ngừng chảy máu.
Ngón tay ấm áp của hắn cùng sàn nhà lạnh lẽo tương phản khiến A Cửu nhịn không được ngẩng lên nhìn.
Hắn giờ phút này, sợi tóc phủ hai bên, lông mi hơi buông, khuôn mặt trắng nõn hạ xuống bóng mờ mỹ lệ, ôn nhu mà đẹp. Nhưng cái mím môi kia, lại dường như ẩn nhẫn tức giận.
Châm đã nhổ xong, hắn từ đầu chí cuối đều không nói chuyện, phía sau Hồng Nhi cùng Đào Thanh vội đem A Cửu cùng Thu Mặc gần như hôn mê trên mặt đất đỡ lên.
Lúc này đám người, kể cả Mạc Hải Đường vẫn như cũ quỳ trên mặt đất.
“Hoàng thượng!”
Mạc Hải Đường có chút khiếp ý kêu lên một tiếng.
Lúc này Quân Khanh Vũ đang xoay người muốn đi, nghe thấy thanh âm Mạc Hải Đường lại không có chút ý tứ nào dừng lại.
“Thái hậu giá đáo.”
Cách đó không xa, thanh âm Vương công công bén nhọn truyền đến, A Cửu quay đầu nhìn về phía Quân Khanh Vũ, phát hiện mày kiếm nhíu lại, con ngươi có chút lo lắng.
Thái hậu mặc kim sắc hoa bào, được đám người đỡ từ từ tiến vào.
Mặt của bà do được chăm sóc cẩn thận nên vẫn còn hết sức trẻ. Thoạt nhìn bất quá cũng chỉ chừng ba mươi tuổi. Hơn nữa trang dung tinh xảo, châu tròn ngọc sáng, trên người có một luồng ẩn ẩn yên chi phấn hương.
A Cửu cảm thấy có chút không đúng, lại nhìn lại phía sau, thế nhưng thấy được một thân tử y Thập nhị vương gia —— Quân Phỉ Tranh.
Hắn đi phía sau, nở nụ cười không rõ ngụ ý, ánh mắt không ngừng ở trên người A Cửu quét tới quét lui, có chút trào ý, có chút tìm tòi nghiên cứu.
Lúc này tóc nàng tán loạn, sắc mặt tái nhợt còn dính vết máu, có thể dùng từ khô hao để hình dung.
A Cửu luôn không thích Quân Phỉ Tranh, bởi vì ở trên đại điện phong phi, nàng đã thấy hắn chế nhạo Cảnh Nhất Bích. Mà lúc này sự xuất hiện của hắn, tựa hồ cũng càng làm cho Quân Khanh Vũ lộ ra một tia không vui cùng lo lắng.
“Trời lạnh, một đám người đều như vậy làm gì? Sao còn chưa chịu dậy!”
Sau khi tiến vào, vừa nhìn thấy toàn bộ người Hải đường điện đều quỳ trên mặt đất, Thái hậu mâu quang liền trầm xuống, địch ý liếc mắt nhìn A Cửu, cho phép mọi người đứng dậy.
Hoàng thượng còn chưa nói câu nào, vậy mà khi Thái hậu vừa cho, toàn bộ đám người đã rối rít đứng lên.
A Cửu nhìn ở đáy mắt, chú ý tới sắc mặt Quân Khanh Vũ đạm nhiên, nhưng tay lại chậm rãi nắm chặt.
“Thái hậu.” Mạc Hải Đường tựa như bị muôn vàn ủy khuất, kéo tay Thái hậu, chỉ vào A Cửu khóc nói, “Ngài nhất định phải vì hài nhi mà làm chủ.”
“Làm chủ?” Thái hậu trang nhã liếc A Cửu, ánh mắt rơi vào bàn tay còn đang rỉ máu của nàng, tiếu ý hiện lên, “Hải Đường ngươi có gì ủy khuất, cứ việc nói cùng ai gia, ai gia sẽ thay ngươi làm chủ.”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
101 chương
127 chương
105 chương
267 chương
85 chương
142 chương