A Cửu nhịn không được ngẩng đầu lên, tuy nói đêm đó cũng đã gần gũi xem qua Quân Khanh Vũ, nhưng là khi ấy trời tối, cho nên có loại cảm giác mơ hồ.
Mà lần này, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân hắn, nàng nhịn không được muốn ngẩng đầu nhìn xem. Xem xem đế vương trẻ tuổi nhất mặc long bào, sau này thống nhất lục quốc rốt cuộc có bộ dáng gì.
Nhưng nàng nhìn thấy lại không phải là đầu đội mũ vàng, một thân long bào.
Mà là một thân bạch y, như tuyết trắng phi thường sạch sẽ, như vân (mây) thiên phiêu nhiên, như thủy suốt mềm nhẹ, phảng phất tựa sương mù thong thả đi tới, thân ảnh mơ hồ chậm rãi càng ngày càng rõ ràng.
Trâm ngọc màu trắng, tùy ý kéo vài sợi tóc. Tóc dài như thác mực phủ trên áo choàng như tuyết. Mà khuôn mặt, thế nhưng lại cùng quần áo bạch sắc trên người không kém mấy phần.
Chỉ có một đôi đẹp mắt, nhàn nhạt đảo qua đám người quỳ trên điện, bên môi cười, mang theo vài phần đế vương tà nịnh.
Hắn đứng ở cửa, ánh mắt cuối cùng lơ đãng rơi vào người duy nhất dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, A Cửu.
Một khắc kia, bốn mắt giao nhau, A Cửu trong lòng khẽ căng thẳng.
Quân Khanh Vũ thu hồi ánh mắt, sau đó hướng long tọa ngồi xuống, tay trái chống cằm, thờ ơ nói, “Mọi người đều đứng lên đi.”
Các tú nữ đứng dậy, đều ngượng ngùng mà cúi đầu, chỉ riêng A Cửu vì đứng ở phía sau, mà lặng yên quan sát Quân Khanh Vũ.
Sắc mặt hắn hơn mấy phần bị bệnh, mày giữa có chút mệt mỏi, hơn nữa tư thế ngồi… Sao lại chẳng giống với một đế vương, mà lại giống… tới kỹ viện xem hoa khôi?!
Người nàng đêm đó nhìn thấy cùng Quân Khanh Vũ bây giờ, hoàn toàn là hai người bất đồng.
“Hoàng thượng bệnh cũ tái phát sao?” Thái hậu lo lắng hỏi, mà bên dưới Cảnh Nhất Bích cùng hai người nữa đối với tư thái này tựa hồ đã quen lắm rồi, không chút nào kinh ngạc.
“Ân.” Quân Khanh Vũ nhàn nhạt đáp một tiếng, híp mắt quan sát một đám nữ tử đứng bên dưới, bên môi lại mang ý cười, như trước lỗ mãng, “Đây là các nữ tử được đề cử lần này?”
“Hoàng thượng, Thành tướng quân chi nữ…”
Thái giám vừa muốn đem tên báo lên, lại thấy Quân Khanh Vũ phất tay một cái, sau đó đứng dậy hướng các tú nữ đi xuống.
“Hoàng thượng.”
Tựa hồ đối với động tác có chút khác người của hắn, Thái hậu nhịn không được kêu một tiếng. Nhưng Quân Khanh Vũ đã chầm chậm đi tới trước mặt chúng nữ tử.
Các tú nữ vội vàng quỳ xuống, hai tay đặt trên mặt đất, trán để trên mu bàn tay.
Đây là Quân quốc, là tư thế cơ bản khi nữ tử thấy đế vương. Còn đối với A Cửu mà nói, lại là một mảnh mờ mịt.
Quân Khanh Vũ đi tới trước người Thôi Bích Ảnh, chắp tay ra lệnh, “Ngẩng đầu, để trẫm nhìn.”
Thôi Bích Ảnh thân thể run lên, chậm rãi ngẩng lên khuôn mặt ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vị đế vương trẻ tuổi này.
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
2 chương