Nàng biết được dấu tay kia của Quân Khanh Vũ —— lập tức hành quyết. So với bộ dáng trốn chết không được, tựa rất sợ chết, công phu kém cỏi cùng nàng đôi co lúc nãy. Thì hạ lệnh lập tức hành quyết này mới chân chính là Quân Khanh Vũ! Tàn nhẫn mà vô tình! A Cửu thở phào nhẹ nhõm, mới đi được một bước, cánh tay đột nhiên truyền đến một trận tê đau. Xé mở tay áo, cánh tay thế nhưng lại có một đạo vệt máu —— sát khi trong ống tay Quân Khanh Vũ… A Cửu kéo xuống khăn che mặt, khóe miệng hiện ra một ý cười. Người này giấu thực kỹ, công phu không dễ bại lộ. Băng bó qua loa, A Cửu chạy về phía Cảnh Nhất Bích, nhưng là… Nơi đó bất luận đã không còn kẻ nào… “Thập Nhất…” Lòng nàng trống rỗng, thanh âm có chút run run hô lên, tìm một vòng, vẫn là không thấy thân ảnh hắn. Xung quanh cũng không có dấu vết tranh đấu. Nhưng nhìn dấu xe ngựa, thì hình như bọn họ đi cũng không vội… Trong bóng tối có thanh âm nước sông chảy, A Cửu liền đi qua, cúi đầu tẩy trừ vết thương, lại là lảo đảo một cái, ngã sấp xuống đất, trong miệng tràn ra một ngụm tinh mặn. Thân thể Mai Tư Noãn này, căn bản là không chịu nổi nàng lăn qua lăn lại. “Mai tiểu thư.” Một người tiến lên đỡ lấy nàng, A Cửu nhìn lại, hóa ra là toàn thân bẩn thỉu Thu Mặc. Thu Mặc hoảng sợ nhìn A Cửu, vẫn cố lấy dũng khí yên lặng giúp nàng rửa vết thương. “Ngươi sao còn ở đây? Vì sao không mang theo tiền ly khai quân quốc, sau này không còn là nô nữa?” A Cửu thanh âm trước sau như một băng lãnh. Theo lẽ thường, Thu Mặc gặp qua thân thủ cùng dung mạo nàng, sẽ không có khả năng sống thêm. Chính nàng cũng kỳ quái không hiểu, tại sao mình lại phóng Thu Mặc. “Thu Mặc là nguyệt nô, trên người có ký hiệu nguyệt nô. Nếu trốn mà bị bắt trở lại, sợ rằng…” Thu Mặc rũ mày, thanh âm buồn bã, “Kỳ thực, ở quân quốc. Đãi ngộ cho nguyệt nô cũng rất tốt , mặc dù xem như hạ nhân thấp nhất, nhưng ít ra không phải là đồ chơi cho người ta.” “Nguyệt nô? Ngươi không phải ở quốc gia này?” “Không phải. Chúng nô vốn là người Nguyệt Ly quốc. Trăm năm trước, Nguyệt Ly vong quốc, bị lục quốc chiếm lĩnh. Từ đó người nước Nguyệt Ly bị bắt làm nô. Thậm chí có người vì có dung mạo, mà nam nữ đều bị bắt làm kỹ, bị xem như đồ chơi…” Thu Mặc dừng lại, trong bóng tối, thanh âm của nàng trở nên nghẹn ngào hơn, mang theo sự bất lực khó nói rõ. A Cửu dựa lưng vào tảng đá lạnh như băng, bàn tay trong áo đã sớm nắm thành nắm đấm. Nam nữ đều làm kỹ. Nàng nhắm mắt, thống khổ không chịu nổi lại lần nữa hiện lên trong đầu. Tiếng nàng thét chói tai, tiếng Thập Nhất khóc… “Khụ khụ khụ… Thu Mặc, ngươi có biết Cảnh Nhất Bích, Bích công tử?” Sau khi Nguyệt Ly quốc diệt vong, lục quốc chia đều thiên hạ, mà Quân quốc thì có tam đại mỹ nhân ngạo cư lục quốc. Muốn vào cung phong phi Mai Tư Noãn, Vinh quý phi Mạc Hải Đường, từng vì một khúc kỹ nhảy mà danh chấn thiên hạ ca cơ —— Tô Mi. Ba nữ tử này đều tuyệt diễm thiên hạ, danh chấn lục quốc. Nhưng mà đồn đại người đứng đầu ba người này ~ Tô Mi vì cùng thiếu niên thành danh, phong tư trác việt Cảnh Nhất Bích, Bích công tử đánh đồng mà mới được như ngày nay. Hắn tinh thông lục nghệ, trí tuệ thiên hạ, là Thừa tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Quân quốc, cũng là trọng thần mà Quân Khanh Vũ tín nhiệm nhất. Nhưng đồn đại thân ảnh hắn cực nhỏ nhắn. Lại đồn đại hắn có một đôi mắt cực đẹp hiếm thấy, giống như thu lam một dạng… Đúng vậy, A Cửu mỉm cười. Chỉ có Thập Nhất mới có đôi mắt đẹp nhất thế gian…