CHƯƠNG 31 Các câu đố thật ra cũng ko khó cho lắm. Bất quá, Nguyên Tiếu Ngôn lại ko phải là người thông mình, nên vẫn có khó khăn nhất định nào đó. Điều làm cho hắn nản lòng chính là, nghĩ nát óc hết cả ngày cũng ko xong. May mắn, hôm sau sẽ có bồ câu chăm chỉ đem thư của Nguyên Ân gởi về, hóa giải giúp hắn bao phiền não. Trong thư cũng nói sơ qua tình hình của y. Cuối cùng thì sáng nay đã đến Vân Châu, đang chuẩn bị xem xét tình hình nạn dân. Sau đó liền hỏi tình hình trong cung của hắn. Thân thể có khỏe ko, có ăn đúng bữa hoặc còn bạ đâu ngủ đó nữa hay ko, Lại hỏi, hắn có tìm thấy quà tặng ko. Hỏi hắn có phải là tìm được ở chỗ tủ đựng quần áo trong cung ko. Còn hỏi cả hắn có thích quà tặng đó ko? ── Nguyên Ân đương nhiên là sợ Nguyên Tiếu Ngôn sẽ tìm ko thấy, nên vờ như mình vô tình tiết lộ địa điểm trong thư vậy. Nguyên Tiếu Ngôn liền chạy như bay đến chỗ đó trong cung. Trong tủ đựng quần áo quả nhiên có 1 chiếc hộp nhỏ. Vội mở ra nhìn xem, có 1 tờ giấy, ngoài câu đố cho quà tặng tiếp theo là bảo hắn đến vườn thượng quyển để lấy quà tặng. Còn nói thêm là, quà này vốn chuẩn bị để tặng hắn nhân dịp trung thu, nhưng giờ sợ hắn một mình buồn bã nên tặng trước vậy. Vườn thượng uyển àh? Nguyên Tiếu Ngôn nghi hoặc [cốc cốc cốc] chạy ngay đến chỗ đó. Từ xa đã thấy 1 chiếc ***g trong đó có 1 con vẹt lớn với bộ lông đủ màu rực rỡ. “Áh?! Vẹt hả?” Con vẹt kia nghe được tiếng của Nguyên Tiếu Ngôn liền thở dài 1 cái, nói: “Người tới rồi, ta đợi gần chết đó.” Tuy tiếng có hơi là lạ, nhưng vẫn có thể nhận ra là nó đang bắt chước theo giọng điệu của Nguyên Ân, khiến cho Nguyên Tiếu Ngôn sau khi nghe xong thì ko khỏi ha ha cười vang lên, rồi bảo người đưa con vẹt này về tẩm cung. Con vẹt kia thật linh lợi, lúc thì ca hát, lúc lại nói chữ, lúc nữa thì đòi ăn ── Tất cả đều học theo giọng điệu của Nguyên Ân. Y ta đa số thời gian đều lạnh lùng xa cách, dị thường nghiêm túc. Giờ con vẹt hoạt bát thế này lại học theo giọng điệu của Nguyên Ân, thỉnh thoảng còn trêu Nguyên Tiếu Ngôn cười đến chảy cả nước mắt, thật vô cùng thú vị mà. Lại nói, loài chim này cũng ko phải dễ dạy dỗ. Chẳng biết Nguyên Ân đã bỏ ra bao nhiêu thời gian để huấn luyện nó được thế này. Nghĩ đến thật ko khỏi cảm động, liền lập tức chạy ngay đến trước bàn, nhanh chóng viết một phong thư hồi âm cho Nguyên Ân. Nói cám ơn quà tặng của y, rồi lại dặn y ở nơi xa cũng phải giữ gìn sức khỏe, vâng vâng. Hồng nhạn đưa tin như thế cũng qua được mấy ngày. Trong mấy ngày này, Nguyên Tiếu Ngôn đa số đều ko thể tìm được quà tặng của Nguyên Ân, chỉ có thể đợi thư để xem y chỉ ra nó ở chỗ nào thôi. Có lúc thì quà là truyện đọc nè, đồ chơi nè, còn có cả mấy thứ tiểu xảo linh tinh. Thỉnh thoảng con vẹt lại làm ko gian huyên náo 1 chút. Nếu hắn buồn chán thật cũng ko thiếu người tán ngẫu. Chỉ là khi trời đã tối, một mình đối mặt với cái giường rộng mênh mông, thật có chút cô đơn, lại rất nhớ Nguyên Ân. Trước kia, hắn luôn muốn độc chiếm chiếc giường to lớn này để có thể tùy tiện lăn lộn. Giờ ko có Nguyên Ân nằm cùng, theo lý hắn phải thích lắm chứ. Nhưng ko hiểu sao 1 chút hứng thú cũng ko có. Hiện tại hắn chỉ sợ đêm tối, nhất là lúc vừa dùng bữa xong, hễ cứ tắm xong là đầu hắn lại nhớ đến Nguyên Ân. Dần dần, 10 món quà tặng của Nguyên Ân đều đã được tìm xong, nhưng thư về lại ko nói rõ ràng được chuyện gì cả. Đến ngày thứ 12, Nguyên Tiếu Ngôn bắt đầu nôn nóng, trong thư đã hỏi Nguyên Ân chừng nào thì về. Nhưng y luôn gởi hắn câu trả lời đầy mơ hồ. Nói cái gì mà vài ngày sau sẽ về, nhưng lại chẳng nói rõ là ngày nào cả. Nguyên Ân sở dĩ nói mập mờ như thế, vì ngay bản thân y cũng ko tài nào đoán trước được là lũ lụt trong thời gian dài như thế vẫn chưa chịu rút đi. Lúc đầu ước chừng khoảng 10 ngày sẽ về, nên y chỉ chuẩn bị tặng Nguyên Tiếu Ngôn 10 món quà thôi. Nào ngờ, tình hình hiện tại đã vượt quá sự tưởng tượng của mình. Y thật ko cách gì có thể báo được chính xác ngày về cho Ngyên Tiếu Ngôn cả, nên mới nói chuyện 1 cách mơ hồ như vậy. Về phía Nguyên Tiếu Ngôn, hắn ko biết khi nào Nguyên Ân trở về nên đã đi hỏi các đại thần tình hình của nạn lụt. Kết quả, ai cũng đều nói, lũ lụt rất dữ dội, đến giờ vẫn còn chưa rút đi nữa. Còn bảo đây là cơn đại hồng thủy lớn nhất trong vài thập niên gần đây. Giờ thật lo lắng hai bên bờ sông sẽ bị phá tan tành, thậm chí là nguy cơ bùng nổ dịch bệnh. Nguyên Tiếu Ngôn cùng lúc càng lo cho chúng dân. Hắn càng lo lắng hơn cho người đang ở xa vạn dặm phải sống cùng nước lũ và bệnh dịch là Nguyên Ân kia. Ban đêm, lúc trống vắng, hắn cũng có lấy mấy thứ này nọ của Nguyên Ân mà dùng qua, Nhưng ko hiểu sao lúc dùng với y thì thấy thú vị lắm. Giờ người đã đi mất rồi, còn lại một mình mình dùng thôi liền cảm thấy lạnh như băng ấy, một chút thích thú cũng ko có. Ngày thứ 15 lại đến, cuối cùng Nguyên Tiếu Ngôn cũng chịu hết nổi mà dũng cảm đưa ra quyết định: Hắn muốn đi Vân Châu. Dự định này, hắn đương nhiên ko thể bàn với bất cứ kẻ nào được rồi. Hắn biết, một khi mình vừa nói ra thì ngay lập tức cái bọn đã được Nguyên Ân dặn dò chu đáo trước khi lên đường kia sẽ ngay lập tức báo cho người giám hộ là thừa tướng Chu Giang Niên biết. Tiếp theo, hắn chắc chắn sẽ vô phương đi ra khỏi cung rồi. Thế là hắn liền lén trốn Tiểu Lục Tử, thừa dịp sáng sớm trốn ko lâm triều mà tự tìm đường ra khỏi cung để đi tìm Nguyên Ân ── Lúc này áh, Nguyên Tiếu Ngôn đã bỏ ko biết bao nhiêu lần tảo triều rồi ấy. Trước sau gì thì Nguyên Ân cũng trách hắn mê tư bỏ công thôi mà. Lại nói, trước kia, muốn ra khỏi cung, hắn đến đi đâu cũng ko biết, chỉ có thể hỏi kẻ khác thôi, có khi còn lạc cả đường. Chỉ là trải qua mấy lần chơi trò tìm kho báu, đừng nói là đường trong cung, ngay cả thị vệ lúc nào đi tuần hắn cũng rành như lòng bàn tay. Nên mới có câu thần ko biết quỷ ko hay, Nguyên Tiếu Ngôn đã thuận lợi rời cung. Bởi mới thấy, chuyện gì cũng có 2 mặt mà, chuyện đi tìm kho báu là Nguyên Ân bày ra để giải quyết phiền phức của mình, nhưng cũng có mặt ko tốt đó thôi. Đương nhiên, Nguyên Tiếu Ngôn cũng chẳng phải bỗng nhiên nổi hứng, mà cái gì cũng ko tính đến. Hắn vác theo 1 bao lớn, trong đó toàn vàng bạc châu báo, thêm ít vũ khí phòng thân nữa. Chính là mảnh giáp vững chải được hắn nhét vào chăn lúc trước. Bất ngờ hơn, vừa ra khỏi cung còn biết thuê xe ngựa nữa nha ── đương nhiên mấy chuyện này, là do trước kia, Nguyên Ân đã xấp xếp mấy nghệ nhân kể chuyện kể cho hắn nghe nha. Nói cho hắn biết, ở bên ngoài vàng bạc châu báu có thể dùng để mua nhiều thứ lắm. Đường dài thì nên ngồi xe ngựa hoặc lừa, để tiện chở theo đồ đạc. Mấy loại gia súc kia hắn cưỡi đều ko thạo, có thêm thùng xe, sẽ có được ko gian thích hợp hơn, lại dễ giấu mấy thứ quý giá linh tinh nữa…..Vừa lên xe là hắn mua ngay 1 đống đồ ăn, sau đó nhắm hướng Vân Châu mà truy đuổi. Xem ra, mấy người kể chuyện thật hay thật. Đương nhiên, hắn đời nào biết là do Nguyên Ân bố trí chứ. Giờ đây, đối với Nguyên Tiếu Ngôn mà nói, hắn chỉ biết cảm tạ mấy tên kể chuyện đã ngày ngày dạy hắn ko ít sự kiện kia thôi. Ít ra với hiểu biết như thế vẫn có thể dùng được nha. Nhưng mà, Nguyên Tiếu Ngôn tuy lý thuyết đã biết ko ít đi. Nhưng thuê xe ngựa giá bao nhiêu, hắn chắc chắn là ko thể nào biết đến. Hơn nữa, hắn càng ko biết phải đi đường nào mới có thể đến được Vân Châu, may mắn ── hay nói là người ngốc có phúc đi? ── Hắn hên đến nỗi gặp ai cũng tốt bụng chỉ dẫn cả. Đánh xe là 1 là người trung niên trung hậu thành thật, đã ko lấy hắn nhiều tiền, còn khuyên hắn nên mua nhiều đồ ăn thức uống vì Vân Châu kia đang gặp lũ lụt, ko dễ gì mua được thức ăn đâu. Đối với người chưa từng bước qua cửa cung như Nguyên Tiếu Ngôn, lần đầu đến nơi nhộn nhịp này. Thì kinh thành mà, làm gì ko phồn hoa đô hội chứ. Khiến cho hắn cảm thấy chỗ nào cũng đầy hứng thú cả. Nếu ko phải nóng lòng muốn gặp Nguyên Ân, hắn nhất định phải ở lại kinh thành vui thú một hồi rồi. Lưu luyến nhìn xe chạy qua những nơi thú vị, Nguyên Tiếu Ngôn âm thầm thề, chờ sau khi từ Vân Châu trở về hắn nhất định phải bảo hoàng thúc cùng mình đi dạo chơi khắp mọi ngõ ngách trong kinh thành mới được. Dù phải bận rộn xử lý chính vụ ko thể đi xa, thì chí ít cũng phải dẫn hắn đi gần gần ngoài thành nha.