Hoàng Thúc Tân Khổ
Chương 28
CHƯƠNG 28
Nguyên Ân duỗi người, cố tình hỏi: “Sao hôm nay dậy sớm thế?!”
── Thật ra y đã biết quá rõ về tiểu quỷ này rồi. Chắc cũng nhẫn nhịn cực khổ suốt cả đêm ấy. Lấy tính cách tò mò của hắn ra làm mồi nhử, liền lập tức sập bẫy ngay mà.
“Là muốn xem thử, rốt cuộc là thúc sẽ cho ta là gì áh!” Nguyên Tiếu Ngôn nói.
“Àh, ra thế.” Nguyên Ân vờ như mình vừa bừng tỉnh đại ngộ mà gật gật đầu. Y cười cười nói: “Tiếu Ngôn có thích chơi tìm kiếm kho báu ko?”
“Ha?” Nguyên Tiếu Ngôn nghi hoặc hỏi: “Ta ko biết tìm kiếm kho báu phải chơi như thế nào hết nha. Chơi làm sao, nói ta nghe chút đi, có vui ko? Còn nữa, sao thúc lại chọn trò này vậy?”
Nguyên Ân đặt 2 tay sau đầu, lại cười nói: “Không phải đã nói là sẽ giao việc cho ngươi làm sao. Chính là tìm về kho báu đó. Toàn bộ hoàng cung đều là địa điểm cất giấu. Ta sẽ cách ngày phái người chôn một thứ bí mật ở góc nào đó. Nếu ngươi có thể tìm được, thì hôm đó, dù thúc có mệt cách mấy cũng sẽ bồi Tiếu Ngôn hoan ái. Đương nhiên nếu Tiếu Ngôn trong lúc tìm kiếm mà thấy mệt, ko muốn cùng thúc vui vẻ thì thúc cũng ko bắt buộc. Nếu ko tìm thấy vật quý, thì thúc đây cũng chẳng khổ cực lắm. Ngươi thấy vậy có được ko?”
Này thật như có chút gian xảo. Nguyên Tiếu Ngôn hồ nghi nói: “Hoàng thúc, thúc có chắc là sẽ chôn các thứ đó ở trong hoàng cung ko? Lỡ như giấu mất tăm mất tích, thế thì ta sao có thể tìm được áh?”
Hắn cũng không phải là người dễ bị lừa như thế.
“Nhân phẩm của hoàng thúc, chẳng lẽ Tiếu Ngôn còn chưa tin sao? Nếu dám lừa ngươi, thì cứ ghép thúc tội khi quân, đem ra mà chém cho rồi nha.”
Nguyên Tiếu Ngôn nghe Nguyên Ân nói vậy thì thật yên tâm. Lại nói tiếp: “Giấu kho báu thì phải có bản đồ. Hoàng thúc có bản đồ ko? Nếu ko thì Tiếu Ngôn làm sao mà tìm đây!”
“Đương nhiên sẽ có bản đồ nha. Vào lúc ăn sáng của mỗi ngày, thúc sẽ nói cho ngươi biết chỗ nào có kho báu, sau đó ngươi đi tìm. Có được ko?” Nguyên Ân nói.
“Được chứ!”
Trò này vừa nghe đã thấy thú vị, Nguyên Tiếu Ngôn thật nóng lòng muốn thử.
“Nhưng mà Tiếu Ngôn phải hứa chắc nha. Ngươi phải tự mình mang xẻng đi tìm, không được để người khác giúp mình đó.” ── Mục tiêu là làm tiêu hao thể lực của hắn mà.
“Chuyện này ko thành vấn đề ah. Chỉ là, nếu trời mưa thì làm sao có thể lấy được đây? Còn nữa, nếu là mùa hè, nắng gắt như vậy, lấy cũng khó lắm luôn! Cực khổ quá đi.” Nguyên Tiếu Ngôn kháng nghị.
“Nếu trời mưa hay nóng bức, ta sẽ đem vật đó giấu bên trong, như tủ áo hay bình hoa chẳng hạn. Thế thì ngươi sẽ ko cần ra ngoài tìm rồi. Thế nào?”
Thế thì còn gì bằng, Nguyên Tiếu Ngôn hoàn toàn hài lòng, vui vẻ đồng ý.
“Thúc đã giấu bảo bối gì cho ta thế?” Vừa nghĩ đến thôi, Nguyên Tiếu Ngôn đã cảm thấy rất hứng thú rồi.
“Thì, cũng dựa theo thời gian hay sự kiện gì đó thôi. Tỷ như sinh nhật của ngươi hay lễ tết thì ta sẽ giấu quà tặng ngươi. Hoặc khi ngươi muốn bang tặng vật phẩm cho người khác, ta cũng có thế giấu đi, ko trực tiếp giao ra, để ngươi có thể đi tìm, thú vị ko?”
“Hì hì, hoàng thúc suy nghĩ thấu đáo quá. Lợi hại thật! Tạ ơn, tạ ơn hoàng thúc!”
Nghe Nguyên Ân nói thế, Nguyên Tiếu Ngôn cảm thấy y thật là người chu toàn nhất thế gian, cũng là người tri kỷ ko ai bằng với mình. Thế là lòng hắn liền dâng tràn cảm động, vội ôm lấy Nguyên Ân, còn cao hứng hôn thêm vài cái cảm ơn nữa.
Thấy Nguyên Tiếu Ngôn hài lòng vui vẻ như thế, Nguyên Ân liền nhẹ nhàng thở ra. Y cuối cùng cũng thu xếp ổn thỏa chuyện hiến thân đầy khổ cực này.
Trên ra, để Nguyên Tiếu Ngôn chơi trò tìm kho báu chính là chuyện y đã dày công bố trí. Nếu như ngày nào y thật mệt mõi sẽ sắp xếp nó thật khó tìm đi. Như thế Nguyên Tiếu Ngôn sẽ cứ chăm chú mãi vào đó, buông tha cho y được nghĩ ngơi. Còn nếu y cảm thấy khỏe khắn thì sẽ cất giấu ở chỗ thật bình thường. Để hắn có thể cao hứng mà tìm được…. nhường hắn vui vẻ chạy đến đòi thưởng nha.
Nói tóm lại, trò này đối với y và Nguyên Tiếu Ngôn đều có lợi. Nếu tìm kho báu gặp nhiều khó khăn, đương nhiên sẽ tiêu hao rất nhiều sinh lực. Y có thể sẽ mở rộng khoảng cách tìm bảo vật ra. Như vậy, Nguyên Tiếu Ngôn chỉ cần chạy tới chạy lui thôi cũng đủ mệt khờ người rồi, miễn cho việc đòi hỏi giường chiếu với y nhá. Sức lực tiêu hao vào ban ngày như thế, nhất định đến đêm hắn sẽ ngủ rất say sưa.
Điều này, Nguyên Tiếu Ngôn đương nhiên không thể hiểu được rồi, hắn chỉ biết chuyện này dùng để tiêu khiển thì thật hay đi. Có thể tiêu hao tinh lực quá dư thừa của hắn, cũng để giết bớt thời gian nhàm chán.
Trên ra, lợi ít mà Nguyên Tiếu Ngôn thu được từ trò chơi này vượt hơn hẳn dự đoán của Nguyên Ân rất nhiều. Y vốn chỉ định tiêu hao đi tinh lực của hắn nhằm giải quyết vấn đề của mình mà thôi. Ko ngờ lâu ngày dài tháng, Nguyên Tiếu Ngôn đối hoàng cung này có thể thông thạo hơn bất kỳ ai. Từ đó vô tình đã giúp cho sự an toàn của hắn, tránh đi được ko ít nguy hiểm. bởi hắn vô cùng quen thuộc các nơi để có thể hóa nguy thành an.
Nói theo khía cạnh nào đó, thì hai người đã được hưởng một đoạn ngắn thời gian ngọt ngào trong cuộc sống. Điều khiến Nguyên Ân hài lòng chính là, Nguyên Tiếu Ngôn không giống như tưởng tượng của y. Giờ nhớ lại lúc hai người chiến tranh lạnh trước kia, thật ko cách nào có thể khiến hắn bớt đi sự tùy hứng, ngang tàn, buông thả kia ── Thậm chí lúc hắn ta làm nũng lợi hại đến như thế, y vẫn còn có khả năng kiềm chế, chẳng màng đến nữa kia mà ── Thế là lòng y đã chầm chậm gỡ ra phòng bị, cùng Nguyên Tiếu Ngôn hưởng thụ thời gian vui vẻ ngọt ngào của hai người.
Nhưng thời gian vui vẻ chẳng bao lâu, liền truyền đến tin Thanh Hà đang chìm trong nước lũ. Hơn hết, nước càng lúc càng dâng cao, tai họa gieo rắc càng ngày càng lớn, thêm vào đó là bệnh dịch hoành hành. Điều này khiến Nguyên Ân không thể dửng dưng tại chỗ được, liền chuẩn bị đi thị sát hai bờ Thanh Hà.
── Thật ra mà nói, Nguyên Ân nên cám ơn chuyến tuần tra này đi. Vì khi y rời xa như vậy, mới khiến cho Nguyên Tiếu Ngôn tiến thêm 1 bước, nhận ra địa vị của y trong lòng hắn. Nguyên Tiếu Ngôn kia còn có thể cảm nhận thấy Nguyên Ân chính là người hiểu rõ hắn nhiều nhất. Nếu ko đau, hắn sẽ chẳng bao giờ biết đến khổ. Nếu mãi nhầm lẫn tình thân và tình yêu, thì càng dựa dẫm bao nhiêu càng say đắm bấy nhiêu. Cứ để sau khi Nguyên Tiếu Ngôn thay đổi nhận thức về Nguyên Ân, thì hắn mới có thể trực tiếp hiểu được tầm quan trọng của y. Đó ko phải chỉ là chỗ dựa đơn thuần của hắn. Vì thế mới nói, chuyến đi tuần lần này chình là thời cơ may mắn của Nguyên Ân. Ông trời đã giúp cho y hoàn thành chuyện mà y vẫn hằng mong muốn.
Lại nói thêm, Thanh Hà chính là con sông lớn nhất của đại lục. Bình thường, hai bờ sông luôn đông đúc, là nơi đất lành chim đậu, phồn vinh thịnh vượng. Chỉ là giữ hè, bỗng nhiên bạo phát hồng thủy, khiến người khác phải đau đầu.
Thường thì lũ lụt cũng ko hung bạo đến như thế. Nhưng năm nay nhìn thế nào cũng thấy lạ. Đây chính là trận lũ lớn nhất trong vài thập niên gần đây. Nên y tuyệt ko thể ko đi.
Mà Nguyên Ân nếu đi chuyến này, thì phải đem gánh nặng to lớn của triều đình đặt vào vai Nguyên Tiếu Ngôn ── Thật là vừa nghe xong đã bắt đầu hoang mang lo sợ.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
29 chương
43 chương
21 chương
163 chương
14 chương
9 chương