Hắn giận giữ điên cuồng gầm lên khiến Hoa Ly vô cùng kinh ngạc. Hắn giết Nguyên Thiện, nàng chỉ nghĩ là hắn muốn giữ vững vị ngôi vị Hoàng Đế, thế nhưng…   “Ngươi nói cái gì, ngươi điên rồi. Người ta yêu là Thiện ca ca. Ta là Hoàng tẩu của ngươi đó.” Bờ vai gầy yếu của nàng bị hắn bóp chặt, xương vai dường như sắp gãy rồi. Nàng đau đến run rẩy, cũng không so được sự lạnh lẽo trong lòng. Nàng nhìn hắn, càng nhìn càng thấy sợ hãi.   Nguyên Đình quả thực phát điên rồi. Ánh mắt u ám như chất độc nhìn chằm chằm nàng, tâm tư cất giấu quá lâu cuối cùng cũng không cần giấu nữa. Thứ gì đó tận sâu trong cốt tủy cứ luôn ẩn nhẫn vào thời khắc này tất cả đều đã bộc phát ra ngoài.   “Đáng tiếc, Thiện ca ca nàng yêu đã chết rồi. Từ nay về sau sẽ không còn có người như thế nữa. Còn nàng chỉ có thể là của ta.”   Hoa Ly vừa kinh ngạc vừa lo sợ. Hắn không chỉ thừa nhận đã giết Nguyên Thiện, lại còn nảy sinh ý nghĩ ác độc như thế kia. Nàng gắng sức phẫn nộ giãy dụa, muốn ngay lập tức trốn thoát khỏi người ma quỷ đáng sợ này.   “Ngươi là tên điên, ngươi không đáng được chết yên ổn. Buông ta ra.”   Nguyên Đình mặc kệ nở nụ cười nguy hiểm. Mặt hắn bị nàng chém bị thương, trên làn da trắng nõn anh tuấn ấy nhuộm một màu đỏ tươi, khiến người ta nhìn mà thấy rợn người. Hắn kéo Hoa Ly ôm vào lòng, kề sát gần khuôn mặt nàng, xinh đẹp yếu ớt mà mỏng manh như vậy, hắn không nhịn được nữa cúi xuống hôn nàng.   “Tại sao? Rốt cuộc Trẫm có chỗ nào không bằng tên què đó chứ?”   Gò má nàng lạnh lẽo, cánh môi hắn hơi run rẩy hôn lên giọt nước mắt trong suốt hơi mặn của nàng. Hắn thật sự đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi. Hắn chỉ muốn cứ ôm nàng như thế, hôn lấy nàng. Hắn đã đợi từ năm này qua năm khác, cuối cùng có thể đợi được tới khi nàng tới tuổi lập gia thất. Vậy mà nàng lại lựa chọn Hoàng Huynh của hắn.   “Đến cả mũ phượng địch y của Hoàng Hậu ta cũng đã chuẩn bị xong cho nàng rồi, nhưng nàng lại cứ khăng khăng lựa chọn huynh ấy. Nàng có biết Trẫm khó chịu biết bao nhiêu không?” Hắn rất đau khổ, thật sự rất đau khổ. Sự lựa chọn của nàng giống như lưỡi dao, từng nhát cứa rách trái tim hắn, lại đập tan tất cả những kỳ vọng và mong đợi của hắn, đến cả cho hắn cơ hội bày tỏ tình cảm cũng chưa từng có. Sự đau đớn đó khiến hắn hít thở cũng thấy tức giận.   Hắn ôm quá chặt khiến nàng gần như sắp ngạt thở. Mặc cho nàng có mắng có khóc đến như thế nào, hắn cũng không chịu buông nàng ra.   “Nàng từng nói nàng thích cung Minh Hoa, ta liền sai người sửa sang lại chỗ đó, còn trồng cả hoa nàng thích nhất. Vô số lần nghĩ tới cảnh tượng ngày đại hôn cùng càng. A Ly của ta mặc phượng bào nhất định là rất đẹp. Nhưng là nàng, nàng đã hủy hoại đi tất cả rồi.”   Hắn mạnh mẽ ép lấy nàng, đè chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Khi nàng ngẩng đầu lên, dung nhan tuấn mỹ ấy đã trở nên hững hờ như băng.   “Ngươi buông ta ra.” Hoa Ly sợ hãi hét lên chói tai. Con dao găm lúc nãy rơi xuống đang ở trên váy nàng. Nàng nhanh nhẹn giơ tay ra cầm lấy, mong muốn giết chết Nguyên Đình ngày càng mạnh mẽ.   Động tác của nàng càng chọc giận hắn thêm. Nàng còn chưa sờ được con dao thì bàn tay to lớn của hắn đã nắm lấy cánh tay nàng rồi mạnh mẽ bóp chặt. Nàng đau đớn tới mức ngón tay cũng không thể động đậy được nữa.   “A.”   Mồ hôi lạnh hai bên thái dương nàng chảy ròng ròng, khuôn mặt đang đỏ bừng vì giận dữ của nàng chỉ chớp mắt đã chuyển thành trắng bệch. Trời đất quay cuồng, nàng bị hắn đẩy ngã trên mặt đất, thật lâu sau cũng không bò dậy được.   “Ngươi không được chết yên thân đâu Nguyên Đình, ngươi sẽ không được chết yên thân đâu.”   Tiếng mắng chửi yếu ớt của nàng rất nhanh liền không còn hơi sức nữa, Nguyên Đình điềm đạm cười nói: “Trẫm không được chết yên thân cũng không sao, nhưng hôm nay, ngay bây giờ, nàng biết Trẫm muốn làm gì không?”   Hoa Ly quỳ trên mặt đất muốn chạy trốn, hắn lại giữ chặt lấy mắt cá chân nàng, giày gấm trắng thuần của nàng rơi ra. Chiếc tất thêu hoa sơn trà của nàng vừa bị hắn kéo ra, đôi chân nhỏ trắng như tuyết cứ thế khổ sở giãy dụa trong tay hắn.   Hắn cứ nắm lấy chân của nàng như thế, đặt cánh môi của mình lên trên. Hắn biến thái cẩn thận hôn lòng bàn chân nàng, liếm lấy mu bàn chân trắng nõn ấy.   “Hay là hôm nay ở ngay trước linh cữu của Hoàng huynh, để cho huynh ấy nhìn xem ta sẽ làm nàng như thế nào đi, Hoàng tẩu của Trẫm.”   Tác giả: Đúng, chính là ngược như thế. Viết xong mấy chương này hẳn là sẽ đan xen thời kì niên thiếu vào.   Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com