Lồng giam trong trái tim hắn vỡ nát triệt để rồi, dã thú điên cuồng gào rú trong tuyệt vọng và bi thương. Bởi vì sự cự tuyệt và không nhận được tình yêu của nàng, hắn cũng không muốn khống chế cái gì nữa, tất cả mọi thứ đều mơ hồ chìm đắm vào tình dục.   “Đừng hòng rời khỏi trẫm, mãi mãi cũng không thể nào!”   Hắn tỉ mỉ hôn lên đôi mắt nàng, mày liễu như mây vô cùng xinh đẹp lúc này đang nhíu chặt lại. Hắn lúc trước luôn nhìn thấy nụ cười xinh đẹp nhất của nàng, nhưng bây giờ, nụ cười lúm đồng tiền như hoa ấy dường như chỉ tồn tại trong giấc mộng thôi.   Nước mắt ướt đẫm hai gò má nàng, Hoa Ly hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy sự bi thương và một tầng nước mờ trong đôi mắt nam nhân kia, trái tim… bỗng nhiên chua xót khó chịu.   Cánh môi hai người dính lấy nhau, lần này hắn đè nén lại nụ hôn không còn thô bạo nữa, dùng sự ôn nhu tới cực điểm cạy mở cánh môi nàng, an ủi nơi mà nàng chịu thương tổn. Sự dây dưa thân thiết quá mức như thế, liền kề chẳng có khe hở mà ngậm cắn lấy nhau, tiếng nước vang lên khiến nàng hơi thất thần, nàng chỉ có thể dựa vào hơi thở của hắn để duy trì sự thanh tỉnh cuối cùng này.   “Ưm… ưm…~”   Cơ thể bị trói dần dần mềm nhũn, nàng thậm chí còn có chút hoảng hốt, nơi tư mật mềm mại đã ẩm ướt ngay lập tức an ủi sự kháng cự của nàng.   Cánh môi hơi tách ra, nước bọt liền kề kéo dài thành sợi chỉ bạc.   Thời khắc này đôi mắt đã nhiễm một tầng sương mờ ngoan ngoãn vô cùng. Đó luôn là đôi mắt với tia sáng sắc bén đâm hắn đau đớn tiêu tán hồn bay phách lạc, cuối cùng cũng để hắn có thể nhìn thẳng vào nàng. Đẹp như thế, ưu tú như thế khiến hắn suýt nữa quên đi hết tất cả mọi thứ.   Đột nhiên, Nguyên Đình ngồi thẳng dậy, nhưng hắn lại không rời khỏi mà quay người A Ly lại, từ phía sau bao phủ lên cơ thể nàng.   Ngón tay thon dài kéo vạt áo của nàng ra, nụ hôn si mê lại rơi xuống bờ vai trắng như tuyết của nàng, hơi thở cũng trở nên nóng rực. Hắn yêu nàng, yêu từng bộ phận trên người nàng, yêu tất cả mọi thứ thuộc về nàng.   “A Ly, trẫm không phức tạp như nàng  nghĩ đâu, trẫm chỉ yêu nàng mà thôi.”   Bởi vì yêu nàng, thế nên mới không từ thủ đoạn. Bởi vì yêu nàng, thế nên mới hung ác tàn độc.   Cổ tay bị trói được hắn cởi ra, Hoa Ly lại không hề động đậy, nước mắt nơi khóe mắt đã ướt  đẫm gối long phượng. Y phục trên người bị Nguyên Đình cởi ra từng thứ một, tiếp theo đó là nụ hôn nóng bỏng mà cố trẫm của hắn, nụ hôn dây dưa khắp cơ thể nàng. Từ đầu tới chân, cho dù là nơi tư mật lòng bàn chân cũng bị hắn để lại vết tích nóng rực.   Nàng đang run rẩy, nụ hôn nơi lòng bàn chân dường như trong chớp mắt làm tất cả sự khô nóng trong người cuộn trào.   Nàng thậm chí còn không phân biệt được là hắn rốt cuộc đang hôn nơi nào, dường như tất cả mọi nơi trên cơ thể nàng đều bị hắn chiếm giữ, cho tới khi hắn thâm nhập vào trong cơ thể nàng, giấc mộng tươi đẹp ấy mới bắt đầu lật sang một chương mới.   “Ưm…!”   Lần này hắn rất dịu dàng, hoàn toàn không hề mang sự phẫn nộ ấy trút lên người nàng. Côn thịt cứng rắn to lớn chậm rãi luận động, cho tới khi đâm vào nơi sâu nhất trong nơi tư mật mềm mại của nàng, hắn mới chậm rãi rút ra ngoài. Từng chút từng chút, nặng nề mà nhẫn nại khiến nàng được nhét đến no đủ.   Giữa sống lưng mềm yếu của nàng nhanh chóng tràn ra một trận khoái cảm tê dại, đó là bản năng mà Hoa Ly chẳng cách nào kháng cự được. Nàng ngửa mặt lên, khuôn mặt trắng bệch đã phiếm hồng, cánh môi cắn chặt đang phát ra những tiếng rên rỉ vỡ vun.   Nhẹ nhàng ma sát, chậm rãi cắm rút, hắn dùng cự long chính mình từ từ ma sát tất cả vách thịt bên trong hoa huyệt của nàng. Hắn chiếm giữ nơi u cốc của nàng, tìm kiếm dâm thủy của nàng. Cự long thô cứng bành trướng khiến nước mắt nàng lại rơi xuống.   “Aaaaaaaa… hức hức hức ~~~”   Cuối cùng cũng không chịu được nữa, ngâm nga những tiếng kêu yêu kiều đứt quãng, nàng tiết ra càng nhiều mật dịch. Động tác của Nguyên Đình dần dần tăng tốc, cả người hắn dính sát liền kề trên cơ thể mềm mại của nàng, chống đỡ sự run rẩy của nàng, mạnh mẽ thúc vào khiến nàng run rẩy.   PA! PA! PA!     Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com   Trong tĩnh lặng, âm thanh truyền ra từ sự va chạm của hai người, vang vọng khiến người ta thẹn thùng như thế.   Hoa Ly bịt chặt miệng mình, tình dục khiến trước mắt nàng đã hoàn toàn thay đổi rồi. Nguyên Đình càng ôm chặt nàng vào trong lòng, hơi thở nóng rực đều bao phủ lấy nàng. Sự phấn khích khiến cho huyết mạch khắp người hắn đều sôi sục, nóng rực của hắn càng ngày càng thúc vào nhanh hơn, tiếng thở gấp bên tai nàng càng ngày càng thô hơn.   “A Ly ~” Tiếng gọi trầm thấp tràn đầy sự chân thành và bi thương.   Mạnh mẽ đâm vào, từng trận an ủi nơi mềm mại khít chặt ấy, cơ thể bị kích thích bất ngờ co rút lại, thời khắc này Hoa Ly đã nếm được sự sảng khoái vui thích. Tâm trạng vô cùng tỉnh táo khiến nàng càng thêm sợ hãi. Dưới cằm Nguyên Đình vẫn luôn đè lên vai nàng, hai người gần như mặt dán vào nhau, cảm nhận được sự nóng bỏng và dục vọng của đối phương.   Thân thiết không có khe hở như thế, thế gian này chỉ có phu thê mà thôi.   Hắn khiến nàng mất đi người quan trọng nhất…   “Ô…...aaaaaaaaaaa…”   Khi tình triều đạt tới cực điểm, sự càn quét của cực lạc khiến nàng mê loạn tất cả. Nàng bị hắn mạnh mẽ rót từng đợt long tinh vào trong cơ thể, cho tới khi bên dưới chướng đau nóng rực, nàng khóc ra tiếng, vừa thở gấp vừa gọi lớn tên của hắn.   “Nguyên Đình!”   Sự tranh chấp giữa hai người chẳng hề dừng lại, tất cả mọi chuyện tối qua cũng đã tiêu tán thành sương khói rồi   Điển lễ sắc lập hoàng hậu mới được định vào tháng ba năm sau.   Gần đây thời tiết lạnh hơn, trận tuyết lớn trong hoàng thành vẫn chưa hề dừng lại. Hoa Ly không muốn ra ngoài nữa, chỉ thích ngồi trên giường nhỏ trong phòng sưởi, ngắm nhìn hoa mai khắp khuôn biên bị phủ đầy tuyết qua lan can.   “Không muốn đi hái hoa mai sai?”   Nguyên Đình mấy ngày này cũng ít tới tiền cung, xử lý công vụ cũng đều ở lại trong Minh Hoa cung, nhìn thấy tuyết bớt rơi hơn sẽ gác bút đứng lên kéo Hoa Ly dậy.   “Mấy hôm trước trẫm thấy mấy bình ngọc, mang tới cắm hoa sẽ rất đẹp. A Ly cùng trẫm đi hái hoa mai đi.”   Nói xong thì lấy áo lông cáo trên tay nô tỳ khoác lên người Hoa Ly, bọc kín nàng lại, nhìn dung mạo trắng mềm với hai má hồng đào, chỉ to bằng bàn tay của hắn thôi nhưng lại đẹp tới mức vạn vật đều thua kém. Hắn nhìn xuống đôi môi đỏ nhuận mềm mại không nhịn được liền đặt lên đó một nụ hôn sâu.   Hoa Ly không tránh cũng không né, không giãy dụa cũng không tức giận, là lạnh nhạt thờ ơ.   “Đi thôi.”   Nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, cơ thể cao lớn của Nguyên Đình đi lên phía trước, nàng không hề hay biết, thời khắc này hắn cười vui vẻ biết nhường nào.