Hoàng Quyền
Chương 5 : Tiền truyện 2 : Tổng chương (Đại Thành diệt vong) (4)
Lão đại ôm chặt chiếc bọc trong lòng, đưa mắt dõi về nơi hai huynh đệ bọn họ đang lưng dựa lưng kề vai sát cánh chiến đấu với giặc, trong đôi mắt gã chợt dấy lên nỗi đau khổ tột cùng, rồi, gã cắn chặt môi, quay đầu bỏ chạy.
Nếu có thể, gã nguyện lao vào chỗ chết thay huynh đệ của mình, nhưng gã lại không thể!
Chiếc bọc trong lòng tuy nhẹ tựa lông hồng, song trách nhiệm bảo vệ nó lại nặng tựa ngàn cân! Một khi chưa thực hiện xong nhiệm vụ cùng lời thề của mình thì gã không được phép trút bỏ trọng trách trên vai cho người khác!
Tiếng chém giết xa xăm liền hòa cùng tiếng mưa gió rít gào của đêm đen mịt mùng.
Ôm chiếc bọc thật chặt, lão đại bèn dùng tốc độ nhanh như tên bắn để lao về khu rừng khuất sau lưng núi.
Trên khuôn mặt gã bỗng lộ ra vẻ vui mừng khôn tả, vì phía sau cánh rừng đó chính là đích đến!
Nhưng ngay lập tức, mặt hắn liền đanh lại, quay phắt người, dằn giọng quát: “Ai?”
Rừng cây âm u bao lấy xung quanh chỉ im lìm không một tiếng động, thỉnh thoảng mới có tiếng cành cây bị gió quất mạnh, va vào nhau, vang lên tiếng rạn rạt như ma quỷ thích thú vỗ tay trêu đùa kẻ đứng giữa rừng, còn tiếng động se sẽ khiến gã giật mình vội đề cao cảnh giác mới nãy thì bặt tăm.
Lão đại bèn chau mày, trấn tĩnh lại, theo như hẹn định, gã bèn lấy hết sức hô vang, nói vọng về phía ngôi nhà tranh nằm đơn độc sau khu rừng: “Hậu duệ của hoàng thất xin cầu kiến cốc chủ, mong cốc chủ thực hiện mật ước đời-truyền-đời như đã hẹn!”
Liên tiếp hô to ba lần, thế nhưng phía sau khu rừng vẫn không có động tĩnh gì, ngôi nhà tranh vẫn tối om như hũ nút.
Thầm kêu không xong, đoán chừng đã có chuyện bất trắc xảy ra, gã vội lùi lại ba bước, lia mắt quét bốn phía, từ từ lùi sát người về cây cổ thụ đang mọc sừng sững trên gò đất cao.
Chỗ đó có tầm nhìn bao quát, sau lưng lại có thân cây cao to làm bia chắn đỡ, ngộ nhỡ trong rừng thật sự có địch mai phục thì bọn chúng cũng không thể bao vây công kích gã được.
Trong tình huống bất lợi, phải biết lựa nơi có địa thế thuận lợi cho mình nhất! Đây là một trong những chiến thuật của Huyết Phù Giả!
Lão đại thận trọng hết mức, trước khi áp lưng vào thân cây, gã còn tỉ mỉ quan sát xem trên đó có chỗ nào bất thường có thể gây thương tích cho mình hay không rồi mới yên tâm quay người lại.
Dù đã phòng trước bất trắc nhưng khi mới dựa lưng vào thân cây, gã chợt thét lên một tiếng kinh hoàng rồi chúi người ngã lộn vòng trở lại.
Đến khi lăn ra, đứng giữa khoảnh đất trống thì máu ở dưới chân đã chảy ra đầm đìa.
Bóng người loang loáng từ trong rừng bất chợt xông ra, chừng mười mấy lão già mặt mũi nhăn nheo mặc áo choàng xám, thoắt cái đã lù lù xuất hiện, bủa vây lấy lão đại.
Mặt lão đại tái nhợt, gã chỉ trân trối nhìn vào gốc cây cổ thụ trước mặt, rõ ràng nơi đó có rêu xanh phủ dày, từng khúc rễ to nổi cuộn lên, vốn rất đỗi bình thường, nhưng đôi mắt của lão đại lại hiện lên vẻ khiếp đảm kinh hãi như trông thấy ma quỷ đội đất chui lên!
Dưới đất nào có ma quỷ, chỉ có một bàn tay từ từ thò ra mà thôi!
Trắng nõn, nhỏ nhắn, xem ra là của trẻ con!
Những hạt mưa bị gió tạt nghiêng, quất tới tấp vào người vào mặt, khiến cánh rừng u tối nhuốm thêm màu chết chóc ảm đạm thê lương, chỉ có bàn tay trắng toát kia nổi bần bật trên bức phù điêu ma quỷ của tự nhiên.
Bàn tay nhỏ nhắn đó thò ra từ trong ruột gốc cây mọc rêu xanh rì, khiến người nhìn vào phải kinh hãi, ngay cả lão đại xưa nay được mệnh danh là người có tinh thần thép cũng phải thót tim giật mình hoảng sợ.
Đầu tiên là bàn tay, sau đó là cổ tay…rồi đám rễ cây cuồn cuộn bị bàn tay đó — tách ra! Kế đó là một cái đầu có mớ tóc đen sì nhô ra, cuối cùng là cả một người từ trong gốc cây chui ra!
Kẻ đó ngẩng đầu.
Lão đại bàng hoàng, trợn tròn mắt, vội lùi về phía sau một bước.
Quả thực là trẻ con!
Nhưng chỉ mới bảy, tám tuổi đầu, đương vận trên mình một lớp áo nhung màu xanh rêu, đồng màu với gốc cây to kia, vì là cùng màu nên rất khó để nhận ra. Tuy nhiên, chiếc áo nhung này được khoác lên người cậu bé thì lại toát lên vẻ tao nhã hiếm thấy, đối nghịch hoàn toàn với đêm đen mịt mùng, âm u lạnh lẽo nhầy nhụa bùn đất xung quanh. Khi cậu bé đứng thẳng dậy, ai nấy đều phải thầm thốt lên một câu thán phục – ngọc diện tiên đồng!
Dung mạo khôi ngô tuấn tú, đẹp tựa tiên đồng, da dẻ sáng mịn, trơn láng như bạch ngọc.
Tuy mới chỉ là một đứa trẻ nhưng đã có dung mạo cuốn hút đến nhường này, thử hỏi khi lớn lên, cậu bé sẽ trở thành chàng trai điên đảo chúng sinh đến cỡ nào?
Lão đại bèn ghì chặt chiếc bọc vào lòng, phòng bị nhìn đứa trẻ đó. Gã không thể nào quên được chân lý sống còn mới đúc kết được khi nãy, trông càng vô hại thì càng nguy hiểm. Rõ ràng mới chỉ là một đứa bé có bảy, tám tuổi nhưng đã gian ngoan quỷ quyệt đến độ: biết náu mình trong gốc cây to, lợi dụng đêm tối mịt mùng để đánh lén một kẻ dầy dạn phong trần, ngày đêm gian khổ chiến đấu ăn gió nằm sương như gã.
Những Huyết Phù Giả tinh anh thường được huấn luyện hết sức gắt gao, họ được dạy rằng: lúc nguy hiểm cận kề, phải dựa lưng vào gốc cây trên gò đất cao để tạo địa thế có lợi cho mình. Thông thường, con người ta luôn có thói quen quan sát những thứ ngang tầm với mắt mình chứ không mấy ai để ý xuống dưới chân, vì thế lão đại không thể ngờ rằng bên dưới gốc cây lại có một đứa trẻ ranh ma núp sẵn bên trong chờ mình tới để đâm lén!
Là ăn may hay là do sắp đặt từ trước?
Nếu như do cố ý sắp đặt thì đứa trẻ này quả thực quá đáng sợ, còn bé như vậy đã biết được chiến thuật tự bảo vệ mình của Huyết Phù Giả, hiểu rõ thói quen cảnh giác chỉ nhìn lên không nhìn xuống của bọn họ, đúng là kẻ túc trí đa mưu, gian manh xảo quyệt, hơn nữa, lúc ra tay còn rất tàn độc!
Nhát dao ban nãy, nếu không phải do có phản ứng mau lẹ, kịp thời né người qua một bên thì chắc chắn gã sẽ bị đâm trúng thắt lưng chứ không phải vào đùi như bây giờ.
Cậu bé hơi hếch cằm lên, nhìn lão đại đầy vẻ hứng thú, đôi mắt sắc lẻm lướt qua chiếc bọc trong lòng gã, nhạt giọng nói: “Có một số kẻ vốn chỉ là sâu bọ, đâu nhất thiết phải lãng phí thời gian sức lực phái tinh binh đuổi theo như chó rượt mồi thế đâu! So với việc phải khổ sở ráo riết truy sát các ngươi suốt mấy ngàn dặm thì cứ ngồi đây ‘ôm cây đợi thỏ’, ắt sẽ tóm được tên đầu sỏ, ngươi nói xem, như thế có đúng không?”
Lão đại nhắp môi, liếc mắt về phía sau, cậu bé chợt lên tiếng: “Không cần nhìn nữa đâu, người ngươi muốn đón đã bỏ đi rồi!”
Vẻ chấn động thoảng qua đôi mắt.
Chủ nhân của sơn cốc này đã có hẹn với chủ nhân trước của gã, một khi gã chưa tới liên lạc xin trợ giúp thì không được rời khỏi căn nhà tranh đó!
Song, thực tế cho thấy rằng, người đó có lẽ đã rời khỏi đó thật vì bên này xảy ra động tĩnh lớn như vậy mà căn nhà tranh đó vẫn chỉ im lìm chìm trong bóng tối.
Nghĩ vậy, nỗi tuyệt vọng bỗng trào dâng, tuy nhiên, gã vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh như thường, cố che đi cảm giác hoang mang hoảng loạn trong lòng.
Giống như có thể đọc được suy nghĩ của kẻ khác, cậu bé bèn nhếch mép cười ngạo nghễ, ý cười của kẻ đắc thắng, nắm cả cục diện trong tay, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng hàn.
“Đang nghi ngờ lời của ta hả? Thực ra việc này cũng dễ đoán thôi, giả dụ trước khi ngươi tới, có người đã dùng lệnh bài của Huyết Phù Giả, ôm theo cái bọc hệt như thứ ‘bảo bối’ đang nằm trong lòng ngươi rồi cầu kiến cốc chủ, ngươi thử nói xem, cốc chủ đại nhân sẽ có phản ứng như thế nào?”
Toàn thân chấn động, gã lặng người nhìn chằm chằm vào đứa trẻ, lâu sau mới thốt lên được một câu: “Sao ngươi lại biết được…”
Bí mật liên quan đến sự sống còn của hoàng thất được giữ kín suốt mấy trăm năm nay, sao đứa trẻ này lại có thể tường tận rõ như vậy?
“Ngươi nói thử xem!” Cánh môi mỏng của đứa trẻ bèn cong lên cười lạnh lẽo như ánh trăng cuối thu: “Bí mật trên khắp thế gian này, chỉ cần có người biết được thì sớm muộn cũng bị phanh phui ra mà thôi!”
Lão Đại bất giác siết tay thành quyền…Huyết Phù Giả đã bị gài gian tế!
Hoàng triều bị lật đổ, vương công quý tộc bị giáng thành dân thường, những trọng thần một lòng trung thành với hoàng triều đều bị lôi ra xử trảm, chỉ còn đội cảm tử quân Huyết Phù Giả cả đời cúc cung tận tụy phục vụ những người đứng đầu triều đại là không chịu sự quản thúc, chế ngự của bất kỳ thế lực nào, giờ họ chỉ mang trong mình sứ mệnh trọng đại: đó là bảo vệ huyết mạch cuối cùng của hoàng gia. Đã có bao huynh đệ phải ngã xuống để cản đường giặc trên chặng đường bị truy sát hàng nghìn dặm, nhiều người trong số họ phải chấp nhận đoạn tử tuyệt tôn để liều mình xông ra giết giặc, chém giết đến tận ngày hôm nay, chỉ còn sót lại vài người: A Diễn, lão Thạch, Tam Hổ, tiểu Lục….Đều là những tử sĩ tinh anh của đội ngũ, địa vị cũng thuộc hàng cao nhất, một lòng tận trung với hoàng triều, là người trọng nghĩa khí luôn giữ vững lời thề, là những huynh đệ sống chết vì nhau của lão đại.
Vậy thì…có thể là ai? Là ai được đây?
Không được nghi ngờ, không dám nghi ngờ, một khi đã động đến ý niệm đó thì nó sẽ biến thành vết thương chí mạng, như bóng đêm lạnh lẽo vô tình nuốt chửng lấy toàn bộ lý trí của gã. Nếu như thật sự có chuyện đó xảy ra, nếu như chuyện hi sinh tính mạng bảo vệ các huynh đệ trong đội ngũ cùng tình cảm gắn bó keo sơn thân như thủ túc đó chỉ là giả, vậy bảo gã phải chịu đựng nó như thế nào đây?
Hít một hơi thật sâu, lão đại bèn lùi lại một bước, giờ không phải lúc thích hợp để truy cứu ai là gian tế, điều quan trọng nhất bây giờ là phải dốc toàn tâm toàn lực để hoàn thành nhiệm vụ được giao!
Gã mới lùi ra sau một bước, đám quân già nua mặc áo choàng xám đã tiến lên trước một bước, động tác trông có vẻ rất bình thường nhưng gã bèn tinh ý phát hiện ra rằng, khoảng cách giữa gã và bọn chúng vẫn nguyên như cũ, không có gì thay đổi dù đã thực hiện một bước lùi!
Phát hiện này khiến gã lo lắng tột độ, không còn nghi ngờ gì nữa, đám quân trông có vẻ già yếu đó lại chính là cao thủ có võ công và nội lực cái thế, nếu chỉ dựa vào thân cô thế cô như hiện giờ, một mình gã vốn không thể vật lộn chống đỡ được hết bọn chúng chứ đừng nói đến việc thoát khỏi vòng vây mà chạy trốn.
Loáng thoáng trong tiếng mưa rơi tầm tã có tiếng hơi thở gấp gáp do căng thẳng tột độ của lão đại, khi một trong số những tên mặt giặc nhấc tay chỉ vào cái bọc trong lòng gã, gã bèn cúi xuống nhìn rồi bình tĩnh thách thức: “…Muốn có nó hả? Nạp mạng cho ta trước đã!”
Cậu bé đứng bên nghe thấy bèn phá lên cười.
Tay giơ cao phất nhẹ.
Kế đó là một tiếng rầm, một đống vật thể không rõ hình dạng ngay tức khắc được quăng vào giữa khoảnh đất nơi bọn họ đang đứng. Chút tia sáng mờ nhạt còn sót lại chỉ đủ để người khác lờ mờ trông thấy vật đó bị nhuốm máu đỏ tươi, nhất thời không đoán ra nổi đó là cái gì, nhưng lão đại lại chết trân nhìn vào đống bùi nhùi đó, đầu móng tay giấu dưới ống tay áo liền bấm sâu vào da thịt, đau nhói.
Đó là thi thể của Tam Hổ…thực ra…đống bùi nhùi đó không thể được coi là thi thể nữa rồi!
Nếu không phải tận mắt trông thấy thân hình lùn một mẩu cùng phần eo bị chém nát chỉ còn phân nửa ký hiệu của Huyết Phù Giả thì ngay cả cô con gái nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, lắm mưu nhiều kế của Tam Hổ cũng không thể nào nhận ra nổi cha mình nữa!
Gã cứ chôn chân đứng nhìn, không thốt được thành lời. Sự thinh lặng tiềm tàng nguy hiểm đó liền bao trùm lấy toàn bộ khoảnh rừng, tuy không một ai động đậy nhưng không khí xung quanh lại căng thẳng đến nghẹt thở.
Duy nhất có một kẻ chẳng coi đó là gì, chỉ thờ ơ lên tiếng.
“Cả một hoàng triều hùng mạnh, giờ chỉ còn đám Huyết Phù Giả các ngươi dám liều chết để bảo vệ thứ đã bị sụp đổ đó mà thôi.” Giọng nói của cậu bé khẽ như gió thoảng qua tai nhưng lại pha chút xót xa thương tiếc: “Ta không thể không nói, các ngươi thật sự là một lũ…tận trung đến ngu dốt!”
“Đã thấy kết cục của hắn chưa?” Cậu bé chỉ tay vào đống bùi nhùi be bét máu, rõ ràng tuổi đời còn nhỏ nhưng khi đối mặt với đống thịt xương bị giày nát đó lại thản nhiên đến rùng mình: “Nếu ngươi vẫn u mê chưa chịu giác ngộ thì kết cục sẽ giống hắn thôi!”
Lão đại bèn thu ánh mắt của mình về, chuyển sang nhìn cậu bé, nhếch mép cười.
“Chí ít thì vẫn còn đám trung thần ngu dốt bọn ta nguyện chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ hoàng triều Đại Thành…” Gã cười gằn: “Chẳng rõ sau này, khi hoàng triều của các hạ bị lật đổ, có mấy ai nguyện chết để bảo vệ các hạ như bọn ta đang làm hay không?”
“Tiếc là, ngươi chẳng thể sống được đến ngày đó đâu!” Cậu bé chẳng lấy làm giận, chỉ cười mỉa, giọng điệu cũng thay đổi: “Tuy ngươi không thể thấy được ngày đó, nhưng ngươi có hi vọng con cháu của ngươi sau này có thể nhìn thấy cảnh đó không?”
Lão đại biến sắc.
“Gia tộc nhà ngươi đúng là trắc trở đủ đường trong việc sinh con nối dõi.” Cậu bé nhìn thẳng vào gã, nhạt giọng: “Phải mất mấy trăm năm, Thương gia mới sinh hạ được hai huynh đệ các ngươi, tuy nhiên, gia tộc nhà các ngươi lại chỉ may mắn được một lần! Thương Diễn, tiểu đệ của ngươi, tuy sớm yên bề gia thất và có một đứa con trai nối dõi, nhưng nó lại là…” Nói đến đây, cậu bé bèn dừng lại cười khẩy.
Mặt lão đại tái mét, đôi tay đang siết thành đấm thoáng run rẩy, gã nhìn chằm chằm vào cậu bé, vẻ kinh hãi dần hiện lên trong đôi mắt.
Mọi điều liên quan đến Huyết Phù Giả đều được che giấu hết sức kỹ càng, mọi tin tức liên quan đến gia thế của người thủ lĩnh lại càng tuyệt mật, khắp thiên hạ, biết được cơ mật chỉ có mấy người. Nay, tại sao một đứa trẻ con như cậu bé này lại có thể biết rõ như vậy?
Cậu bé chẳng hề để tâm đến ánh mắt kinh hoàng của gã, đều giọng nói: “Ta biết ngươi không sợ chết và cũng biết ngọc ngà châu báu không thể mua chuộc được tên thủ lĩnh Huyết Phù Giả một lòng tận trung với hoàng triều Đại Thành nhà ngươi, nhưng ta tin, ngươi, con trai trưởng đời thứ ba mươi bảy của gia tộc đời – truyền – đời làm mật vệ chắc chắn sẽ không để Thương gia phải đoạn tử tuyệt tôn ngay trong tay mình đâu, có đúng không?!”
Giọng điệu rất đỗi nhẹ nhàng nhưng lời lẽ lại nặng tựa quả chùy nghìn cân giáng mạnh vào người lão đại, khiến gã lảo đảo lùi lại một bước, mặt cắt không còn giọt máu!
Anh hùng trên khắp thế gian vốn luôn coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng lại có thứ gọi là nghĩa vụ và trách nhiệm ngày đêm thít quanh cổ mình như con thuồng luồng hung hãn.
Cả gia tộc bị diệt vong hoàn toàn trong tay gã, dù có chết, gã cũng không còn mặt mũi nào để đi gặp liệt tổ liệt tông!
Trông thấy vẻ mặt khổ sở khốn cùng của gã, cậu bé bèn cong môi cười hài lòng: “Ta sẽ không giết ngươi, cũng không chất vấn bất cứ điều gì ngươi đang cố che giấu, chỉ cần ngươi chịu giao chiếc bọc đó cho ta, rồi quay người rời khỏi đây thì đứa bé trai nối dõi tông đường của Thương gia sẽ được sống vô ưu vô lo, an tâm kê cao gối mà ngủ, ngay từ bây giờ!”
Giơ thẳng tay, giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo của cậu bé lại lanh lảnh vang lên, vô cùng dễ nghe: “Ta, lấy huyết mạch chính thống của gia tộc Thích Ninh thề rằng: kẻ nào dám làm trái ý ta sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn ngay đời của hắn!”
Những lão thuộc hạ theo hầu đều nhất loạt xúc động – Ninh gia, gia tộc đã một tay lật đổ hoàng triều Đại Thành, chính là ngoại thích (họ về đằng ngoại) của hoàng triều Đại Thành, nghe nói, mấy trăm năm trước đây gia tộc đó là hoàng thân quốc thích của hoàng triều cũ, rồi bị hoàng triều Đại Thành thôn tính, chiếm lấy ngai vàng. Từ đó, Ninh gia tự phong hiệu Thích Ninh cho mình, như muốn công cáo cho thiên hạ biết huyết thống đế vương mà họ đang kế thừa. Giờ, đứa bé này lại lấy huyết thống của cả dòng tộc ra tuyên thệ, chứng tỏ, lời thề đó nặng tựa nghìn cân, không thể lay chuyển nổi!
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
11 chương
70 chương
58 chương
133 chương
45 chương