Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 121
Không trung một mảnh u ám, mây đen giăng kín, cuồng phong khiến lá rụng cuộn vào đá lăn lăn trên mặt đất, cây cối xào xạt ngã rạp như muốn đổ, âm thanh gió rít nghe như tiếng gầm gừ của dã thú, đang giữa trưa nhưng lại không hề thấy bóng dáng mặt trời, Đường Kinh như bị bao phủ bởi một bầu không khí ngột ngạt nặng nề.
Cuối cùng một cơn mưa tầm tả trút xuống.
Cỗ xe ngựa chạy băng băng, người đánh xe không ngừng vung roi hét lớn. Đám lính cưỡi ngựa vây quanh bảo vệ cỗ xe, đoàn người nhanh chóng tiến về phía cổng cung. Gió cuốn cát đá quất mạnh lên thành xe ngựa kêu rào rào, tay Sở Kiều dính đầy máu tươi, nàng dùng lụa trắng che hơn nửa một bên mặt, lặng lẽ xem xét tình hình chung quanh, chờ thời cơ tốt nhất để chạy trốn.
Hẳn Yến Tuân vẫn chưa vào thành, bằng không nhất định hôm nay đã xuất hiện, nàng phải lập tức tìm được Yến Tuân. Nàng thực không dám nghĩ tới thế cục sẽ ra sao một khi chuyện này truyền đến tai Yến Tuân. Triệu Thuần tuy ngu xuẩn nhưng nàng ta cũng nói không sai, nàng và Yến Tuân chẳng những là cánh tay trợ lực cho nhau, mà còn là tử huyệt của đối phương.
Về phần Lý Sách, nàng cũng không tin hắn là loại dễ dàng bị người khác tính kế đến như vậy. Một con hồ ly như hắn không tính kế người khác thì người đó nên tự cảm tạ ông trời rồi. Bất kể là trong tình huống gì, nàng đều tin tưởng Lý Sách có đủ năng lực xoay chuyển cục diện.
Tiếng vó ngựa phá tan sự tĩnh lặng trên con phố dài, gió thu lành lạnh, cát bay đá chạy khiến khung cảnh càng thêm tiêu điều. Mắt thấy xe ngựa sắp vào rẽ vào đường lớn dẫn đến hoàng cung, cảm thấy đây chính là cơ hội tốt nhất, Sở Kiều quyết đoán mím môi, âm thầm chuẩn bị ra tay. Ngay lúc đó, liên tục có âm thanh chiu chíu đột nhiên vang lên, gián đoạn tiếng vó ngựa lọc cọc đều đặn. Chỉ một thoáng, đoàn binh mã Đại Hạ đều ngã rạp, kèm theo đó là tiếng ngựa hí cùng người kêu rên thảm thiết không ngừng khiến quang cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn. Cùng một lúc, đông đảo sát thủ từ trên ngọn cây hai bên đường đồng loạt nhảy xuống, động tác giương cung vung đao cực kỳ chính xác không một khẽ hở. Bị tập kích bất ngờ không kịp phản kháng, đội ngũ quân binh Đại Hạ hơn hai trăm người thoáng cái đã bị thương hơn phân nửa, hàng ngũ rối loạn.
“Trời cũng giúp ta!” Sở Kiều mừng rỡ. Xem ra Triệu Thuần cũng có không ít kẻ thù, cơ hội trời ban như thế này mà không nắm chặt thì đúng là kẻ ngu.
Sở Kiều nhanh nhẹn nhảy khỏi xe ngựa, vừa định lẳng lặng chuồn êm thì trước mặt lại xuất hiện hai gã áo đen bịt mặt xông tới. Nàng cắn răng, xem ra mục tiêu của bọn họ đúng thực là cô công chúa xui quẩy Triệu Thuần này rồi.
Thân thể thiếu nữ chỉ khựng một chút liền lập tức động, nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Sở Kiều xoay người tung chân đá mạnh vào hạ thân hai gã áo đen. Sau hai tiếng *bôm bốp* gỏn lọn là một tràng kêu la thảm thiết, giữa con đường dài vắng lặng, âm thanh đó càng thêm chói tai. Sở Kiều cũng không màng quay đầu lại thưởng thức thành quả mà liền lập tức bỏ chạy. Đối phương là kẻ thù của Triệu Thuần nên nàng cũng không ra tay quá độc ác, tuy nhiên việc hai gã kia còn có thể làm nam nhân bình thường sau khi trúng một cước vừa rồi hay không, đó cũng chẳng nằm trong phạm vi lo nghĩ của nàng.
Sát khí cuồn cuộn, khắp nơi đều là cảnh tàn sát khốc liệt, đám người áo đen ra chiêu vô cùng tàn nhẫn và dứt khoát, tựa như không có ý định chừa ai sống sót. Người trước người sau cầm lưỡi búa to một đập đổi mạng, tràng diện thấm đẫm máu tươi cùng óc người tung tóe, người bình thường nhìn thấy chỉ e đều phải lập tức nôn mửa.
Thật ngoan độc!
Sở Kiều khẽ nheo mắt, vận khí lực toàn thân chạy trốn, tốc độ nhanh kinh người. Hiện tại chỉ cần chạy ra được đến đường cái liền coi như thoát, nàng cũng không tin đám người này lại có gan công khai hành hung người ngay trên đường cái đông người qua lại.
Đối phương tựa như cũng nhìn thấu mục đích của nàng, từ phía sau đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen lướt đến, thân thủ nhạy bén không thua gì Sở Kiều, trong chớp mắt chỉ còn cách nàng có năm sáu bước. Người nọ vừa chạy vừa rút cung tên đeo ở sau lưng, nhanh chóng bắn thẳng về phía thiếu nữ chạy phía trước.
Đầu Sở Kiều hiện đang bị lụa trắng trùm kín, mặt mũi đầy máu, tóc tai hỗn loạn như người điên, nhưng tất cả cũng không hề cản trở động tác cùng tầm nhìn của nàng. Mắt thấy mũi tên của đối phương đang bắn về phía đùi mình, nàng lập tức tung người nhảy lên bám lấy bờ tường. Mũi tên hụt mục tiêu bắn thẳng vào tường gãy gọn, có thể thấy được lực bắn của người nọ là mạnh đến cỡ nào.
Tiễn lực không tệ!
Sở Kiều liếc mắt nhìn lại thì thấy đối phương cũng không nhụt chí, đang nhanh chóng rút ra một mũi tên khác.
Há có thể để hắn lần nào cũng được như ý?
Sở Kiều hừ lạnh một tiếng, lập tức đưa tay vào ngực lấy gì đó, lớn tiếng quát: “Đỡ ám khí!”
Trải qua một trận giằng co với trung ương quân, Sở Kiều hiện tại đã như nỏ mạnh hết đà, bây giờ bị đẩy vào tình thế nguy cấp nên mới bộc phát tiềm năng cuối cùng. Tuy giọng nàng đã khàn khàn nghe không rõ nhưng trong cục diện tử chiến, người nọ vẫn nghe thấy rõ ràng, phản ức nhanh đến cực độ, lập tức lắc mình né tránh.
Có điều né xong thì hắn mới nhận ra, làm gì có ám khí nào, quay đầu nhìn thì Sở Kiều đã sớm chạy xa.
Người nọ không phục hừ lạnh một tiếng rồi lại tiếp tục đuổi theo.
Con đường hẻo lánh, chằng chịt ngã rẽ nhỏ, Sở Kiều không hề để ý đến thân ảnh như hình như bóng vẫn đuổi theo ở sau lưng, cứ lung tung quẹo bừa vô mấy lối nhỏ.
Nhưng rất nhanh sau đó nàng liền cảm thấy không ổn, phản ứng của đối phương thật sự quá nhanh. Nàng tăng tốc, hắn cũng tăng, nàng giảm tốc, hắn cũng giảm, nàng quẹo, hắn cũng quẹo, không hề bị mất dấu dù con đường này chằng chịt ngã rẽ như mê cung. Bước chân nhất quán, tốc độ không hơn không khém, phản ứng linh hoạt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi khoảng cách giữa hai người đã dần được rút ngắn.
Đồ ngu xuẩn Triệu Thuần kia đến tột cùng đã chọc phải loại người gì vậy?
Sở Kiều tức đến phát điên, liếc mắt nhìn thấy bên đường có cây đa khổng lồ thì lập tức đảo luồng suy nghĩ, nhanh chóng chạy về phía gốc cổ thụ, tung mình nhảy lên cây. Theo lẽ thường thì khi đang chạy với tốc độ cao sẽ rất khó dừng lại đột ngột, cho dù thân thủ người nọ nhanh nhẹn nhưng đến khi hắn dừng lại được thì hẳn đã chạy lố một đoạn. Thoáng nhẩm tính trong đầu, Sở Kiều rút chủy thủ ra chờ sẵn.
Nhưng ngay sau đó, đại não chợt phát ra tín hiệu báo động có nguy cơ, Sở Kiều lập tức không chút do dự thụp người xuống. Cơ hồ là cùng một lúc, đỉnh đầu nàng liền có một lưỡi đao lướt qua, cắt đi mất vài sợi tóc.
Khốn khiếp!
Sở Kiều không nhịn được mà mắng to trong lòng. Đối phương lại đoán được nàng sẽ làm như vậy, tốc độ còn nhanh hơn cả nàng, nàng vừa tính toán xong thì hắn đã an bài xong biện pháp tiếp chiêu từ đời nào rồi!
Đúng là khiến người ta điên tiết mà!
Sở Kiều vận động toàn bộ thần kinh chiến đấu trong đầu, điều chỉnh tư thế chuẩn bị tiếp chiến. Không cho tên này lên đường thì thực có lỗi với sĩ quan huấn luyện đời trước, thực tổn hại uy danh đặc công hàng đầu của nàng.
Ngay lúc đó, trên đỉnh đầu nàng chợt truyền đến một tiếng thét hãi hùng cùng tiếng gió ào ạt bừng bừng khí thế. Sở Kiều cả kinh, còn chưa kịp nhận ra là chuyện gì thì trên lưng đã bị nện cái *ầm*, kéo theo cảm giác đau đớn khiến nàng xém nữa thổ huyết.
Trên lưng Sở Kiều là một đứa trẻ khoảng tám tuổi đang ngồi chễm chệ, vừa chùi khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt vừa khóc lớn.
Lúc hiểu ra là chuyện gì thì nàng quả thực muốn hộc máu. Thì ra, trước khi hai người chạy tới thì đứa trẻ này đã ở trên cây chơi đùa từ sớm. Nàng vỗ ngực tự nhận bản thân là đặc công số một, nhưng ngay cả trên cây có người cũng không biết. Còn đứa trẻ kia nhìn hai người đánh nhau thì bị dọa cho chết khiếp nên mới choáng váng ngã xuống, vừa đúng lúc ngã trúng lên người Sở Kiều.
Còn có gì đáng để người ta tức ói máu hơn chuyện này sao?
Sở Kiều đẩy đứa trẻ ra, đang còn cầu may tính toán phương án tác chiến thì cổ đã bị một đao kề lên.
Tiếng bước chân hỗn độn nhanh chóng đến gần, Sở Kiều thoáng cái đã bị bao vây, chung quanh đều có mũi đao chĩa vào. Nàng hung hăng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn đứa trẻ còn đang khóc kia thì lại nghe phía sau có người nhỏ giọng nói: “Không ngờ công chúa có thân thủ tốt như vậy.”
Có ai đó tiếp lời, “Triệu thị xuất thân từ trên lưng ngựa, có chút võ nghệ cũng không có gì lạ, chẳng qua không ngờ thân thủ của công chúa lại cao đến mức này.”
Bọn họ gọi Triệu Thuần là cái gì?
Công chúa? Chẳng lẽ là người Đại Hạ?
Đằng xa có một chiến mã chạy tới, người trên lưng ngựa mặt mũi cũng bịt kít, hắn xuống ngựa, tiến đến nói: “Người của chúng ta vẫn còn đang giằng co, một lát nữa sẽ đến.”
Người áo đen đuổi theo Sở Kiều ban đầu chỉ gật đầu, người bên cạnh hắn cũng lên tiếng: “Bắt nàng lại, đi đến quảng trường thôi.”
Người áo đen đang khống chế Sở Kiều nói: “Bỏ vũ khí xuống.”
Theo lý thuyết ‘đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu’, Sở Kiều ném chủy thủ xuống đất, đang đắn đo liệu có nên nói cho đám người lai lịch không rõ này biết mình không phải Triệu Thuần hay không thì người áo đen thân thủ cao siêu kia đột nhiên tiến lên, vươn cánh tay thon dài ra nắm lấy cằm nàng.
Sở Kiều hừ lạnh một tiếng, hung hăng hất đầu tránh rồi há mồm cắn mạnh vào mu bàn tay của hắn.
Sở Kiều trừng to hai mắt, dữ tợn nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, máu tươi tức thì ứa ra, ánh mắt nàng bất khuất như một con sói hoang.
“A!” Liên tục có tiếng hô nhỏ đồng thời vang lên, nhưng không một ai dám tiến đến trừng trị hành động đại nghịch bất đạo này của Sở Kiều.
Nam nhân kia vẫn ngây ra nhìn Sở Kiều, mặc cho nàng cắn mà không nói lời nào, cũng không cử động. Mặt hắn được vải đen che kín, chỉ để lộ đôi con ngươi từ khiếp sợ ban đầu lại từ từ chuyển sang ý cười.
Sở Kiều cũng ngẩn ngơ, đôi mắt này quá quen thuộc, nàng ngây ngốc chậm rãi há miệng nhả tay hắn ra, ngơ ngác ngẩng lên nhìn.
“Ha ha ha!” Nam nhân kia bỗng nhiên bật cười ha hả, giật khăn trùm đầu xuống rồi kéo Sở Kiều vào lòng, ôm nàng thật chặt, “Ta biết ngay ngươi sẽ không chết dễ dàng như vậy!”
Gia Cát Nguyệt vui vẻ cười như một đứa trẻ, ánh mắt hắn tràn ngập ý cười, sắc mặt hắn hơi xanh, cằm cũng lún phún râu nhưng giọng cười lại vô cùng vui sướng. Hắn áp đầu Sở Kiều lên lồng ngực rắn chắc của mình, vòng tay ôm chặt đến mức như muốn làm cho nàng hòa tan vào thân thể mình.
Sở Kiều nghe được rõ ràng từng tiếng tim đập của Gia Cát Nguyệt. Hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra gần đây, nàng chợt cảm thấy trước mắt như nhòe đi.
Sau khi tìm được đường sống từ trong cõi chết, Sở Kiều như có chút xúc động không thể khống chế bản thân. Bất giác, nàng cũng giơ hai tay ra ôm lấy eo Gia Cát Nguyệt, tựa đầu vào ngực hắn, mặc cho nước mắt chảy xuống.
…………………………………………………………………………………….
Toàn trường tĩnh lặng như tờ, gió cuốn cờ phướn bay phần phật.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên quảng trường Tường Vi. Ba trăm năm trước, quảng trường này đã nổi tiếng khắp thiên hạ, bởi vì đài Đổng Tước cao cao ở đây chính là nơi hỏa thiêu phản đồ đầu tiên của đế quốc – Hạ Lan Dạ.
*Đài Đổng Tước
Năm đó Hạ Lan Dạ là trưởng quan địa vị cao nhất ở cao nguyên Hồng Xuyên, hắn chỉ ngồi nhìn Triệu thị chiếm lĩnh cao nguyên mà không hề có bất kỳ động thái đánh trả hiệu quả nào. Thậm chí khi quân binh Triệu thị tấn công vào thành Chân Hoàng, hắn còn mang một nhà già trẻ lớn bé bỏ thành mà chạy, hoàn toàn bỏ ngỏ Bắc phương Đại Đường. Sự kiện này đã trở thành một cột mốc trong lịch sử, bắt đầu cho chuỗi sụp đổ của tình trạng một nước chuyên chế thống trị đại lục khi ấy. Dưới sự uy hiếp của hai nước Hạ – Tống, Đại Đường thậm chí còn phải đổi tên thành Biện Đường, trở thành nỗi nhục lớn nhất trong lịch sử của đất nước. Bắt đầu từ Hạ Lan Dạ, về sau đài Đổng Tước trên quảng trường Tường Vi liền trở thành nơi chuyên xử tử tội phạm.
Hiện tại, cô gái toàn thân đầy máu đang bị trói vào cây cột đồng trên đài, y phục nàng rách bươm, tóc xõa tung, mặt mũi cũng lấm lem máu đen, hoàn toàn che khuất diện mạo vốn có. Dưới chân cô gái là một đống củi cực lớn, bên cạnh có binh lính cầm đuốc đứng chờ sẵn. Vừa rồi mới xảy ra chút rối loạn nhỏ do có người cố gắng đến gần phạm nhân, bọn họ nhìn như thường dân nhưng người dụng tâm đều có thể nhạy cảm nhận ra những kẻ đó đều giấu binh khí trong người.
Tiếng huyên náo càng lúc càng lớn, biển người không ngừng huơ tay hô hào. Triệu Thuần suy yếu mở mắt ra, vài lần giãy dụa la hét chỉ đổi lại bằng mấy bạt tai nảy lửa, tay đám quân binh thô lỗ kia đều đầy vết chai thô ráp, đánh lên mặt đau đến cùng cực, thêm vào đó là vô số tiếng sỉ vả mắng nhiếc không ngừng ném tới. Cằm bị trật khớp khiến nàng không thể mở miệng nói dù chỉ một lời, lông mi thì rướm máu che khuất tầm nhìn. Mà cho dù nàng có cố gắng giương mắt ra nhìn thì chỉ thấy được một đám đông đang kích động phía dưới, toàn bộ đều là những khuôn mặt lạ lẫm đầy vẻ tức giận.
Triệu Thuần đột nhiên thấy sợ hãi, sợ đến mức cả người run bần bật.
Nàng sắp chết rồi sao? Là sắp bị thiêu chết?
Cùng lúc đó, một cái tên đột nhiên xẹt qua trong đầu Triệu Thuần. Ánh mắt sắc bén, giọng nói trong trẻo lạnh lùng cùng vẻ mặt khinh thường của cô gái kia như ngọn lửa hun đúc thiêu đốt nội tâm nàng.
Sở Kiều! Sở Kiều! Sở Kiều!!!
Vẻ mặt Triệu Thuần dần trở nên dữ tợn, nỗi hận thù ào đến như một cơn bão khổng lồ đủ để hủy thiên diệt địa, làm sao cũng không thể thuyên giảm.
Chính ả! Ả đã đoạt đi người nàng yêu, cướp đi hạnh phúc của nàng, lật đổ đất nước của nàng, sỉ nhục tôn nghiêm của nàng, hại nàng phải lang thang này đây mai đó, chịu đủ loại khổ sở, bị đám dân đen hạ tiện đáng kinh tởm kia vũ nhục.
Hôm nay ả lại hại nàng bị trói chờ hỏa thiêu ở chỗ này!
Không thể tha cho ả! Có thành quỷ dưới mười tám tầng địa ngục hay thành oan hồn vất vưởng khắp nơi nàng cũng tuyệt đối không tha cho ả!
Triệu Thuần nghiến răng nghiến lợi, mặt vặn vẹo như một con lệ quỷ hung tàn.
Nhất định phải giết ả! Ả phải chết! Nhất định!
“Hành hình!” Một tiếng thét vang dội đột nhiên cất lên.
Cùng lúc đó, trong đám đông chợt có tiếng xôn xao, chính là đám người gây rối vừa rồi.
Đáy lòng chợt dâng lên dục vọng cầu sinh, Triệu Thuần nóng nảy đưa mắt nhìn lên, nhưng trong đầu cũng nhất thời xẹt qua một ý niệm kỳ quái…
Ngay lúc này mà dám đến cướp pháp trường, nhất định là vì Sở Kiều mà đến!
Nghĩ đến đây lại đột nhiên không hy vọng có người đến, Triệu Thuần không nhịn được nở một nụ cười lạnh tự giễu…
Hôm nay nàng được cứu, lại chính là nhờ phúc của Sở Kiều?
Đám đông phía dưới nhìn thấy thiếu nữ điên cuồng cười to thì đều tưởng rằng nàng đã phát điên, rối rít chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
Toàn bộ tiếng ồn bị cuồng phong kéo đi thật xa, con đường cái chật kín người tựa như có ai cố ý tạo ra hỗn loạn nhằm không cho người bên ngoài tiến vào.
…………………………………………………………………………………….
Tư Đồ Ngọc cau mày nhìn đường cái hỗn loạn, hơn mười chiến sĩ Bắc Yến nhanh chóng chạy đến gần, Tả Đình Lăng trầm giọng nói: “Tư Đồ thiếu tướng, số người của trung ương quân quá đông, chúng ta căn bản không thể xông vào, mà có xông vào được cũng không cách nào cứu cô nương ra.”
Tiêu Hạ nhíu mày, nói: “Ta đã thả bồ câu đưa tin cho thiếu chủ.”
“Bây giờ báo cho thiếu chủ cũng không còn kịp.” Tư Đồ Ngọc trầm giọng nói: “Đã tra rõ đám người trì hoãn thời gian kia là ai chưa?”
Tả Đình Lăng đáp: “Vẫn chưa, bọn họ hành động rất bí mật. Nhưng theo ta thấy, có thể chi viện vào lúc này hẳn là bằng hữu của cô nương, không phải Gia Cát tứ thiếu gia thì chính là thái tử Biện Đường.”
“Hẳn là người của Gia Cát gia.” Tư Đồ Ngọc gật đầu, “Thái tử Biện Đường còn kẹt ở bên ngoài.”
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Người của Gia Cát gia đã kéo dài thời gian thì ắt sẽ có kế hoạch hành động kế tiếp.”
“Không thể chỉ dựa vào một mình bọn họ.” Tư Đồ Ngọc lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía đường cái, đột nhiên chỉ tay về một phía, nói: “Chúng ta đến đó!”
“Đến giữa đường cái?”
“Đúng!” Tư Đồ Ngọc gật đầu, “Nhiệm vụ của chúng ta chính là dọn sạch đường cho thái tử Biện Đường!”
…………………………………………………………………………………….
Song, thời điểm các chiến sĩ Bắc Yến xông vào con đường hỗn loạn, trong đám đông đột nhiên có người hoảng hốt hét to, tất cả ngẩng đầu lên nhìn thì đều lộ vẻ kinh hãi không thể tin được.
Bên dưới bầu trời đen kịt, bóng dáng một con tuấn mã trắng như tuyết không ngừng phóng như bay qua từng nóc nhà cao ngất như đang phi trên mặt đất bằng phẳng. Nam tử cưỡi trên lưng ngựa một thân cẩm bào rộng rãi, ngũ quan như họa, tuấn mỹ tựa trích tiên.
Con ngựa kia vốn là thần câu, bốn vó bọc gấm, mỗi bước nhảy đều khuấy tung bụi đất bám trên nóc nhà. Thân ảnh của nam tử lẫn trong màn bụi nhìn vô cùng quỷ mị, con ngựa kia phóng thêm mấy bước, bỗng nhiên dựng thẳng người lên, hí dài một tiếng rồi tung mình nhảy xuống giữa quảng trường, kéo theo bụi mù đầy trời khiến đám đông kêu la oai oái. Trung ương quân vội vàng chĩa trường mâu về phía nam nhân nọ.
“Kẻ nào dám cản ta?” Nam nhân nhướng mày, lãnh đạm lướt ánh mắt như băng hàn qua đám người, lạnh giọng quát lên, âm lượng không cao nhưng lại khiến người nghe sợ hãi.
“Là… là thái tử điện hạ…” Trong đám đông chợt có người run rẩy lên tiếng, ngay sau đó tất cả đều nhất thời thất kinh, lập tức đồng loạt ném trường mâu trong tay, quỳ rạp xuống trên mặt đất.
“Thái tử điện hạ!”
“Là thái tử điện hạ!”
“Điện hạ giá lâm!”
Tiếng hô rầm rập vang lên, tướng sĩ trung ương quân có lớn mật đến đâu cũng không dám trực diện xung đột với thái tử của BiệnĐường. Một khi phòng tuyến trong lòng tan biến thì đám người bọn họ chỉ có thể khúm núm quỳ dưới chân Lý Sách như một đám cừu non. Quang cảnh trên quảng trường Tường Vi chợt trở thành hình ảnh vô số người quỳ trên mặt đất, toàn bộ những lời lẽ chính nghĩa đều không còn, bọn họ đều như hận không thể cắm đầu chôn mặt xuống đất.
Lý Sách một thân cẩm y hoa phục, ánh mắt lãnh đạm, hắn cũng không buồn nhìn đám người dưới chân một cái mà chỉ ngẩng cao đầu nhìn lên đài Đổng Tước, sau đó vững vàng đi từng bước lên đài.
Gã giám trảm bên cạnh Triệu Thuần không đành lòng thấy nỗ lực thất bại trong gang tấc nên cố gắng tiến lên ngăn cản, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì một lưỡi chủy thủ bằng bạc đã lướt qua cổ họng hắn. Đám đông thậm chí còn chưa nhìn rõ động tác của Lý Sách, thoáng chốc gã giám trảm kia đã trợn to mắt, ngã rầm xuống.
Lý Sách móc ra một chiếc khăn lụa trắng tinh tùy ý lau vết máu dính trên cổ tay, sau đó vứt xuống trên mặt đất. Chiếc khăn nhuốm máu lập tức bị cuồng phong cuốn bay lên không trung. Không một ai dám lên tiếng cũng không một ai dám ngẩng đầu lên, tất cả thậm chí còn không dám thở mạnh.
Vị thái tử vừa dở hơi vừa háo sắc khi trước đột nhiên dùng tư thái oai phong lẫm liệt như vậy xuất hiện trước mặt đông đảo dân chúng cùng quân binh, toàn thân tỏa ra cơn giận lôi đình cùng sát khí đủ khiến thú dữ cách đó trăm dặm phải chùng chân. Đối mặt với tình cảnh như vậy, trung ương quân cao ngạo nhân số đông đảo không hề có chút dũng khí đối kháng.
“Tất cả tránh ra!”
Con đường rốt cuộc được phát quang, tùy tùng của Lý Sách lao đến như thủy triều, ai cũng lăm lăm đao sắc, khí tức dũng mãnh khiến người đối diện cảm thấy sống lưng rét lạnh. Những người này thuộc sói binh, tư binh của Lý Sách, vốn được mệnh danh là đoàn quân vừa vô lại vừa vô dụng nhất đại lục, ở thanh lâu đánh nhau đều bị bại dưới tay trung ương quân. Hiện tại, bọn họ lại lộ thần sắc nghiêm túc, quân trang hàng ngũ chỉnh tề, mạnh mẽ ào vào đám đông như một lưỡi đao sắc bén quét ngang đồng cỏ.
Lý Sách đứng trên đài Đổng Tước, liếc nhìn gã binh sĩ trung ương quân cầm đuốc, lạnh lùng nói: “Cút!”
Gã binh sĩ nọ cả kinh, dưới chân nhất thời mềm nhũn, lập tức vừa bò vừa lăn xuống khỏi đài.
“Thật xin lỗi, ta đã đến chậm.”
Cuồng phong thổi tới, Lý Sách lộ vẻ áy náy không nói nên lời, nhíu chặt mi tâm nhìn cô gái cả người đầy máu không nhìn rõ diện mạo trước mắt, cảm thấy tim như bị đao khoét từng mảng lớn, rỉ máu.
Hắn cởi trói cho thiếu nữ rồi ôm nàng vào lòng.
Xuyên qua làn tóc rối tung cùng tầm nhìn mơ hồ vì mi mắt đọng máu, Triệu Thuần cảm thấy Lý Sách như một vị thần vừa bay đến cứu thoát nàng khỏi thần chết.
Đây chính là nam nhân nàng sắp gả cho?
Đầu óc nhất thời có chút hồ đồ không minh mẫn, Triệu Thuần chỉ biết bản thân sắp chết, nhưng trượng phu tương lai đã đến cứu nàng?
Nước mắt chợt trào ra, Triệu Thuần bi thương khóc rống lên.
Lý Sách cau mày, một tay đỡ lấy eo Triệu Thuần, chuẩn bị đi xuống đài. Triệu Thuần thoát khỏi trói buộc, vừa được tự do liền giống như một con thú con ôm chặt lấy eo Lý Sách, cả người run lên từng đợt.
Nhưng một giây sau, nam nhân từng trải gió trăng chợt dừng bước, hơi sững sờ nhìn thiếu nữ bên cạnh, ngay sau đó ngồi xổm xuống ôm nàng vào lòng, duỗi tay nhẹ nhàng vén mái tóc đen dài bết máu phủ trên trán nàng ra. Động tác ôn nhu như ngại làm thiếu nữ kinh sợ, giọng nói dịu dàng như nước hồ mùa thu, “Ngươi? Ngươi là ai?”
Triệu Thuần chỉ có thể ú ớ không nói nên lời.
Lúc này Lý Sách mới phát hiện nàng ta bị trật khớp hàm, cũng không rõ hắn dùng thủ pháp gì mà chỉ nghe *cạch* một tiếng, khớp hàm của Triệu Thuần đã được đẩy về vị trí cũ.
Nước mắt của Triệu Thuần lại lập tức trào ra, đáy lòng dâng lên nỗi bi thương cùng cực, nàng ta vừa khóc vừa nói: “Ta là Bát công chúa của Đại hạ, Triệu Thuần.”
Lý Sách ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu lên nhìn xuống, phía dưới đài sói binh đang đối kháng với trung ương quân, dân chúng thì đều run sợ quỳ rạp trên mặt đấy, đang dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn hắn. Bầu trời mây đen giăng đầy, toàn trường là một mảnh tàn sát khốc liệt.
Lý Sách đột nhiên nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, hắn cúi đầu nhìn Triệu Thuần, sau đó thốt một câu nàng ta có nghe được cũng không hiểu, “Ta biết ngay mà, ai có thể ức hiếp nàng chứ.”
Ngay sau đó, vị thái tử cao quý của Đại Đường hoàn toàn không để ý đến việc trong lòng mình còn có một công chúa như hoa như ngọc mà chợt đứng bật dậy, khiến Triệu Thuần ngã lăn ra trên mặt đất. Hắn còn trực tiếp bước ngang qua người nàng ta, sải chân đi về phía thế trận giằng co, khoa trương huơ tay, lớn tiếng nói với các tướng sĩ của trung ương quân: “Chớ kích động, chớ kích động. Tất cả bình tĩnh một chút nào.”
Nháy mắt Lý Sách lại biến trở về bộ dáng tùy tiện vô liêm sỉ như trước, hắn tiến tới đưa lưng về phía sói binh, đối mặt với trung ương quân cà rỡn cười nói: “Nghe nói nơi này của các ngươi xảy ra chuyện lớn nên ta mới tới tham gia náo nhiệt, cũng thuận tiện kêu bọn họ theo chơi luôn, các ngươi không cần phải để ý, cứ việc tiếp tục, tiếp tục đi nào!”
Năm vạn sói binh phía sau thấy chủ tử thay đổi sắc mặt thì cũng lập tức thả lỏng người, khôi phục đức hạnh thường ngày cùng dáng vẻ lưu manh vô lại, khiến người có mặt như có cảm giác trận hình quy củ khi nãy thực ra chỉ là ảo giác của bọn họ mà thôi.
Tướng sĩ sói binh hớn hở đi tới vỗ vai binh lính trung ương quân, nháy mắt nói: “Các huynh đệ thấy sao? Vừa rồi chúng ta ra quân hăng hái như vậy, tập luyện hết mất mấy tháng đó, ha ha ha, nhìn có được không?”
Toàn trường đồng loạt ồ lên, còn Triệu Thuần vẫn đang nằm mềm nhũn trên mặt đất, nàng ngẩng đầu lên, bi phẫn kêu to: “Ta là công chúa Đại Hạ!”
Quan viên Đại Hạ nghe thấy tiếng của công chúa nước mình thì nhất thời cả kinh, rối tít chạy về phía nàng ta. Chỉ trong chốc lát toàn trường lại trở lên hỗn loạn. Đám binh sĩ ba chân bốn cẳng nhào đến đỡ Triệu Thuần dậy, nàng ta nhìn sang thì thấy Lý Sách đứng cùng đám sói binh, đang cười to một cách khoa trương, không có chút phong phạm cùng hình tượng của một vị thái tử.
Nhớ lại cử chỉ cùng một câu cuối cùng khi nãy của hắn, toàn bộ đều như một mũi tên nhọn cắm thẳng vào tim Triệu Thuần, nàng để mặc cho thuộc hạ phủ áo lên người mình, cắn chặt môi dưới như muốn bật máu.
Sở Kiều, Sở Kiều, nói xem ta làm sao có thể không hận ngươi cơ chứ?
Thân thể trong nhất thời như bị nỗi bi phẫn quật ngã, nước mắt đã sớm khô cạn, Triệu Thuần chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tầng trời giăng kín mây đen, nhưng ngay cả khí lực hét lên một tiếng cũng không có.
Ngay lúc đó, Triệu Thuần đã thề với lòng… Cả đời này ta sẽ làm mọi thứ để được tận mắt nhìn ngươi bị bằng hữu xa lánh, hình ngươi trắng tay, chỉ có một kết cuộc là chết thảm… bằng không ta thề không làm người!
Cuồng phong gào thét, trận khôi hài này cuối cùng cũng kết thúc, đám đông dần tan rã, có ai buồn ghé mắt lên người vị công chúa không còn trong sạch kia?
…………………………………………………………………………………….
“Ông trời cũng thực công bằng.” Trên đường trở về, Lý Sách cưỡi trên lưng chiến mã, khóe miệng mỉm nụ cười nhàn nhạt, nói: “Tính kế người lại bị người tính lại, tới cùng là ai chết vào tay ai thì còn chưa biết được.”
“Điện hạ.” Tôn Đệ tiến lên bẩm báo: “Đã tìm được Thiết Do.”
“Hắn sao rồi?”
“Bị trọng thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, đám tướng sĩ trung ương quân kia còn chưa váng đầu đến mức đó.”
Lý Sách gật đầu, nói: “Thế thì tốt, coi như bọn họ vừa tự cứu bản thân một lần.”
“Triệu Thuần…”
“Không cần để ý.” Lý sách cười lạnh một tiếng, “Nàng ta gây ra hỗn loạn lớn như vậy, chúng ta cứ chờ xem Đại Hạ sẽ làm thế nào để thu dọn cục diện là được.”
Tôn Đệ gật đầu, hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Trong mắt Lý Sách chợt xẹt qua một tia nhìn băng lãnh sắc lẻm, nhưng ngoài mặt hắn chỉ tùy ý cúi đầu xuống, nhẹ giọng cười: “Người khác tặng một phần lễ vật lớn như vậy mà ta không đáp lại thì thực vô lễ. Từ trước đến giờ ta không có thói quen nhận loại hảo ý vô danh vô tính như thế này.”
Cuồng phong thổi tới, nam nhân cất giọng vô cùng nhẹ nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo như băng, “Cũng nên đến phiên ra ta ra tay rồi.”
Beta Nâu có ý kiến: quắn quéo vì Lý Sách
Cảm nghĩ của người dịch: sao 2 anh chị cứ hễ gặp là phải đánh một trận trước thế nhỉ?
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
300 chương
8 chương
130 chương
110 chương