Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế

Chương 240 : Bạch Ngọc Các tạp nham

Đâu ai dại tới mức chọc giận Dương gia và Sở vương đâu chứ. " Bạch Ngọc các a, đúng là khó lường, khó lường! " Bạch Ngọc Hằng còn chưa biết trả lời như thế nào, Hoa Ngu đã đoạt lời hắn trước, nói ra một câu chả thể hiểu nổi. Bạch Ngọc Hằng nghe vậy, mày nhíu thật sâu. " Bạch công tử cho rằng, hôm nay nô gia không cao hứng, không động đến thân biểu muội của Sở vương điện hạ... " Nàng nói cực kỳ khó nghe khiến Chu Mặc Ngân lập tức xanh mặt. Nhưng Hoa Ngu mà đã dám cuồng ngôn như vậy, đương nhiên cũng không để ý cảm xúc của hắn làm gì cho mệt thân. Nàng hơi nhếch miệng, nét mặt mang theo hương vị tà tứ quỷ dị, nhẹ giọng: "... thì không làm gì được Bạch Ngọc các của Bạch công tử sao? " Nàng nghiêng đầu, cười híp mắt với Bạch Ngọc Hằng. Ai có mặt tại đây cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh. " Nô gia không thích cùng người khác phân biệt đúng sai, huống chi Dương tiểu thư và Sở vương điện hạ ghê gớm đến mức nào thì ai mà chả biết, nô gia chỉ là một tên thái giám, có thể làm gì bọn họ sao? " Nàng nói xong, đột nhiên tiến lên phía trước, trong mắt hiện lên quang mang, vẻ mặt tà mị. " Nhưng một cái tửu lâu tạp nham, nô gia vẫn dư sức động đến. " Dứt lời, Hoa Ngu không đợi Bạch Ngọc Hằng phản ứng lại, vung tay ra lệnh. " Đại Hiệp —" " Từ từ đã! " Đại Hiệp còn chưa nghe được lệnh, Bạch Ngọc Hằng đã lập tức chen vào. " Công công. " Lần đầu tiên Bạch công tử cao ngạo lạnh lùng lại có vẻ mặt tức giận đến như vậy, người bên cạnh thấy, quả thực cũng không dám tin vào mắt mình. Bất quá nói ra thì, Bạch Ngọc Hằng tuy là tài tử nổi tiếng gần xa nhưng không có nhập sĩ, nhiều năm tâm huyết của hắn đều dồn vào Bạch Ngọc các. Người trong kinh tôn kính thân phận Bạch gia của hắn, lại càng bội phục tài hoa của hắn hơn, đối với Bạch Ngọc các tự nhiên cũng vô cùng tôn trọng (?). Nhưng lúc này đây lại có kẻ đạp đổ không tiếc nuối. Chẳng phải nói nàng là kẻ hạ đẳng, tiện nô không đáng xuất hiện sao? Vậy nàng liền cho cái nơi tạp nham như Bạch Ngọc các này nhìn rõ, hạ đẳng như nàng có phải để người khác tùy tiện xâu xé hay không! " Không có việc gì chứ? " Mạc Tử Huân bên kia vừa chạy đến xem xét muội muội nhà mình, nghe thấy lời Hoa Ngu cũng hơi dừng lại, nhưng mà chuyện này không liên quan đến bọn họ. Hắn chỉ lo Mạc Thanh Ninh có bị thương hay không. Mạc Thanh Ninh thấy ca ca, được hỏi thì chỉ bất tri bất giác gật đầu. Đầu óc vẫn còn hỗn độn cũng dần thanh tỉnh. " Hắn, hắn... " Nàng chỉ vào Hoa Ngu, nói không lên lời. " Được rồi. " Mạc Thanh Ninh còn đang ngắc ngứ, Mạc Tử Huân đã kéo tay nàng ta xuống. Thái độ của hắn Chu Lăng Thần biết rõ, trước mắt không phải là thời điểm để đối đầu với Hoa Ngu. Đấu với Hoa Ngu, chả khác nào đấu với Chu Lăng Thần cả. Không thì quả ngọt ở đâu ra? Mạc Thanh Ninh sửng sốt, nhưng thấy sắc mặt u trầm của Mạc Tử Huân không hề giống nói giỡn, nàng cũng im lặng ngậm miệng. Hơn nữa, vừa rồi cũng bị Hoa Ngu dọa cho không ít, nào dám nói gì. " Sao thế? Bạch công tử còn muốn chỉ giáo điều gì sao? A... Không đúng! " Hoa Ngu châm chọc cười, trong mắt tràn đầy lãnh quang nhìn Bạch Ngọc Hằng. " Phải nói là, Bạch công tử còn muốn giáo huấn cái gì sao? " Nàng cười như không cười, cười đến mức khiến sắc mặt của Bạch Ngọc Hằng càng khó coi hơn. " Xem ra là không có rồi, một khi đã như vậy thì... Đại Hiệp! " Update: 23/4/2020