Tuy vậy, đống canh linh tinh vẫn bắn tung tóe lên chân Hoa Ngu, khiến nàng hơi nhíu mày. " Người có làm sao không? " Bên tai là âm thanh lo lắng của Giang Hải. Trong lòng Hoa Ngu không khỏi ấm lên một chút, quay sang nhìn hắn. Có đôi khi, người chân chính để bản thân tin tưởng lại không có nhiều. Chân nàng ướt dính đầy nước canh. Cũng may bởi vì cách vải giày nên da chỉ hơi đau nóng. Nàng trên chiến trường lăn lộn nhiều năm, vết thương lớn nhỏ nào mà chưa từng ăn qua, đau đớn này, với nàng thì tính là cái gì. Cho dù vừa rồi Giang Hải không kéo nàng qua, nàng cũng có thể tự mình tránh đi. Võ công có phế thì khinh công vẫn còn đó. Bất quá không có nội công nên nàng vẫn phản ứng chậm một chút, nếu nàng tự mình tránh thì không trúng mặt nhưng cũng ướt nửa người. Tuy là thế nhưng không đỡ bằng bây giờ. " Viêm nhi! " Chu đại nhân vừa châm ngòi thổi gió giật mình đứng lên. Tên nam nhân vừa gây khó dễ cho Hoa Ngu cũng không phải ai khác, chính là đích tử của Chu đại nhân, Chu Viêm. Chu Viêm say khướt, nghe tiếng phụ thân mình còn lắc lư một chút. Hoa Ngu lạnh lùng nhìn hắn. Tên này nhìn thì nghiêng trái nghiêng phải, nhưng khi ném bát canh lại chính xác đến không bình thường a! Nàng đánh mắt liếc Giang Hải một cái, Giang Hải lập tức hiểu ý, buông nàng ra, theo nàng quay lại. Hoa Ngu đột nhiên đi ra làm mọi người không khỏi sửng sốt. Hoa Ngu này thoạt nhìn khó lường, kiêu ngạo ương ngạnh thực ra cũng chỉ là một con hổ giấy? Bị người ta khi dễ đến như vậy, cái gì cũng không làm, kiểu này còn muốn rời đi luôn? Đám người xung quanh không khỏi châm chọc cười. Nói đến cùng, cũng không đáng sợ như lời đồn. Chu đại nhân kia thấy Hoa Ngu như vậy, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hành động vừa rồi của Chu Viêm không khỏi làm hắn phát hoảng, sợ "hắn" xuống tay với nhi tử của mình. Tình hình trước mắt, xem ra là hắn lo xa rồi. Người này tuy lợi hại, nhưng cũng chỉ là một tên thái giám mà thôi. Giống như lời Dương đại nhân Dương Hữu Học nói, chỉ cần dùng chút sức cũng có thể dẫm đạp "hắn" trên mặt đất. Dẫm cho đến chết. Đến khi "hắn" không có cách nào xoay người được. Lúc này, Chu đại nhân không khỏi đắc ý, cảm thấy phụ tử liên hợp quả thực cũng không tồi. Thậm chí hắn còn tính toán, chờ sau khi Hoa Ngu đi rồi, nhất định phải tập trung đám quan viên đồng thời buộc tội Hoa Ngu! Nhưng mà hắn không có chú ý tới, Hoa Ngu chỉ quay lại giao Đỉnh Phong cho Đại Hiệp. Đỉnh Phong gặp người quen, đối với Đại Hiệp vô cùng thân thiết. Dù sao cũng là "đệ đệ" của Đại Hiệp, những hôm Hoa Ngu không rảnh, Đại Hiệp sẽ là người chăm sóc cho nó. Trong đám người, ngoài Hoa Ngu, nó chỉ thuận theo Đại Hiệp. Đại Hiệp hiểu ý nhận lấy. Sau đó, Hoa Ngu trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người đi vào trong. Chu đại nhân thấy nàng quay lại, còn cho rằng nàng sợ, muốn cầu xin mình, khinh thường hừ lạnh. Ai ngờ, Hoa Ngu cái gì cũng không nói, chỉ rút một chiếc khăn tay trong ngực ra. Càng nhìn, đám người xung quanh lại càng không hiểu, chẳng lẽ "hắn" còn muốn lau sạch sẽ rồi mới đi sao? Hoa Ngu cũng mặc kệ người khác nghĩ gì, cầm khăn tay tiến đến trước mặt Chu đại nhân. Chu đại nhân nhíu mày, lại chuẩn bị quát lớn. Lại thấy nàng cầm khăn tay, giơ đến trước mặt hắn, lạnh giọng: " Lau khô. " Update: 7/1/2020 *le: à là truyện nó không có H đâu =>