Hoàng Kim Đồng
Chương 79 : Đêm Lhasa, hôn Tần Huyên Băng
Sau khi từ Các Chiêu Tự đi ra, đoàn người tìm một khách sạn vào dùng cơm, Trang Duệ nói ra những gì mình gặp được ở Các Chiêu Tự với mọi người một lần, tất nhiên chuyện linh khí trong mắt sẽ được tỉnh lược đi, mà ai cũng tỏ ra hâm mộ vì hắn được phật sống ưu ái.
- Này Mộc Đầu, Phật sống "Quán Đỉnh" cho cậu, có chút công năng gì không?
Sau khi nghe được lời tự thuật của Trang Duệ, Lưu Xuyên bắt đầu đưa mắt đánh giá Trang Duệ từ trên xuống dưới.
- Tất nhiên là có, tôi có thể nhìn thấu tất cả, bây giờ biết cậu không mặc quần lót, không tin thì xác nhận đi.
Trang Duệ thật sự có chiêu thức rất lợi hại để đối phó với Lưu Xuyên.
- Nếu tôi có mặc, cậu có dám tặng Tiểu Bạch Sư cho tôi không?
Lưu Xuyên đã được nghe câu chuyện của Trang Duệ, sau khi biết Tiểu Bạch Sư có huyến thống tinh khiết thì rất hâm mộ, vì vậy chuẩn bị đứng lên cởi quần của mình ra, điều này làm cho các cô gái cười nghiêng ngã.
Mọi người cũng dễ dàng tiếp nhận sự thật Tiểu Bạch Sư là Tấu Vương, vì trên đường đi tiểu tử kia có biểu hiện rất thông tuệ, đã sớm cho thấy nó không phải là một con Chow Chow bình thường.
- Trang Duệ, tôi nghe nói thiên châu có thể chữa bệnh cho người sử dụng, đồng thời cũng có rất nhiều người thèm khát nó, cậu cần phải chú ý bảo tồn.
Mọi người biết Trang Duệ có chuỗi hạt thiên châu nhưng không hiểu rõ giá trị của nó, Chu Thụy lại biết chuỗi hạt thiên châu cực kỳ quý hiếm ở Tây Tạng, hơn nữa đây lại là thứ được Phật sống bảo tồn vài chục năm, là thu hoạch lớn nhất của Trang Duệ lần này.
Sau đó tất nhiên Trang Duệ sẽ bị mọi người hung hăng làm thịt, mọi người đều ăn uống vui vẻ, chỉ có Bách Mộng An là tâm tình không vui, không uống rượu, được Chu Thụy đưa về khách sạn.
Trang Duệ và Lưu Xuyên ở phòng đôi, nhưng đối với Lưu Xuyên thì giống như không có ngăn cách phòng này nọ, hắn vừa về đến khách sạn thì chạy ngay đến phòng của Lôi Lôi. Hắn vốn rủ cả Trang Duệ đi cùng, nhưng Trang Duệ từ chối, hắn đang muốn kiểm tra một chút về công năng sau khi linh khí trong mắt được thăng cấp.
Trang Duệ trước tiên lấy bức tượng gỗ tử đàn mà mình mua được từ chợ đồ cổ Hợp Phì ra dùng linh khí xem xét.
Trước đó Trang Duệ vốn chỉ có thể nhìn vào trong phẩm chất gỗ chừng một centimet, nhưng lúc này hắn dễ dàng nhìn thấu bức tượng, có thể thấy từng đường vân xinh đẹp bên trong. Nhưng lúc này bức tượng gỗ căn bản không còn linh khí cho Trang Duệ hấp thu, đồng thời bên cạnh hắn cũng không có đồ cổ để dự đoán.
- Đúng rồi, sao mình lại quên đi thứ này?
Phật sống cho Trang Duệ một chuỗi thiên châu, vì vậy mà hắn lấy xuống đặt trước mắt, bắt đầu quan sát cẩn thận.
Linh khí đã biến thành màu tím càng dễ dàng điều khiển, khi Trang Duệ vừa có ý nghĩ thì nó đã phóng vào bên trong thiên châu, một thế giới cực kỳ đẹp chợt bùng lên trong mắt hắn, trong thiên châu có một không gian năm màu cực kỳ đẹp đẽ, hơn nữa còn giống như có từ trường, lại làm cho tất cả biến thành một thứ giống như cầu vồng sau mưa, tràn đầy màu sắc.
Hạt châu này cũng không làm cho Trang Duệ thất vọng, bên trong thật sự có luồng linh khí nồng đậm.
Nhưng Trang Duệ rót linh khí trong mắt mình vào và không thể nào dung hợp với luồng linh khí kia, ai cũng có một con đường riêng, phân biệt rõ ràng. Khi hắn khống chế linh khí bao quanh linh khí trong thiên châu, hắn thấy linh khí kia trơn tuột như lươn, dù hắn có bao quanh cũng không thể dung hợp lại được, hai thứ giống như nước giếng không phạm nước sông.
- Tại sao lại như vậy?
Nếu nói Trang Duệ không thể hấp thu được linh khí trong những bức tranh Thangka trong phòng tranh của Các Chiêu Tự là hiện tượng ngẫu nhiên, nhưng lúc này linh khí trong thiên châu cũng không thể hấp thụ làm cho hắn sinh ra cảm giác sợ hãi, nếu không thể hấp thu được linh khí, sau này tiêu hao hết linh khí thì chẳng phải sẽ chẳng bổ sung được sao?
Trang Duệ có chút mờ mịt, có câu nói "lệ thuộc vào thứ gì sẽ bị ảnh hưởng bởi thứ đó", hắn đã có thói quen dùng linh khí trợ giúp chính mình, tuy bây giờ linh khí đã thăng cấp về cả số lượng và chất lượng nhưng sẽ không phải là vô hạn, đến một ngày nào đó sẽ mất đi, không biết đến lúc đó mình sẽ thế nào?
Trang Duệ ngơ ngác nhìn chuỗi hạt thiên châu trong lòng bàn tay của mình, hắn suy tư một lúc thật lâu, những hình ảnh hấp thụ linh khí từ trước đến nay chợt xuất hiện trước mặt hắn, trước hết là bảo vật của ông nội, rồi đến những tình huống mua được vật phẩm trong chợ đồ cổ. Tất cả làm cho hắn chợt nhớ đến một vấn đề, đó là mình khó thể nào thiếu đi linh khí trong mắt.
Trang Duệ cứ mãi suy tư, vì hắn không khống chế nên linh khí chợt rối loạn, nó đi xuyên qua chuỗi hạt thiên châu, sau đó tuôn trào vào cánh tay phải. Một cảm giác thoải mái chợt bùng lên, hắn chợt ý thức được có gì đó không đúng, vì vậy mà nhanh chóng thu hồi linh khí vào trong mắt, ngay sau đó thấy thiếu đi mất một phần ba số lượng.
Trang Duệ không khỏi đau lòng, hắn vốn không giải quyết được chuyện hấp thu linh khí nhưng còn tiêu hao thêm một phần ba, nếu không phải đây là cánh tay phải của hắn, thì hắn thật sự hận không thể chặt nó xuống. Việc đã đến nước này thì hắn cũng không thể làm được gì, chỉ có thể nằm xuống giường ngây ngốc nhìn chuỗi hạt thiên châu mà thôi.
Trang Duệ nằm trên giường, hắn thấy linh khí sau khi lưu chuyển một vòng trong mắt thì những sợi linh khí yếu ớt chợt trở nên lớn mạnh một phần, hơn nữa tổng số lượng linh khí hình như lại đang gia tăng.
Trang Duệ sợ đây là ảo giác của mình, hắn vội vàng ngồi dậy áp chế kích động, bình tĩnh trở lại, bắt đầu cẩn thận xem xét. Hắn đợi linh khí tiến vào trong tiểu đồng, sau đó một vòng tuần hoàn lại bắt đầu đối lập.
Thật ra khi ở Các Chiêu Tự thì Trang Duệ đã từng có cảm giác này, nhưng khi đó hắn ở trong một gian phòng có quá nhiều linh khí, lúc đó hắn cho rằng linh khí trong mắt hấp thu linh khí bên ngoài để gia tăng số lượng, vì vậy vội vàng đi tìm Tiểu Bạch Sư, cũng không cẩn thận kiểm tra xem xét.
- Đúng vậy, là linh khí tự động sản sinh.
Sau khi quan sát khoảng nửa giờ, Trang Duệ cuối cùng cũng thật sự xác nhận phát hiện của mình, trong lòng vui sướng như điên, vì mắt có thể tự sản sinh mà không cần hấp thu linh khí trong đồ cổ, điều này là quá quan trọng.
Hơn nữa thông qua khảo nghiệm với thiên châu, Trang Duệ vẫn có thể phát hiện được bên trong vật phẩm có linh khí hay không, nói cách khác thì sau này hắn vẫn sẽ dùng biện pháp này để giám định đó là vật thật hay giả.
- Nếu sau này mình không thể tiếp tục hấp thu linh khí trong đồ vật này nọ, vậy có thể căn cứ vào mức độ linh khí của đồ vật để phán đoán ra niên đại hay không?
Trang Duệ thật sự không ngờ một nan đề làm khó mình hơn một tháng qua lại được hoàn toàn giải quyết sau khi linh khí thăng cấp, lúc này vấn đề bổ sung linh khí đã không còn gì cần lo, tảng đá trong lòng hắn cũng hạ xuống, trở nên dễ dàng hơn trước rất nhiều, những câu hỏi trước kia chưa từng có chợt xuất hiện. Vô tình hắn nằm trên giường mà đầu óc cứ suy nghĩ viển vông về đủ mọi thứ tự mình đặt ra.
- Hì, anh bạn, nghĩ đến cô nào mà mất hồn như vậy? Lúc nãy bảo đi thì không chịu đi.
Lưu Xuyên đẩy cửa tiến vào mở miệng cắt đứt dòng suy nghĩ của Trang Duệ.
- Cút sang một bên, tôi nếu nhìn Lôi Lôi của anh, sợ rằng anh sẽ liều mạng với tôi mất.
Trang Duệ ngồi dậy cười mắng một câu, lúc này tâm tình hắn rất tốt, cũng không tính toán chuyện Lưu Xuyên cắt đứt dòng suy nghĩ của mình.
- Đó là chị dâu của cậu, nếu nhìn nhiều tôi sẽ móc mắt cậu ra.
Lưu Xuyên trừng mắt nhìn Trang Duệ.
- Đúng rồi, Mộc Đầu, những gì cậu nói trong nhà hàng lúc chiều là thật sao? Thứ nay được gọi là Tấu Vương à?
Lưu Xuyên nhìn Tiểu Bạch Sư mà dùng giọng hoài nghi hỏi, chưa nói đến chuyện từ nhỏ đã nuôi chó, hắn mở quán thú cưng đã bốn năm năm, hắn không tin mình nhìn lầm một con chó Chow Chow.
Tiểu Bạch Sư sau khi nghe được lời của Lưu Xuyên thì nghiêng đầu khẽ gầm một tiếng, tuy âm thanh có hơi non nhưng cũng có vài phần khí thế của Ngao vương lông vàng.
- Tôi làm sao biết được, Phật sống nói như vậy, ánh mắt của cậu tốt nhưng Phật sống thì còn lợi hại hơn, chỉ cần nhìn vào hai con chó Ngao con của cậu thì khả năng này là rất lớn.
Vài ngày qua Lưu Xuyên thường xuyên dùng hai con Ngao con để đả kích Tiểu Bạch Sư của Trang Duệ, bây giờ tất nhiên Trang Duệ cũng không khách khí.
- Hì hì, để cho Lưu Xuyên ca ca ôm một cái nào.
Lúc này Lưu Xuyên giống như một chú hai dụ cô gái nhỏ, hắn nở nụ cười nịnh nọt rồi duỗi tay về phía tiểu tử Tiểu Bạch Sư kia.
- Gấu.
Khi Lưu Xuyên nghe thấy "Tấu vương" gầm lên một tiếng như Ngao vương thì cũng nhanh chóng rụt tay về, nhưng phần tay bên phải vẫn giữ lại vài dấu vết, thiếu chút nữa thì trầy da.
- Con bà nó, chú mày đúng là...
Lưu Xuyên vừa nói ra khỏi miệng thì chợt nở nụ cười, mình cũng không thể nào chấp nhất một con chó được.
Tiểu Bạch Sư kêu lên vài tiếng khiêu khích với Lưu Xuyên, sau đó nó nhảy xuống giường chen đến bên cạnh hai con chó Ngao con. Hai vị này hiện tại đã mở mắt, cả hai thấy Tiểu Bạch Sư chạy đến thì vội vàng xịch ra nhường chỗ, ngay cả phần thịt mà Lưu Xuyên mất nửa ngày mới xé ra được đều bị hai con Ngao nhường cho Tiểu Bạch Sư.
- Mộc Đầu, cậu cũng phải quản con chó của mình nhé, rõ ràng chơi trò trấn lột với người khác.
Lưu Xuyên cũng rất yêu thích Tiểu Bạch Sư, nếu so với hai con chó Ngao con thì Tiểu Bạch Sư càng làm người ta yêu thích hơn. Nhưng khốn nổi tiểu tử này ngoài buổi trưa miễn cưỡng cho Tần Huyên Băng ôm một chút, tất cả thời gian còn lại đều không rời xa Trang Duệ.
- Đúng rồi, Lưu Manh, mọi việc đã xong, chúng ta cũng nên quay về được rồi, về vài ngày lại phải bắt đầu đi làm.
Trang Duệ khong muốn đấu võ mồm với Lưu Xuyên, lần này hành trình Tây Tạng hắn có thu hoạch quá lớn, lớn đến mức khó thể nào dùng từ ngữ để miêu tả cảm giác vui sướng của hắn. Bây giờ hắn cũng không muốn đến cung Potala, dù sao thì những bảo bối ở nơi đó cũng không có tác dụng với hắn, nói cách khác là hắn không làm gì được chúng, chỉ có thể tiếc nuối mà thôi.
Đồng thời Trang Duệ cũng sinh ra cảm giác kính sợ với những phương diện thần bí ở Tây Tạng, hắn sợ những bí mật trên người mình sẽ bị những vị đại tăng phái Mật Tông nhìn ra.
Trước kia Trang Duệ sẽ không có cảm giác như thế, vì sao bây giờ lại như vậy? Sau khi trải qua một lần "Quán Đỉnh", hắn cảm giác được ánh mắt của vị Phật sống Tây Tạng kia thật sự giống như có thể nhìn thấu tâm linh của người khác, vì vậy mà hắn chợt nhận ra những chuyện mình không biết vẫn có rất nhiều trên thế giới này, chỉ là đứng trước một vị Phật sống như vậy hắn cũng không dám cam đoan mình có thể giữ lại được bao nhiêu bí mật.
- Ngày mai nhóm Lôi Lôi sẽ đi du ngoạn ở cung Potala, buổi chiều bắt máy bay về Nam Kinh, Bách Mộng An cũng sẽ cùng đi, còn chúng ta thì sao? Thế này nhé, tôi có một người bạn gọi điện thoại đến, nói rằng có một giao dịch ở chợ đêm Văn Vật, cậu có muốn đến xem không?
Lưu Xuyên nói làm cho Trang Duệ phải suy nghĩ, hắn không ngờ ngày mai nhóm Tần Huyên Băng sẽ bắt máy bay bỏ đi, vì mọi người đều là thanh niên, những ngày qua lại ở bên nhau rất vui vẻ, lúc này nghe tin như vậy thì Trang Duệ thật sự có chút cảm giác mất mát.
- Chợ đêm Văn Vật?
Trang Duệ lần đầu tiên nghe được danh từ thế này, hắn đang định truy vấn Lưu Xuyên thì vang lên tiếng gõ cửa.
- Tần Huyên Băng, sao cô lại đến đây? Vừa rồi không phải nói cần nghỉ ngơi sao?
Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Lưu Xuyên, Trang Duệ nghe vậy thì vội vàng xỏ giày bước xuống giường, vì tư thế vừa rồi của hắn có hơi khó coi.
- Tôi muốn tìm Trang Duệ, anh chặn ở cửa làm gì vậy?
Tần Huyên Băng căn bản không cần giải thích với Lưu Xuyên, lần này giống như trời đất đổi ngược, khí tức lạnh nhạt trên người nàng chợt biến mất, giống như nàng là một cô gái hàng xóm nhà bên, lại là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
- Này, Huyên Băng, chuyện gì vậy, ngày mai chúng ta còn đi tham quan cung Potala, vì sao chưa chịu đi nghỉ cho sớm?
Trang Duệ đẩy Lưu Xuyên ra nhìn Tần Huyên Băng, ánh mắt không khỏi có hơi ngây ra, có lẽ nàng vừa tắm xong vì tóc vẫn còn hơi ướt, những lọn tóc tùy ý phủ lên vai, tuy hai bên đứng cách nhau một khoảng nhưng hắn vẫn có thể ngửi được mùi hương cơ thể nhàn nhạt của nàng. Tuy nàng không trang điểm nhưng thật sự xinh đẹp động lòng người.
Tần Huyên Băng cũng ăn mặc tùy ý, trên người là một chiếc áo thun bó sát, phía dưới là quần jean, hai chân thon dài, cặp mông no tròn, dáng người tốt đẹp của nàng được phác họa ra. Khi thấy cách ăn mặc của Tần Huyên Băng, nếu không phải thời gian qua hắn thường xuyên ở cạnh người đẹp, sợ rằng lúc này cũng khó tránh khỏi tình huống xấu hổ.
- Ngủ không được, muốn đi ra ngoài một chút, anh có rãnh không?
Lúc Tần Huyên Băng lên tiếng thì vẻ mặt có chút đỏ ửng, nàng cúi đầu nhìn mũi giày của mình. Trang Duệ là một tên ngốc trong chuyện tình cảm, Tần Huyên Băng cũng không khá hơn là gì, thậm chí còn không bằng hắn, lần này nàng mở miệng nói ra những lời như vậy, thật sự giống như mất hết sức lực.
- À, thời gian qua tiểu tử này cũng nói không ngủ được.
Trang Duệ còn chưa trả lời thì Lưu Xuyên đã ồn ào.
- Được, Huyên Băng, vậy chúng ta đi dạo.
Trang Duệ quay lại phòng, hắn mặc vào một chiếc áo khoác, tháng ba nhiệt độ ở thành phố Lhasa vẫn tương đối thấp.
Hai người một trước một sau khi ra khỏi khách sạn, dưới chân còn có một trợ thủ, chính là Tiểu Bạch Sư.
Trang Duệ và Tần Huyên Băng đi trên đường Bát Lang, buổi tối con đường này cũng không náo nhiệt như ban ngày, hắn và nàng đi mà không nói với nhau lời nào, chỉ nhìn đám người cò kè mặc cả, nụ cười thỏa mãn của du khách, hai người cảm thấy trong lòng chợt bình tĩnh.
- Đi vào trong đó ngồi một chút.
Trang Duệ và Tần Huyên Băng cùng chỉ vào một quán cà phê lộ thiên rồi mở miệng, hai người nghe thấy đối phương nói giống như mình thì đều nở nụ cười, hai bên vốn có chút xa cách chợt xích lại vài phần, trong lòng sinh ra cảm giác ăn ý khó tả.
Khi hai người đi vào quán thì một người thanh niên cao ráo ưa nhìn đi ra, Trang Duệ nói vài câu với người này, mới biết đây là một quán cà phê của ông chủ người Hongkong.
Lúc đó ông chủ quán cũng có mặt, người này chỉ hơn bốn mươi, sau khi biết Tần Huyên Băng cũng là người Hongkong thì hai bên dùng khẩu âm để trò chuyện, Trang Duệ ở bên cạnh chẳng hiểu gì.
- Tôi nói ở Hongkong có tiết tấu cuộc sống quá nhanh, tôi đến Tây Tạng hai năm và cảm nhận được cảm giác bình tĩnh và an ổn, thật sự rất vui sướng.Ông chủ quán cà phê nói tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn, cũng không vì hàn huyên với Tần Huyên Băng và bỏ qua Trang Duệ, vì vậy mà mở miệng giải thích câu nói vừa rồi với Trang Duệ.
- Anh rõ ràng là người có phúc, thời nay không có mấy người có thể tự chọn cách sống cho mình, cả ngày không phải bận rộn vì miếng cơm manh áo sao?
Trang Duệ nghĩ đến cuộc sống của mình vài tháng trước mà không khỏi cảm khái, cuộc sống thật sự khá vất vả, sáng sớm và chiều tối bắt xe buýt đi làm và quay về, về phòng còn phải nấu cơm tắm giặt. Bây giờ hắn làm bạn với mỹ nhân, có xe hơi chạy qua lại, rõ ràng cách biệt với trước đó một trời một vực.
- Tiểu tử, tiểu chuẩn thỏa mãn của mọi người là không giống nhau, có người thích ngày ăn cơm ba bữa, chỗ ngủ ba mét vuông là được. Tôi tin đa số mọi người đều có cảm giác chưa thỏa mãn, đều muốn phát triển đến mức tận cùng, nhưng đối với tôi thì vui vẻ ở chỗ này, có thêm nhiều bạn bè tâm sự là tốt.Ông chủ quán cười ha hả nói với Trang Duệ, điều này làm Trang Duệ trầm tư, không phải đó là một cuộc sống khá tốt cần truy cầu sao?
- Cũng không thể nói như vậy được, nếu mỗi người đều cứ ở vào trạng thái như thế, xã hội sẽ không phát triển, cũng sẽ không có nhêều người đến chỗ này tiêu phí, vì thế trong xã hội phải có những người sáng tạo ra hiệu quả và lợi ích.
Tần Huyên Băng dùng giọng bình thường để phản bác cuộc sống thoải mái mà ông chủ quán và Trang Duệ đang bàn, điều này cũng đúng, ai mà chẳng muốn có cuộc sống vui vẻ thoải mái cách xa bụi trần?
Lầu một của quán cà phê là một địa phương cung cấp các món nướng, có rất nhiều du khách tụ tập, sương khói bốc lên rất náo nhiệt. Trang Duệ và Tần Huyên Băng được ông chủ quán dẫn đường đi lên lầu hai, nơi đây khác biệt với bên dưới, có một hoa viên nhỏ với nhiều loại hoa không biết tên, đan xen trong vườn hoa là những chiếc bàn tròn và ghế kiểu Tây, theo lời của ông chủ quán, đây chính là chỗ mà ông ta coi là địa phương nghỉ ngơi nhàn hạ.
Bầu trời đêm ở Lhasa rất sáng, ánh trăng yên tĩnh phủ xuống mặt đất một màu bàng bạc, phố phường giống như trở nên yên tĩnh hơn, dịu dàng hơn.Ông chủ nhanh chóng đưa đến hai ly cà phê, theo lời của hắn thì đây là loại cà phê có chút Huyền Niên Ma có hương vị ngọt nào và chút đắng. Lúc này Trang Duệ và Tần Huyên Băng nhìn bầu trời đêm, nghe những âm thanh vui đùa ầm ĩ ở bên cạnh, cả hai đều không nói gì, đều đắm mình trong không gian tĩnh lặng đẹp đẽ.
- Gấu gấu...
Tiểu Bạch Sư lên tiếng phá vỡ không gian bình tĩnh, nó chui vào một bụi cây và bị gai đâm, vì thế mà chạy đến chân Trang Duệ làm nũng, cũng vì vậy mà Trang Duệ và Tần Huyên Băng đều nở nụ cười.
- Ngày mai chúng ta sẽ đi.Âm thanh dễ nghe của Tần Huyên Băng chợt vang lên bên tai, nghe vào tai giống như từ một thế giới khác truyền ra, trong hoàn cảnh vừa yên tĩnh vừa ồn ào này giống như tiếng chuông bạc vậy.
- Chúng tôi có một dự án ở Nam Kinh, cần phải được thúc đẩy, bắt buộc phải rời khỏi đây.
Không biết vì sao mà Tần Huyên Băng phải mở miệng giải thích nguyên nhân mình phải đi, điều này làm cho nàng cảm thấy quái lạ, chẳng lẽ mình thật sự quan tâm đến người đàn ông đối diện này?
Tần Huyên Băng cũng không tìm ra được đáp án, sau đêm đối mặt bầy sói thì nàng chợt cảm thấy Trang Duệ làm cho người ta thoải mái, lại ấm áp như ở bên cạnh ông nội, hơn nữa cũng rất an toàn.
- *** Xuyên đã nói với tôi, ngày mai các cô sẽ đi chơi cung Potala, buổi chiều sẽ rời khỏi đây, hành trình vừa qua thật sự làm khổ mọi người.
- Tháng tư chúng tôi sẽ đến Trung Hải tiến hành hoạt động mở rộng xúc tiến nghành châu báu đá quý, đến lúc đó anh sẽ có mặt ở Trung Hải chứ?
Tần Huyên Băng cũng không tiếp lời Trang Duệ, nàng chỉ hỏi một câu.
- Tôi có mặt ở Trung Hải hay không cũng chẳng có vấn đề, không phải cô có công ty con ở Trung Hải sao?
Trang Duệ nói làm cho Tần Huyên Băng thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, người đàn ông này thế nào vậy? Vẫn còn nhớ rõ lời nói của mình trước kia, nhưng khi thấy nu cười của hắn, nàng biết hắn đang chọc mình.
- Đúng là quỷ quái.
Tần Huyên Băng dùng chân đá mặt đất bên dưới, nhưng không ngờ Tiểu Bạch Sư ở bên dưới thấy vậy thì sủa lên với nàng. Trang Duệ không hiểu gì cả, hắn vội vàng khom lưng ôm Tiểu Bạch Sư đặt lên bàn, sau đó chỉ tay vào mũi nó nói:
- Sau này không cho phép nổi nóng với dì Huyên Băng, biết không?
- Ai là dì, là chị.
Tần Huyên Băng xấu hổ trừng mắt nhìn Trang Duệ, Tiểu Bạch Sư nghe giống như hiểu ra lời của hắn, nó chạy đến thè lưỡi liếm tay của Tần Huyên Băng, sau đó chạy về, tránh cánh tay muốn ôm nó của Tần Huyên Băng.
- Trang Duệ, anh từng có phiền não không?
Tần Huyên Băng dùng giọng sâu kín nói, Trang Duệ nghe vậy mà có chút sững sốt, hắn thật sự cảm thấy khó hiểu, chỉ có thể thốt lên:
- Tất nhiên là có, ai mà không có phiền não?
Nhưng Trang Duệ cẩn thận suy xét lại, phiền não của mình chẳng qua chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, trên cơ bản đều đã được quên, những phiền não để hắn phải nhớ là hầu như không có.
Tần Huyên Băng giống như không nghe được câu trả lời của Trang Duệ, nàng lầm bầm nói:
- Ông nội tôi sang Hongkong từ những năm sáu mươi, khi mới đến Hongkong thì rất nghèo, cũng bị người ta xem thường. Ông tôi cũng cố gắng làm việc, bắt đầu là học nghề ở một tiệm đá quý, sau đó chậm rãi phát triển đến quy mô hiện tại.
- Từ khi tôi được sinh ra thì ông nội vẫn rất bận rộn, chỉ là những năm gần đây sức khỏe không tốt mới có chút nhàn rỗi, nhưng từ khi tôi biết chuyện, cha mẹ tôi hàng năm chỉ về một lần, cũng không quá năm lần, nếu không phải có hình của bọn họ, tôi chỉ sợ mình không nhận ra bọn họ là ai.
- Sau này tôi được sắp xếp sang Anh du học, học cách thiết kế đá quý, tuy tôi thích như vậy nhưng không muốn cuộc sống của mình bị người ta sắp xếp, anh hiểu không? Tôi muốn có cuộc sống của mình, muốn có tự do của mình.
Tần Huyên Băng nói đến đây thì cảm xúc có vẻ như bành trướng, nhưng nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nàng tiếp tục nói:
- Cùng các anh đến Tây Tạng lần này là quyết định đúng đắn nhất của tôi, còn có một điều, Trang Duệ, sau này chúng ta có thể làm bạn...
- Làm bạn, bây giờ chúng ta đã là bạn, sau này tất nhiên sẽ là bạn...
Trang Duệ cũng không hiểu, hắn ngây ngốc đáp lời, sao lại có người suy nghĩ như vậy?
Nghe được Trang Duệ đáp lời, Tần Huyên Băng chợt nói:
- Anh nhắm mắt lại."Nhắm mắt? Tôi còn chưa dùng linh khí để nhìn cô đấy nhé?"Trang Duệ dù không rõ ràng nhưng vẫn nhắm mắt, đồng thời cảm nhận được một luồng gió thơm kéo đến, ngay sau đó cảm thấy môi mình khẽ va chạm. Không đợi hắn kịp thưởng thức, cảm giác mềm mại thơm mát biến mất, khi hắn phục hồi tinh thần lại thì chiếc ghế đối diện đã không còn ai.
- Đây là nụ hôn đầu tiên của mình sao? Trang Duệ phục hồi tinh thần lại, hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn Tiểu Bạch Sư, hình như nụ hôn đầu tiên của mình bị tiểu tử này lấy mất mới phải.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
20 chương
34 chương
22 chương
101 chương