Hoàng Kim Đồng
Chương 240 : Mạch ngọc
- Mạch ngọc?
Trang Duệ thật sự không dám tin vào hai mắt của mình, hắn tiến lên vài bước, hầu như dán mặt vào bức tường nham thạch, lại toàn lực thúc đẩy linh khí nhìn vào bên trong, ngay sau đó linh khí chen nhau phóng vào.
Tầng đá bị linh khí tách ra, tình hình hơn mười mét bên trong hiện rõ trong mắt Trang Duệ, từng khối nham thạch nóng chảy đã cô đọng và bao quanh ngọc thạch, rõ ràng đập vào mắt Trang Duệ.
Trong sâu hơn mười mét kia ít nhất cũng có năm khối ngọc thạch lớn, ít ra cũng nặng vài trăm cân, hơn nữa thông qua linh khí và mạch khoáng, Trang Duệ có thể kết luận mạch ngọc còn có thể kéo dài vào bên trong, nói cách khác thì đây cũng là một mạch khoáng.
Núi Côn Lôn có mạch ngọc, đây là điều được chứng thực từ thời xa xưa, những dãy núi ở gần Hòa Điền đều có tồn tại trên dưới cả trăm mỏ khoáng, những thứ này cũng đều là mạch ngọc.
Nhưng muốn tìm ra quy luật phân bố của mạch ngọc, dù là Ngọc Vương Gia cũng không dám chắc chắn, lão chỉ có thể thông qua khảo sát thực địa và căn cứ tình huống chung quanh để đưa ra phán đoán đại khái.
Những mạch ngọc trong núi Côn Lôn thật sự không tuân theo bất kỳ quy luật nào, có những nơi đi sâu vào trong núi đá vài trăm mét, có những chỗ lại trồi lên mặt đất, chỉ cần đào xuống ba năm mét là có thể thấy rõ. Hay là những khe nham thạch ở trên sườn núi, dễ dàng được người Chiết Giang phát hiện ra.
Mà bức tường nham thạch mà Trang Duệ đang nhìn cũng chính là một vị trí có mạch ngọc, đồng thời là một vị trí rất tốt, dễ khai thác. Những mạch ngọc ở chân núi vì mang cơ giới lên núi rất khó nên hầu như rất khó khai thác, hàng năm đều có không ít thợ mỏ mất mạng trong những mỏ khoáng như vậy.
Trang Duệ chỉ có thể nhìn vào tình huống ở sâu bên trong mười mét, nhưng mười mét đó đã thấy được năm sáu tấn ngọc, xét vào điểm này cũng có thể thấy đây là một mạch ngọc lớn, đưa ra phán đoán sơ lược thì cũng phải trên trăm tấn.
Nhìn qua phẩm chất của ngọc thì thấy đây là thanh bạch ngọc có chất lượng kém hơn bạch ngọc, chính là vật trang sức chủ lực trên thị trường ngọc mềm, vài năm gần đây thanh bạch ngọc cũng thường được dùng làm vật trang trí, rất nhiều người sưu tầm về nhà.
Phải biết rằng bây giờ giá cả của ngọc mềm cũng được đẩy lên, dù không quá đáng như phỉ thúy nhưng lượng tiêu thụ cũng rất lớn, tuyệt đối chiếm cứ vị trí đứng đầu thị trường ngọc thạch. Có trăm tấn ngọc, như vậy sẽ có một tỷ, thứ này thật sự có sức hấp dẫn khó thể cản với Trang Duệ.
- Làm sao bây giờ?
Trang Duệ thật sự có chút sợ hãi, cảm giác hưng phấn khi tìm ra mạch ngọc bắt đầu mất đi, bây giờ lại có chút không biết phải làm sao, nếu nói hán bỏ qua cho mạch ngọc này thì căn bản là không cam lòng. Dưới xu thế tìm ngọc sóng cao mạnh hơn sóng trước ở núi Côn Lôn, sớm muộn gì mạch ngọc này cũng bị người ta phát hiện ra, chính mình không tìm ra cũng không thể nào ném cho người khác.
Nhưng với tình hình hiện tại của Trang Duệ thì muốn khai thác mạch ngọc này cũng có khó khăn rất lớn.
Nói đến tài chính thì không có vấn đề, điều mấu chốt chính là Trang Duệ không có quan hệ ở Tân Cương, nếu tin tức về mạch ngọc này bị lộ ra ngoài, như vậy sẽ có nhiều thế lực tham gia, đến lúc đó chỉ sợ hắn không có tiền tài mà chỉ là tai nạn.
- Ngọc Vương Gia!
Một cái tên hiện ra trong đầu Trang Duệ, thật ra lúc đầu hắn đã nghĩ đến người này, nhưng muốn cùng người chia số tiền vài trăm triệu cũng không phải dễ dàng gì. Với tính cách không màng danh lợi của Trang Duệ, phải suy nghĩ một lúc lâu mới quyết định cùng hợp tác với Ngọc Vương Gia.
Trang Duệ cũng coi như là một người sáng suốt, hắn biết lợi nhuận lớn sẽ làm người ta mất mạng, nếu hắn khai thác thì chỉ sợ cũng không thể nào đối phó với các thế lực nhỏ ở Tân Cương, nhưng nếu hợp tác với Ngọc Vương Gia, những chuyện này sẽ biến thành nhỏ nhặt, vì bản thân Ngọc Vương Gia chính là một thế lực cực lớn ở Tân Cương.
Trang Duệ ngồi xổm xuống bên cạnh bờ sông, hắn dùng nước suối mát lạnh để rửa mặt, sau đó dùng ánh mắt lưu luyến nhìn bức tường nham thạch, cuối cùng đi về phía đống lửa. Bây giờ hắn đang suy xét xem nên dùng phương pháp gì để hợp tác với Ngọc Vương Gia, hơn nữa còn phải tìm ra một cái cớ thích hợp để nói chuyện mình tìm ra ngọc mạch.
Phương thức hợp tác thì có vẻ dễ bàn, Trang Duệ chỉ cần cho ra một nửa ích lợi thì Ngọc Vương Gia sẽ bánh ít đi bánh quy lại, đến lúc đó mỗi người bỏ ra một nửa tiền để khai thác, ngọc thạch lấy ra thì mỗi người một nửa. Nhưng cái cớ tìm ra ngọc thạch cũng khó nói, chẳng lẽ nói mình có thể nhìn thấu tường đá để phát hiện ra mạch ngọc?
- Anh Trang, anh đâu rồi? Chúng tôi vừa muốn đi tìm anh...
Một âm thanh vang lên cắt dứt dòng suy nghĩ của Trang Duệ, hắn ngẩng đầu lên và phát hiện nhóm Trương Đại Chí cũng đã tìm ngọc quay về, hắn nhìn đồng hồ thì lại càng hoảng sợ, chính mình vô tình đã ngây người cả hai giờ.
- Không có gì, tôi không ngủ được nên chạy ra đây một chút, các anh thu hoạch thế nào?
Trang Duệ nhanh chóng chuyển chủ đề, Trang Duệ chắc chắn sẽ không nói ra chuyện mạch ngọc cho những người này, với năng lực của bọn họ thì căn bản không cách nào đảm bảo mạch ngọc sẽ thuộc về mình, ngược lại sẽ tiết lộ ra ngoài. Đồng thời mọi người kết thành nhóm để đi tìm ngọc mà không phải vào núi tìm mỏ khoáng, Trang Duệ không nói cũng không có gì đáng trách.
- Hì, anh Trang, biện pháp của anh khá tốt, chúng tôi thu thập được một ít ngọc, tuy phẩm chất không cao nhưng vẫn có thể bán ra được chút tiền.
Sau khi nghe Trang Duệ nói thì đám người Trương Đại Chí bắt đầu hưng phấn hẳn lên, ba người đổ ngọc thạch từ trong sọt ra, có tổng cộng hơn hai mươi khối, có vài khối ngọc bộc lộ ra ngoài được đống lửa chiếu vào bùng ra ánh sáng dịu nhẹ.
Trang Duệ vặn người một cái, trong lòng thầm cười khổ, trong hơn hai mươi khối ngọc kia có mười khối là những thứ mà hắn chướng mắt không nhặt, không ngờ bị những người này lấy về, sau này còn phải cố gắng để đưa về.
Nhưng Trang Duệ cũng không nghĩ rằng tuy những khối ngọc kia phẩm chất bình thường nhưng bán ra cũng được vài chục ngàn, đối với đám người Trương Đại Chí thì đây chính là nguồn thu của cả năm.
- À, anh Thiết Tử, các anh nhặt được nhiều ngọc như vậy à? Không được, hôm sau tôi sẽ tiếp tục đi nhặt ngọc... Trương Đại Chí nói khá lớn làm cho Mãnh Tử ngủ say bị đánh thức, hắn xoa xoa cặp mắt mơ màng, sau đó thấy đống ngọc thạch chồng chất trên mặt đất, vì vậy mà hai mắt mở lớn. Hắn không biết rõ ràng giá trị của chúng, nhưng đống ngọc kia sợ rằng có giá trị còn thấp hơn khối ngọc hắn tìm được dưới sông.
- Mãnh Tử, ngày mai cậu cứ ở lại giữ ngọc là được, nhiệm vụ này rất quan trọng, nếu bị mất hoặc bị cướp thì chúng ta phải tay trắng quay về.
Trương Đại Chí dùng giọng nửa thật nửa giả nói với Mãnh Tử, giá trị của những khối ngọc kia đã hơn một triệu, nếu không có người canh giữ như Mãnh Tử thì bọn họ cũng không yên tâm.
- Yên tâm đi, anh Trương, có Mãnh Tử tôi ở đây, không ai có thể cướp ngọc của chúng ta đi được.
Sau khi nghe lời Trương Đại Chí nói thì Mãnh Tử bắt đầu vỗ ngực khoác lác.
- Anh Trang, anh có buồn ngủ chưa? Nếu không thì chúng ta phân loại ngọc ra...
Nhìn đống ngọc đầy màu sắc thì ngay cả Mãnh Tử cũng không còn buồn ngủ, hắn đứng ngay bên cạnh đống ngọc.
- Đúng rồi, anh Thiết Tử, anh xem khối ngọc này, sao lại có màu sắc đẹp như vậy?
Trang Duệ nhớ đến khối ngọc có phẩm chất khá tốt nhưng màu sắc quái dị của mình, vì vậy hắn ngồi xuống chọn lựa ra đưa cho Thiết Tử.
- Khối ngọc này có lớp da tốt, chất ngọc không quá kém, nhưng màu sắc có hơi tạp, khi điêu khắc sẽ khó phối hợp, nếu phối hợp tốt thì sẽ cho ra tinh phẩm, nếu không thì sẽ phải vứt đi...
Thiết Tử không hổ danh là người tìm ngọc vài chục năm, chỉ cần nhìn qua là biết ưu khuyết điểm của khối ngọc kia. Người Tân Cương chơi ngọc thì coi trọng nhất là Dương Chi Bạch Ngọc, sau đó là bạch ngọc, là cực phẩm mặc ngọc hay là ngọc cực phẩm đơn sắc, cũng không chú ý đến những khối ngọc nhiều màu như của Trang Duệ.
- Như vậy à? Anh Thiết Tử, Đại Chí, Vương Phi, các người xem thế này có được không? Tôi rất thích khối ngọc này, vì vậy muốn lấy về tìm người tạo hình, nhưng chúng ta đã nói trước, tất cả đều phải chia đều, khối ngọc này tôi sẽ lấy, còn lại những thứ khác mọi người cứ phân chia, phần tôi sẽ nhường cho mọi người.
Trang Duệ trầm ngâm một lát rồi nói, thật ra hắn cũng cho rằng mình chiếm tiện nghi của người ta, dù sao thì cởi bỏ lớp da của khối ngọc này thì sẽ thấy ngọc bên trong, Thiết Tử thì không biết khối ngọc này có phẩm chất còn cao hơn cả bạch ngọc mà Mãnh Tử tìm được.
Rất nhiều người có kiến thức về ngọc mềm đều cho rằng Dương Chi bạch Ngọc là tốt nhất, thật ra là không phải, có những cực phẩm mặc ngọc và bích ngọc có giá cả không thua gì Dương Chi Ngọc, mà cực phẩm hoàng ngọc vì có quá ít, lại có màu vàng nên giá trị còn cao hơn Dương Chi Ngọc vài chục lần.
Nhưng dù đám người Thiết Tử biết khối ngọc nhiều màu này phẩm chất tốt thì cũng không quan tâm, quan niệm thâm căn cố đế của bọn họ chính là bạch ngọc tốt nhất, ngọc tạp là thứ vứt đi.
- Không được, anh Trang, khối ngọc kia anh cứ giữ lại nhưng tiền thì nhất định là phải lấy.
- Đúng vậy, Đại ca nói rất đúng, cậu Trang, cậu đã thích khối ngọc này thì cứ giữ lại, không cần tính vào trong số ngọc chúng ta lấy được. Nhưng tiền thì anh cần phải cầm, không thì chúng tôi quay về không biết nói sao với Ngọc Vương Gia, mà cũng bị người ta mắng.
Vương Phi và Mãnh Tử đều liên tục gật đầu với lời nói của Thiết Tử và Trương Đại Chí, nếu xem xét về số ngọc có được, nếu nói về mức cống hiến thì Mãnh Tử xếp hạng đầu vì có khối ngọc hơn một triệu, sau đó là Trang Duệ, vì những khối mao liêu kia cũng có giá hơn năm sáu trăm ngàn.
Còn những mao liêu mà nhóm Thiết Tử thu thập được chỉ có giá trị vài chục ngàn mà thôi, nếu như vì Trang Duệ cầm một khối ngọc không ra gì mà không phân tiền, như vậy sau khi quay về sẽ bị người ta khinh bỉ, sau này sợ rằng sẽ không còn ai tham gia đội ngũ đi tìm ngọc của bọn họ.
Truyện khác cùng thể loại
4498 chương
76 chương
14 chương
1629 chương
90 chương
30 chương
539 chương