Hoàng Kim Đồng

Chương 185 : Đại khoái nhân tâm

Gương mặt thầy Triệu giống như già hơn rất nhiều, cặp mắt vốn sắc bén như chim ưng bây giờ cũng trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, có chút ngây ngốc. Lão nhìn Hứa Vĩ đang giữ lấy ống tay áo của mình mà nói như có xác không hồn: - Tôi không biết, sao lại như vậy? Không thể nào... Có phải chúng ta không chịu bái thần nên sinh ra như vậy không? Thầy Triệu cũng không rõ, một khối nguyên thạch có biểu hiện cực kỳ tốt như vậy lại sụp đổ, lão là người cả đời lăn lộn trong nghề, cho đến bây giờ chưa từng gặp tình cảnh thế này, vì vậy mà trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính mình đắc tội với Quan gia(Quan Công). - Bái thần cái rắm, chính là ông nhìn sai, bác, bác... Bác làm sao vậy? Hứa Vĩ cũng quên mình cũng chính là người tán thành việc mua bán khối mao liêu này, nhưng hắn lại có biểu hiện kích động và quên đi chính mình, chỉ cố gắng để Hứa Chấn Đông không trách tội lên đầu mình. Nhưng khi Hứa Vĩ quay sang nhìn Hứa Chấn Đông thì phát hiện bác trai của mình đã co quắp té xuống đất, cặp mắt trợn trừng nhưng chẳng có mấy ánh sáng, đang được vài vị nghệ nhân đỡ lấy người và thực hiện những hành vi cấp cứu. Một lúc lâu sau Hứa Chấn Đông mới dần tỉnh dậy, trong đầu có chút mơ hồ, lão nhìn vài vị nghệ nhân mà không rõ mình vì sao lại ở đay, hơn nữa còn nằm trên mặt đất. Hứa Vĩ thấy Hứa Chấn Đông tỉnh dậy thì vội vàng đẩy mọi người ra, sau đó nói với vẻ mặt ân cần: - Bác, ngài tỉnh rồi, cháu thật sự bị dọa chết điếng người, lại vừa gọi xe cứu thương để đưa bác đến bệnh viện kiểm tra. - Hứa Vĩ sao? Cậu Triệu? Nguyên thạch... Hơn ba chục triệu? Hứa Chấn Đông chợt nói ra vài câu như vậy, những hình ảnh mơ hồ càng trở nên rõ ràng trong óc. - Cậu Triệu, cậu Triệu đâu? Hứa Chấn Đông dùng hết sức gọi tên thầy Triệu, nhưng âm thanh rất nhỏ, Hứa Vĩ nghe được thì kéo thầy Triệu đang còn đứng ngơ ngẩn đến trước mặt Hứa Chấn Đông. - Cậu Triệu, khối mao liêu thế nào rồi? Hứa Chấn Đông tuy vẫn còn có chút cảm giác may mắn, nhưng đó là hơn ba chục triệu, nghĩ đến đây thì lão cảm thấy giống như mình tự cắt da thịt của mình. - Là phế liệu, nhiều lắm cũng chỉ có giá trị một triệu, giám đốc Hứa, chúng ta nhìn sai rồi... Lúc này thầy Triệu cũng đã thanh tỉnh lại, nhưng đả kích này là quá lớn, đến bây giờ lão cũng không khá hơn Hứa Chấn Đông là bao nhiêu. - Cậu Triệu, khối mao liêu kia có phải làm giả không? Chúng ta có thể tố cáo đối phương không? Hứa Chấn Đông bây giờ trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó là làm sao để truy hồi lại khoản tiền kia, bây giờ tình huống tài vụ của công ty thật sự không tốt, lúc này không có ba chục triệu kia thì cũng không còn đủ thực lực để mua phỉ thúy xa hoa, sau này công ty chỉ có thể tiêu thụ những ngọc khí trung bình và kém mà thôi. - Khởi tố sao? Giám đốc Hứa, vô dụng thôi, trước khi mua mao liêu chúng ta đã ký hợp đồng, có công chứng, tiền hàng thanh toán xong thì cho dù là giả cũng bó tay. Chúng ta tôi không có chứng cứ, hơn nữa khối mao liêu kia thật sự có xuất xứ từ Mạt Cương, không hề được động tay động chân vào, chungs ta coi như nhìn lầm... Những lời của Thầy Triệu làm cho trước mắt Hứa Chấn Đông chợt tối sầm lại, thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh. Khi đó ở hội trường Trang Duệ nở nụ cười rất đặc biệt, bây giờ nó hiện ra trước mắt Hứa Chấn Đông, nhưng lúc này lão chỉ thấy bên trong đó là sự thương cảm và thù địch. Hứa Vĩ ở bên cạnh nghe vậy mà cảm thấy không vui, làm gì mà luôn miệng nói về lỗi của chúng ta như vậy, hắn không muốn mình dính vào chuyện này, vì vậy hắn chỉ vào thầy Triệu nói: - Anh Triệu, rõ ràng là anh nhìn sai, sao lại nói là chúng ta? Nếu không phải ông tuổi tác đã cao, tôi đã sai bảo vệ đánh ra ngoài. - Anh... Anh, tốt, tốt... Khi thấy một Hứa Vĩ gần đây luôn gọi mình là chú Triệu, bây giờ há miệng lại nói ác liệt như vậy, thầy Triệu thật sự không biết nói gì hơn. Lão cũng không muốn chối bỏ trách nhiệm của mình, nhưng khối mao liêu này cũng là được Hứa Vĩ và Hứa Chấn Đông xem trọng, chính lão chỉ là cố vấn mà thôi, cũng không thể nào quyết định được. Hứa Chấn Đông nghe được lời của Hứa Vĩ thì cũng nhanh chóng mở lớn mắt. - Hứa Vĩ, Trang Duệ, kết thù kết oán, có cừu oán... Những chữ này không ngừng hiện ra trong đầu, tuy Hứa Chấn Đông không biết Trang Duệ có thật sự biết được tình huống bên trong của khối mao liêu này hay không, nhưng bây giờ lão có thể nhận định, Trang Duệ mở miệng để ông chủ Hàn nhường khối mao liêu này cho mình, nhất định là không có ý tốt. - Hứa Vĩ, cháu đến đây... Hứa Chấn Đông vẫy vẫy tay với Hứa Vĩ, cố gắng chống người đứng lên. - Bác, ngài đừng gấp, nhất định là Trang Duệ kia cố ý, cháu sẽ đi tìm vài người thu thập hắn. Hứa Vĩ nghe được lời kêu gọi của Hứa Chấn Đông thì chạy đến ngồi xuống ghé tai đến. - Ông thu thập mày trước. Hứa Chấn Đông chợt hét lên một tiếng, cũng không biết lấy lực lượng từ đâu mà chợt ngồi dậy, năm ngón tay mở ra, cánh tay vỗ vào mặt Hứa Vĩ. - Bốp. Một âm thanh giòn tan vang lên, Hứa Vĩ là một thanh niên trai tráng bị Hứa Chấn Đông tát ngã ngữa trên mặt đất, nửa bên má chợt sưng phồng, kính mắt trên sống mũi cũng không biết đã rơi xuống chỗ nào. - Bác, ông... Phì! Hứa Vĩ đứng lên vừa sợ vừa giận, hắn hô lên một câu nhưng lại cảm thấy trong miệng có thứ gì đó, nhả ra thì thấy đó là hai cái răng. Hứa Chấn Đông lúc này đã không còn nghe được lời của Hứa Vĩ, sau khi dùng hết sức lực cho một tát thì cả người hôn mê bất tỉnh, nhưng may mà lúc này bên ngoài đã vang lên âm thanh của xe cứu thương. Vài vị nghệ nhân đưa Hứa Chấn Đông lên xe cứu thương, thầy Triệu cũng vì không khỏe mà đưa lên theo. Chỉ sau nháy mắt thì trong nhà xưởng ồn ào chỉ còn lại một mình hình bóng của Hứa Vĩ, còn có một mao liêu há hốc miệng giống như đang cười nhạo hắn.... Trang Duệ ngủ một giấc trưa rất an tường, nhưng hắn ngủ có hơi lâu, bắt đầu từ lúc hai giờ, đến khi thức dậy thì phát hiện bên ngoài cửa sổ đã lên đèn, màn đêm buông xuống. - Ủa, sao có nhiều cuộc điện thoại như vậy? Trang Duệ dụi dụi mắt và cầm điện thoại lên nhìn giờ, lại phát hiện bên trên có hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ. Trang Duệ nhìn qua, là mấy người Dương Vĩ gọi đến, cũng có cả Lôi Lôi, Tống Quân và tên mập họ Mã, có cả số của Cổ lão gia tử. Điều làm cho Trang Duệ bất ngờ chính là còn có một cuộc gọi đường dài quốc tê, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ là của Tần Huyên Băng. - Mới đây mà có nhiêu đó cuộc điện thoại, đúng là có chuyện. Trang Duệ ném điện thoại lên giường, hắn chuẩn bị đi rửa mặt thì Tiểu Bạch Sư chạy từ ngoài cửa vào. Trang Duệ coi như hiểu ra vấn đề, nhóm người kia không đến tìm mình có lẽ vì Tiểu Bạch Sư. Sau khi rửa mặt xong thì Trang Duệ cầm lấy điện thoại bấm số của Tần Huyên Băng. Hai tiếng chuông vang lên, Tần Huyên Băng nghe máy. - Trang Duệ, Lôi Lôi không tìm được anh mà gọi điện thoại đến đây, có chuyện gì xảy ra vậy?Âm thanh dễ nghe của Tần Huyên Băng từ trong điện thoại truyền ra. - Anh cũng không biết, sáng nay có hơi mệt, buổi chiều ngủ trong khách sạn, chuông điện thoại cũng không đánh thức được anh, chút nữa anh sẽ gọi cho Lôi Lôi... Trang Duệ vốn tưởng Tần Huyên Băng có chuyện gấp, thì ra là Lôi Lôi muốn tìm gặp mình, vì vậy sau khi hàn huyên hai câu với Tần Huyên Băng thì cúp máy và gọi cho Lôi Lôi. - Trang Duệ, có phải anh kiếm được tiền nên trốn trong phòng lén tìm vui không? Điện thoại cũng không nghe là sao? Tâm tình của Lôi Lôi thật sự không quá tốt, nàng há miệng là chất vấn Trang Duệ. - Tôi... Tôi ngủ say quá nên không nghe thấy... Trang Duệ thật sự có uất ức, đây là chuyện gì, vô duyên vô cớ nổi giận với mình, Trang Duệ cũng đã bắt đầu không đồng tình cho Lôi Lôi kết hôn với Lưu Xuyên. - Anh và Lưu Xuyên là huynh đệ, còn là bạn học cũ của tôi, có mao liêu mà không nói cho tôi biết, vì vậy bà cô đây rất tức giận. Nhưng thôi, tôi tha thứ cho anh, coi như anh làm được chuyện tốt, bây giờ tôi hơi bận, ngày mai sẽ liên lạc lại. Lôi Lôi líu ríu nói một lúc, cũng không đợi Trang Duệ kịp phản ứng mà cúp điện thoại. - Này, này, này, Lôi Lôi, rốt cuộc có chuyện gì? Sao lại là chuyện tốt? Trang Duệ có chút buồn bực, chính mình vài ngày qua không làm gì cả, cũng không có làm chuyện gì tốt, còn mao liêu, dù công ty Hứa Thị không mua thì hắn cũng không bán cho Lôi Lôi. Khi Trang Duệ đang ngây người thì điện thoại vang len. - Này, Lão Yêu, cậu ngủ trong phòng sao? Chúng tôi sắp đập nát cửa phòng, cậu không nghe thấy sao? - Buổi sáng có hơi mệt, bây giờ mới tỉnh ngủ, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho mọi người, các anh đều đến sao? Đúng rồi, các anh sao không tìm nhân viên phục vụ để mở cửa? Dương Vĩ nghe vậy thì chợt nổi giận, hắn ồn ào trong điện thoại: - Hừ, muốn huynh đệ bị chó cắn sao? Vừa gõ cửa hai cái thì Tiểu Bạch Sư đã rống lên, tôi dám tìm người mở cửa sao? Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau đến dùng cơm, ông chủ Tống và mập...À, không, ông chủ Mã đều có ở đây. Trang Duệ dùng ánh mắt dở khóc dở cười nhìn Tiểu Bạch Sư đang nằm dưới chân mình, một luồng linh khí chợt truyền vào trong người nó. - Này, gọi hơn chục cuộc điện thoại chỉ để mời cơm thôi sao? Trang Duệ thật sự không biết nói gì hơn. - Không phải, còn có một chuyện khác, rất đại khoái nhân tâm, chúng tôi ở nhà hàng lầu hai khách sạn, cậu đến nhanh lên. Dương Vĩ dùng lời hưng phấn nói, sau đó cúp điện thoại. - Người này sao bây giờ lại thích nói nửa lời như vậy? Đại khoái nhân tâm sao? Chẳng lẽ là... Trang Duệ nghĩ đến một khả năng, hắn vội vàng mặc quần áo, trấn an Tiểu Bạch Sư rồi vội vàng ra khỏi phòng. Trang Duệ sau khi bước ra khỏi phòng thì quay lại đổi trạng thái phòng thành "xin đừng quấy rầy", vì hắn sợ nhân viên phục vụ đi vào dọn phòng và bị Tiểu Bạch Sư hù dọa. Khi đến thang máy thì điện thoại vang lên, Trang Duệ lấy ra xem, là một dãy số lạ. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng bắt máy. - Alo, có phải là Trang tiên sinh không? Tôi là ông chủ Hàn của công ty châu báu Hàn Thị, chuyện buổi sáng cần phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu tôi sẽ thua lỗ lớn, bây giờ cậu có rãnh không, chúng ta cùng ăn tối nhé? Đầu dây bên kia vang lên âm thanh có hơi lạ lẫm, Trang Duệ suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, đối phương chính là ông chủ mập mạp trắng tinh vào buổi sáng. - À, thì ra là ông chủ Hàn, buổi sáng tôi cũng không muốn anh bị hại, anh cứ yên tâm, trên tay tôi còn nhiều hàng tốt, chỉ là sau này có cơ hội sẽ đền bù. Lời nói của Hàn Hạo Duy làm cho Trang Duệ thật sự khó hiểu, sự kiện buổi sáng là ông chủ Hàn nể mặt mình, vì sao lại cảm ơn mình. Nhưng cũng may mà có Hàn Hạo Duy lên giá, nếu không cũng chẳng bán được hơn ba chục triệu. - Không có gì, Trang tiên sinh, bay giờ nếu cậu có rãnh thì hai ta tâm sự một chút nhé? Hàn Hạo Duy thật sự rất cảm kích Trang Duệ, nếu không phải Trang Duệ cho người tiến lên nói vài lời, sợ rằng hắn còn tiếp tục bấu níu với Hứa Chấn Đông, nếu thật sự nắm khối mao liêu kia vào tay thì khóc không ra nước mắt. Tin tức công ty châu báu Hầu Tử mở mao liêu sụp đổ đã được truyền ra bằng đủ mọi con đường khi Hứa Chấn Đông nhập bệnh viện, vì đám nghệ nhân trong công ty Hứa Thị đều là đối tượng được công ty khác rào đón, bây giờ thấy công ty tổn thất thảm hại, trong lòng cũng thầm nghĩ tìm đường lui cho mình, vì thế mà tin tức tung bay đầy trời. Tất nhiên Trang Duệ cũng không biết những thứ này, hắn còn tưởng rằng ông chủ Hàn muốn tìm đến những khối mao liêu có phỉ thúy của mình. - Ăn cơm xong thì tôi có hẹn với bạn, buổi tối, à, nếu nửa giờ nữa mà anh không có việc gì, có thể đến khách sạn, chúng ta gặp mặt một chút. Trang Duệ nói rất khách khí, nguyên nhân chính là vì khối phỉ thúy màu đỏ, phải biết rằng cực phẩm phỉ thúy như vậy không phải thứ mà người bình thường có thể mua được, đều phải có khách hàng đặc biệt. Trang Duệ muốn thông qua ông chủ Hàn để kết bạn với những người như vậy, sau này cũng dễ bán phỉ thúy đỏ. Nhưng Trang Duệ còn chưa nghĩ rằng mình mở mao liêu lấy phỉ thúy, sau đó còn phải tìm người chế tạo thành sản phẩm, cuối cùng mới tiêu thụ ra ngoài. Nhưng dù thế nào thì có quan hệ với một thương nhân như ông chủ Hàn cũng là tốt, không có gì xấu. - Được, là khách sạn ở bên cạnh phố ngọc khí phải không? Lát nữa tôi sẽ đến. Hàn Hạo Duy mở miệng đồng ý. Trang Duệ thuận miệng hàn huyên vài câu với ông chủ Hàn, sau đó hắn đi đến lầu hai, lúc này mới phát hiện bọn họ không phải dùng cơm mà là uống trà. Người Quảng Đông thích uống trà, rất nhiều chuyện được hoàn thành khi ngồi dùng trà, có ít người có thể uống trà vào tất cả giờ giấc trong ngày. Buổi sáng Trang Duệ tiêu hao nhiều khí lực, buổi trưa lại ăn không nhiều, bây giờ bụng hắn thật sự đói kêu vang. Hắn ngồi xuống cũng không khách khí, nhanh chóng lấy bánh bao điểm tâm trên bàn cho vào miệng. - Sao vậy? Nhìn tôi làm gì? Trang Duệ uống một ngụm trà đẩy thức ăn vào bụng, sau đó hắn phát hiện mọi người đều sững sờ nhìn mình, vì vậy mà không khỏi cảm thấy kỳ quái. - Lão Yêu, cậu có phải biết trong khối đá kia không có phỉ thúy không? Dương Vĩ thật sự không nhịn được mà mở miệng. - Khối đá kia? Là khối đá nào? Trang Duệ đã đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vẫn không thể nói, dù đánh chết cũng không nói, chỉ có thể giả vờ ngây ngốc mà thôi. Trang Duệ không ngờ đám Hứa Vĩ lại biết được, hắn tưởng rằng phải đến sau khi hội chợ đổ thạch kết thúc thì bọn họ mới biết. - Còn là khối đá nào nữa? Chính là khối mao liêu mà cậu bán cho công ty Hứa Thị, Lôi Lôi đã nói cho bọn tôi biết, cậu và tiểu tử họ Hứa kia có ân oán, Lão Yêu, không phải cậu cố ý chơi xấu bọn họ đấy chứ? Lão Tứ lúc đó là người thay mặt Trang Duệ để nói vài câu với ông chủ Hàn, vì vậy mà lòng nghi ngờ của hắn là lớn nhất, theo như tích cách của Trang Duệ thì thật sự khó bỏ qua cho kẻ thù. - Mao liêu kia thật sự không có phỉ thúy sao? Trang Duệ bày ra bộ dạng giật mình, dùng ánh mắt khó tin nhìn mọi người. - Tiểu tử cậu đã sớm biết rồi à? Người mở miệng là Tống Quân, chuyện hôm nay Trang Duệ có nhiều sơ hở, vì vậy mà bị người ta nghi ngờ. - Chuyện gì xảy ra? Các anh sao không nói rõ một chút? Tôi biết rõ cái gì? Diễn trò đúng là quá mệt mỏi, với biểu hiện của mình, Trang Duệ tin mình có thể đi làm diễn viên điện ảnh được rồi. Vẫn là Lão Tam phúc hậu, sau khi thấy bộ dạng sốt ruột của trang duệ thì lên tiếng: - Công ty Hứa Thị kia quay về đã mở mao liêu kia ra, nhưng ngoài lớp vỏ có chút phỉ thúy, căn bản bên trong đã sụp đổ hoàn toàn, đừng nói là ba chục triệu, thậm chí còn không đáng giá ba triệu, có tin đồn cậu làm giả mao liêu. - Nói cái gì vậy? Mao liêu kia là tôi và anh Tống đi mua, sáng hôm nay có cả trăm thương nhân mao liêu đã xem qua, tôi làm giả thế nào được? Con bà nó, thua thì đổ lỗi lên đầu tôi. Lão Tam nói như vậy thật sự làm cho Trang Duệ có hơi bực mình, nếu có thanh danh xấu trong nghề ngọc khí thì sau này ai còn mua đồ của hắn, phải biết rằng hắn còn có một khối phỉ thúy đỏ có giá cả trăm triệu. Tống Quân nghe vậy thì khoát tay áo nói: - Tiểu tử cậu kích động như vậy làm gì, mua bán đều có hợp đồng công chứng, căn bản không cần quan tâm đến bọn họ. Đổ thạch suy sụp là chuyện bình thường, không có gì cả, tôi sẽ làm chứng cho cậu. - Đúng vậy, nhắc đến làm giả mao liêu thì tôi cũng không tin, nhưng Trang Duệ này, tôi sao có cảm giác cậu biết trước tình huông của mao liêu vậy nhỉ? Tên mập họ Mã gặm một đùi gà rồi dùng giọng mơ hồ nói, cặp mắt híp thành đường dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Trang Duệ. - Thật sự oan uổng quá, anh Ma, tôi mua mao liêu kia với giá rẻ, việc này anh Tống có biết rõ, nếu tôi biết nó không có phỉ thúy thì sẽ mua sao? Tôi cũng không biết đám người Hứa Vĩ sẽ mua lại nó. Trang Duệ nói ra uất ức của mình. Mọi người nghe vậy thì hiểu ra vấn đề, nếu Trang Duệ biết bên trong mao liêu không có phỉ thúy, như vậy sẽ không mua. Hắn cũng không phải thầy tướng số, không biết trước công ty Hứa Thị sẽ bỏ ra số tiền lớn để mua khối mao liêu này. Trang Duệ nói ra lời này rõ ràng là ba thật bảy giả, lời nói dối tất nhiên là những gì bên trong mao liêu, hắn thấy rất rõ ràng. Còn nói thật là hắn vốn chỉ định tùy tiện bán với giá vài triệu, không ngờ công ty Hứa Thị lại coi tiền như rác, như vậy mới có sự kiện vừa qua. - Trang Duệ, vừa rồi cậu đã trả lời Nhạc Kinh, nói rất đúng, khối mao liêu không có phỉ thúy, cậu nói rõ đã biết, việc này giải thích thế nào? Tên mập họ Mã lúc này thật sự nhìn chằm chằm vào Trang Duệ mà không bỏ qua, không thể ép Trang Duệ nói ra vài câu thì khó chịu được. - Anh Mã, anh rõ ràng làm khó tôi, khi tôi mua mao liêu thì chỉ mong giá rẻ, nhưng khi mở đá thì cảm thấy có chút kỳ quái, không biết vì sao lại cảm thấy khối mao liêu kia có phỉ thúy, cũng không ngờ lại mở ra cửa sổ có biểu hiện tốt như vậy, vì thế mới để cho Tứ ca truyền lời để khối mao liêu cho Hứa Vĩ. Trang Duệ thấy mọi người tỏ ra không tin, hắn chỉ có thể cười khổ nói: - Đừng hỏi tôi vì sao? Tôi thật sự không biết, đó chỉ là cảm giác mà thôi. Chuyện trong mắt có dị năng thì Trang Duệ định cả đời sẽ chôn giấu trong lòng, nếu truyền ra chỉ sợ sẽ bị bắt đi mổ xẻ nghiên cứu, sợ rằng cũng sẽ bị ép giúp đỡ cho tổ chức nào đó, có thể là mỗi ngày đều phải giúp bọn họ xem xét nguyên thạch chẳng hạn. - Tôi tin lời này của Trang Duệ, giám đốc Tống, anh đã quên rồi sao? Năm ngoái anh bỏ ra hai chục triệu để mua mao liêu, khi đó tôi đã có cảm giác không tốt, muốn anh bỏ qua, nhưng anh vẫn là người cuối cùng có được nó, khi đó anh cũng mở ra, không phải đã sụp đổ sao? Thầy Bành đang ngồi rất yên tĩnh chợt mở miệng, hơn nữa lại là nói giúp cho Trang Duệ, nhưng lời này của hắn không khỏi làm cho ông chủ của mình tức giận. Thứ cảm giác thật sự khó nói cho rõ, giống như sắp xảy ra động đất thì trâu bò rống lên, mèo chó chạy loạn chẳng hạn, Trang Duệ giải thích như vậy thì tên mập cũng không còn gì để nói, vì khi hắn quan sát người ta cũng dùng một loại trực giác hơn người của mình. Tống Quân thật sự bị những lời của thầy Bành làm cho ngây người, lần đó hắn đánh cuộc thua hơn hai chục triệu, hắn vẫn nhớ rõ. - Này các vị đại ca, nãy giờ chưa ai nói cho tôi biết có gì xảy ra, người nào nói tôi nghe xem. Trang Duệ đã biết Hứa Chấn Đông mở mao liêu và sụp đổ, nhưng hắn thật sự không biết tình huống cụ thể, vì vậy mà trong lòng có chút ngứa ngáy. Tống Quân dùng giọng hả hê nói: - Có gì mà hỏi? Một người tức ói máu, một người bị đuổi ra khỏi công ty, tiểu tử, cậu đúng là nghiệp chướng. Thfi ra Hứa Chấn Đông tỉnh lại trong bệnh viện thì lập tức tổ chức họp gia tộc, điều chỉnh phương hướng kinh doanh, sau này chủ yếu tập trung vào thị trường ngọc khí trung bình và kém, bỏ qua thị trường cao cấp. Tuy làm vậy sẽ biến thực lực của công ty xuống thấp, nhưng đây là chuyện không thể khác, bây giờ Hứa Thị cũng không thể nào cạnh tranh với người khác được. Còn Hứa Vĩ tất nhiên là bị miễn tất cả chức vụ ở công ty, nghe nói sau khi Hứa Vĩ biết tin thì chạy đến bên giường bệnh của Hứa Chấn Đông để tự tát vào mặt mình, nhưng Hứa Chấn Đông không thay đổi ý kiến, vì vậy mà sau này Hứa Vĩ chỉ có thể là một kẻ rảnh rỗi, mỗi tháng cầm vài ngàn tiền phí sinh hoạt mà thôi. Dù Hứa Vĩ lúc này hận Trang Duệ thấu xương, nhưng hắn không còn tiền để tiếp tục thuê Đại Bưu, thậm chí còn phải lo lắng cho vài cái răng bị gãy. Tin tức này làm cho Trang Duệ thật sự ngạc nhiên, mọi người bắt đầu gọi cơm, sau khi dùng xong thì điện thoại của hắn vang lên, thì ra Hàn Hạo Duy đã đi đến khách sạn.