Hoàng Kim Đồng
Chương 165 : Phỉ thúy đỏ
- Thế nào? Tiểu huynh đệ vừa ý viên mao liêu kia sao?Ông chủ Tạ đưa mắt nhìn, cặp mắt nhỏ đầy vẻ xảo quyệt.
- Nào có, đó là mao liêu tổ truyền của ông chủ Tại, thôi thì vẫn nên để đó thì hay hơn. Tuy ánh đèn âm u nhưng ánh mắt của ông chủ Tại vẫn không tránh được sự quan sá của Trang Duệ, còn nó là mao liêu tổ truyền, chỉ sợ là người ta không ai thèm lấy đi nên mới để lại hai đời. Trang Duệ cũng không có hứng thú dùng linh khí trong mắt để xem xét mao liêu, bây giờ nghe đối phương nói như vậy càng không có hứng.
- Hì hì, nếu cũ không đi thì mới sẽ không đến, tiểu huynh đệ, nếu có hứng thì không ngại xem qua một chút, tôi sẽ coi như là một tên phá sản vậy bán của truyền thừa vậy.
Da mặt của ông chủ Tại thật sự là không phải dày như bình thường, nói ra những lời như vậy mà mặt không đỏ tim không đập mạnh.
- Hừ, hòn đá kia để lót hầm cầu thì được, nào giống như là nguyên thạch có phỉ thúy? Đúng rồi, ông chủ Tại, ông xem khối mao liêu này có giá cả thế nào?
Trang Duệ cũng không quan tâm đến hòn đá kê chân tổ truyền kia, không ngờ cũng muốn bán nó đi lấy tiền, đúng là gian thương.Ông chủ Tại nhìn mao liêu mà Trang Duệ đã lựa chọn, sau đó nói:
- Tiểu huynh đệ đúng là có ánh mắt tinh anh, biểu hiện của mao liêu này là không tệ, cậu đừng nhìn mặt ngoài thô ráp của nó mà lầm, khu vực xám trắng này ẩn giấu hoa văn, nếu chỉ cần cắt vào một chút thì sẽ có màu xanh...
- Dừng, dừng lại, ông chủ Tại, ông nói thế nào vậy? Tôi còn chưa hỏi giá của mao liêu này, vậy thì ông giữ nó lại đi, một tảng đá có biểu hiện quá kém khi vào miệng ông thì lại có hoa văn, ông đúng là không biết hay giả vờ không hiểu vậy?
Trang Duệ cũng không chờ ông chủ Tại nói hết lời mà lên tiếng cắt ngang, mao liêu này có vỏ bề ngoài xám trắng ố vàng, xuất xứ rõ ràng là từ Mạt Cương nhưng nào có chuyện biểu hiện không tệ? Nếu chỉ là màu trắng mà tiến vào sâu thêm thì sẽ có phỉ thúy, chẳng qua chất lượng cũng không cao.
Nhưng mao liêu này có màu xám trắng và vàng, trên cơ bản chẳng có hoa văn, càng nhìn càng không thấy có gì khác biệt, vì thế những lời vừa rồi của ông chủ Tại chỉ là ba hoa chích chòe mà thôi, Trang Duệ sao không tức giận cho được? Nói thật, tầng phỉ thúy mày xanh bên trong chỉ có tác dụng gạt người mà thôi, căn bản không đáng giá vài đồng, Trang Duệ có mua hay không cũng chẳng là vấn đề.
- Ôi, tiểu huynh đệ, tôi còn chưa nói giá mà, nếu cậu thấy không thích hợp thì chúng ta có thể thương lượng.Ông chủ Tại nghe được lời của Trang Duệ thì biết rõ người này cũng không dễ lừa gạt, vì thế cũng không tiếp tục nói khoác. Buôn bán sợ nhất là gặp phải hai loại người, một là loại cực kỳ hiểu việc, có tri thức và chuyên nghiệp, loại người này tốt nhất là nên nói thật, đừng nghĩ có thể lừa gạt được.
Loại người còn lại chính là ngu dốt, loại này dù anh có nói nó đặc sắc thế nào thì cũng chỉ là đàn khảy tai trâu, bọn họ không mua sẽ không mua, căn bản là không theo quy củ, có thẻ nói là dở khóc dở cười, mà ông chủ Tại cảm thấy Trang Duệ thật sự là loại người này.
- Chờ chút, đợi anh Tống chọn xong thì chúng ta sẽ cùng xem...
Trang Duệ không muốn bàn giá tiền với loại gian thương thế này, tuy bản lĩnh nhìn mao liêu của thầy Bành không bằng mình, nhưng đối phương cũng hiểu về mao liêu, chính mình trả giá thì không bằng để xem giá trị của những mao liêu bán đổ kia rồi nói sau.
- Được, cứ xử lý theo ý của tiểu huynh đệ.Ông chủ Tại vẫn rất vui vẻ, hắn lại có cùng ý nghĩ với Trang Duệ, lát nữa thầy Bành của các người đặt giá, có lẽ tiểu tử kia sẽ không trả giá tầm bậy.
- Ông chủ là người Hà Nam à? Giọng quê của ngài vẫn chưa sửa, hình như có chút tương tự như khẩu âm của quê tôi...
Trang Duệ giống như lơ đãng nói, lúc mở miệng thì dùng khẩu âm Bành Thành, mà Bành Thành vốn tiếp giáp với Hà Nam, Sơn Đông, An Huy, vì vậy khẩu âm có hơi giống nhau.
- Ủa, tiểu huynh đệ là đồng hương Hà Nam của tôi sao? Cậu nói không sai, tôi là người Hà Nam, từ đầu những năm 90 đến nay tôi luôn lưu lạc ở Quảng Đông, mới đó đã hơn mười năm rồi.
Sau khi nghe được khẩu âm của Trang Duệ có chút quen thuộc thì ông chủ Tại cũng không dùng tiếng phổ thông, dứt khoát dùng khẩu âm nói với Trang Duệ.
- Ông chủ Tại thật là lợi hại, mới hơn chục năm đã có được sản nghiệp lớn như thế này, những năm qua ông chưa về Hà Nam lần nào sao?
Trang Duệ tiếp tục dẫn dắt đề tài.
- Sao lại không về? Ông cụ của tôi vẫn còn ở nông thôn Hà Nam, ông cụ tình nguyện ăn rau cỏ nuôi vài con gà cũng nhất quyết không lên đây, nói rằng người ở đây đều xấu xa, mà ông cụ bây giờ tuổi tác đã lớn, mỗi năm tôi đều về thăm một lần...
Khó kiếm được một đồng hương, vì vậy mà ông chủ Tại bắt đầu thao thao bất tuyệt, hàn huyên cùng Trang Duệ.
- Ủa...
Thì ra ông chủ Tại cũng là người giỏi kinh doanh, đúng là thứ này đã tổ truyền hai đời rồi.
Trang Duệ lớn tiếng nhìn viên mao liêu dưới chân rồi nói, vẻ mặt tỏ ra đã hiểu, thật ra hắn cũng không phải muốn mua viên mao liêu kia, chỉ là có chút bực bội vì sự xảo trá của người này.
- Hì hì, tiểu huynh đệ thật sự biết nói đùa, đó chẳng phải là lời của người trong nghề sao? Khối mao liêu này thật sự là được đánh từ trong hầm ra, đã để ở chỗ tôi hơn bảy năm, tiểu huynh đệ nếu nhìn trúng thì có thể thương lượng giá cả. Cậu cứ xem qua, tôi đến với ông chủ Tống.Ông chủ Tại cười hì hì nói, vẻ mặt tuyệt đối không có chút khó khăn vì bị vạch trần lời nói dối, chỉ là hắn thấy Trang Duệ tuyệt đối không đơn giản, có thể làm cho mình nói hớ ra. Vì vậy hắn cũng không muốn nhiều lời, nói một câu rồi nhanh chóng đi đến mời thuốc Tống Quân.
Trên mặt đất đều là mao liêu toàn đổ, Trang Duệ đều đã nhìn qua một lần, dù cũng có những món chứa phỉ thúy nhưng phẩm chất rất kém, hơn nữa biểu hiện của những khối mao liêu đó là rất tốt, chắc chắn sẽ bị ông chủ Tại gian thương đẩy giá lên cao. Trang Duệ không có hứng thú lựa những viên mao liêu kia ra, còn mao liêu bán đổ thì càng không có hứng thú, vì vậy dứt khoát ôm viên mao liêu lên.
Trang Duệ ngồi xuống đối diện với khối mao liêu kê chân, dưới ánh đèn u ám, hơn nữa khói thuốc lượn lờ thì càng nhìn không rõ ràng. Dưới tình huống nhàn chán thì Trang Duệ quyết định phóng linh khí ra xem viên mao liêu kia có thứ gì bên trong hay không.
Bề ngoài của khối mao liêu này chẳng có gì đặc biệt, có thể vì để lâu nen màu nâu biến thành đen, mặt ngoài cũng không thu hút, không có vân hoa, không có biểu hiện gì để chứng tỏ nó là mao liêu có phỉ thúy.
Trang Duệ nhìn thấu vào bên trong, hắn phát hiện dưới lớp vỏ nâu đen có vài đường vân hơi mờ, có những điểm trắng lấm tấm bao trùm tảng đá, mà hoa vân lại kéo sâu vào bên trong.
- Sợi trắng sao?
Trang Duệ có hơi giật mình, một tảng đá như vậy mà có sợi trắng, vì ai cũng biết sợi trắng là do phỉ thúy phân bố không đều mà tạo nên, nói cách khác thì những mao liêu có sợi trắng đều có thể sinh ra phỉ thúy, còn chất lượng tốt xấu thì còn phải xem xét.
Phát hiện này làm cho Trang Duệ chợt có hứng thú với viên mao liêu kia, hắn vội vàng ngưng thần tiếp tục nhìn sâu vào bên trong, hắn cũng không nhìn thấu ngay lập tức mà nhìn vào từng tầng, như vậy có thể hiểu rõ cấu tạo của nguyên thạch, cũng có thể gia tăng niềm vui tìm kiếm bảo vật của hắn.
Trang Duệ tiếp tục nhìn sau vào bên trong, lại đi sau thêm một tầng, lúc này có một đám mây màu đỏ nhạt xuất hiện trong mắt hắn, điều này làm cho hắn có chú căng thẳng, cũng vô ý đưa điếu thuốc lên miệng làm một hơi.
Phải biết rằng bên trong mao liêu mà xuất hiện những đám mây thì mười phần có chín là có phỉ thúy, nếu là sương trắng thì sẽ là những cực phẩm phỉ thúy như "Chính", "Diễm", "Dương", "Quân". Mao liêu này có mây màu đỏ, điều này không khỏi làm cho hắn sinh ra cảm giác chờ mong.
Trang Duệ tiếp tục xem xét, màu đỏ ngày càng đậm, đột nhiên có một vật gì đó màu đỏ xuất hiện trước mắt hắn, thứ này đỏ chói mắt, giống như ráng mặt trời kích thích thần kinh, vô tình tư duy của hắn chợt dừng lại, cơ thể hoàn toàn tiến vào trong một trạng thái tươi đẹp.
- Ôi...
Khi không để ý đến chung quanh, Trang Duệ bị tàn thuốc đốt vào tay, vì thế không khỏi kêu lên thành tiếng. Lúc này những người đang xem mao liêu bên kia chợt nhìn về phía Trang Duệ.
- Sao vậy? Trang Duệ, có gì sao?
Tống Quân mở miệng hỏi.
Trang Duệ cố gắng áp chế ánh mắt của mình nhin về khối mao liêu kia, sau đó tỏ ra bình thường nói:
- Không có gì, anh Tống, tôi nghĩ rằng cuối tháng nên đi Sơn Tây một chuyến, còn có chuyện cần phải giải quyết với Đại Xuyên, các anh chọn mao liêu xong chưa?
- Xong ngay đây, còn vài ba khối mao liêu nữa chưa xem xong.
Tống Quân trả lời một câu, thầy Bành thì không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục xem xét mao liêu.
Khi thấy không ai chú ý đến mình thì Trang Duệ tiếp tục nhìn về khối mao liêu kia, hắn dù biết phỉ thúy đỏ nhưng trước nay chỉ thấy phỉ thúy xanh, mà bây giờ viên phỉ thúy trước mặt thật sự đánh vỡ những nhận thức của hắn trước đó.
Thật ra phỉ thúy là loại ngọc có nhiều sắc thái, người xưa có câu: "Ngọc có năm màu", mà phỉ thúy có màu xanh, có tím, có trắng, có vàng, đỏ, đen, sáu màu khác nhau. Thật ra màu sắc của phỉ thúy cũng không chỉ là màu đơn, nó cũng có thể là tổ hợp của nhiều màu, ví dụ như màu xanh thì có xanh đậm, xanh nhạt, xanh lá mạ, xanh xám...
Vì thường thấy phỉ thúy có màu anh nên coi là màu chủ đạo, nhưng những năm gần đây cũng thường xuất hiện phỉ thúy nhiều màu khác, đặc biệt là phỉ thúy đỏ, rất quý hiếm.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
20 chương
34 chương
22 chương
101 chương